【Ma Đạo Tổ Sư | Vong Tiện】Duyên Tâm An

Chương 20



Edit: Đường (HaiTang16)

Beta: Huyên

Trên đường đi, Ngụy Vô Tiện không nói gì, cũng không trêu chọc Lam Vong Cơ giống như bình thường nữa, chỉ ngoan ngoãn nép mình vào trong lòng y, lúc hỏi đường thì chỉ nói vài câu.

Biết trong lòng hắn rất khó chịu, nhưng nhìn hắn như thế Lam Vong Cơ còn khó chịu hơn, y không biết cách nói chuyện, không biết làm như thế nào để hắn được vui vẻ, cũng không biết phải an ủi người khác thế nào, vì vậy chỉ có thể dùng sức ở tay mà ôm chặt hắn.

Cảm nhận được sự bất an của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện hơi ngẩng đầu lên nhìn y: “Lam Trạm, ta không sao.”

“Ừ.” Cuối cùng lại thêm một câu: “Ta ở đây, đừng sợ.”

Ngụy Vô Tiện mỉm cười: “Ừm, có ngươi ở đây rồi.”

Ngụy Vô Tiện giật nhẹ ống tay áo của y: “Lam Trạm, chúng ta sắp tới nơi rồi, ngươi buông ta xuống đi.”

"Tại sao?"

"Vừa rồi ngươi mới bị ngã một cái. Để ta xem thử," không dám dùng quá nhiều sức sợ làm đau đến y, nhẹ nhàng kéo tất xuống, thấy mắt cá chân bị sưng thành một khối lớn. "Là lỗi của ta, vừa nãy ngươi ngã xuống ta nên nhìn trước mới phải, không nên kéo dài tới tận bây giờ."

"Đổ lỗi cho mình làm gì, là chính ta tự ngã, nó cũng không còn đau nữa a---" Lúc đó hắn không quan tâm lắm, hắn chỉ toàn tâm nghĩ đến Giang Phong Miên bọn họ, dọc đường đi đều cảm thấy bồn chồn, không còn cảm thấy đau đớn nữa.

"Không đau?"

"Đau quá, đau quá, Lam Trạm ngươi nhẹ thôi." Lam Vong Cơ không trả lời hắn, nhưng lực tay lại nhẹ hơn nhiều. Thấy y có vẻ tức giận, Ngụy Vô Tiện vươn tay ra chọc vào vai y: "Lam Trạm, lần sau ta sẽ chăm sóc thật tốt cho bản thân mình, Lam Trạm, Lam Nhị ca ca ngươi để ý tới ta đi mà!"

Lam Vong Cơ thở dài, đau lòng mang lại giày và vớ cho hắn: "Không có lần sau."

"Ừ, chắc chắn không có lần sau!"

Lam Vong Cơ đem hắn chặn ngang rồi bế lên, Ngụy Vô Tiện vừa muốn nhúc nhích xuống dưới, chạm đến ánh mắt của y liền ngoan ngoãn co rúm lại, bất động thì bất động.

Đi vào trong sơn động, thấy mọi người vẫn còn ở đó, trái tim Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng thả lỏng ra.

"Sư tỷ!"

"A Tiện." Giang Yếm Ly quay lại thì nhìn thấy Ngụy Vô Tiện ở cửa động.

Ngụy Vô Tiện cười cười nhảy ra khỏi trong lòng của Lam Vong Cơ, khập khiễng chạy về phía nàng.

"A Tiện, chân đệ làm sao vậy?"

"Không sao ạ, bị trẹo chân một chút thôi. "

"Tại sao lại bất cẩn như thế, ta, vị này là... " Lúc này Giang Yếm Ly mới phát hiện ra có người khác ở ngoài hang.

Lam Vong Cơ cúi đầu nói: "Lam Vong Cơ"

Giang Yếm Ly cúi đầu hành lễ: "Lang Vương"

Ngụy Vô Tiện nói: "Sư tỷ, Giang thúc thúc bọn họ đâu? "

"A Tiện."

Giọng nói phát ra từ phía đằng sau, Ngụy Vô Tiện khó hiểu nói: "Giang thúc thúc, tại sao người lại từ bên ngoài vào?"

"Ngụy Vô Tiện ngươi bị ngốc sao, chẳng lẽ ngươi có thể sống trong một cái hố lớn như vậy chắc, phụ thân ta đương nhiên là xây một ngôi nhà ở bên ngoài rồi." Giang Trừng vừa đi vừa vỗ để vụn gỗ ở trên người rơi xuống.

Ngụy Vô Tiện ghét bỏ nói "Chậc, ngươi cũng đi hỗ trợ à? Ta sợ ngươi không những giúp gì được lại còn trở thành trở ngại."

Giang Trừng tiến lên cho hắn một quyền, lại để hắn tránh được: "Ngươi nói cái gì? "

Giang Phong Miên khẽ gật đầu với Lam Vong Cơ: "Không biết Lang Vương tới đây là có chuyện gì?"

"Là như thế này Giang thúc thúc, con tới đây muốn xác nhận một sự kiện, Lam Trạm ở đây là để bồi con." Ngụy Vô Tiện để mọi người từ trong hang đi ra ngoài hết, Giang Yếm Ly đi gọi Ngu Tử Diên, hắn ra hiệu cho mọi người đến gần và dựng kết giới ở lối vào cửa hang.

Giang Trừng có chút tò mò: "Làm gì mà phải cẩn thận như vậy?"

Ngụy Vô Tiện cân nhắc mà mở miệng: "Tiểu sư đệ có ở đây không?"

"Vẫn luôn ở đây, có gì sao?"

Giang Phong Miên nói, "A Tiện hỏi như vậy, Giang Lục có vấn đề gì sao?"

Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Hôm nay ở cuộc hội nghị trao đổi, con đã thấy tiểu sư đệ."

Giang Trừng cả kinh nói: "Cái gì? Không phải cậu ta luôn ở bên cạnh chúng ta sao?"

Ngu Tử Diên xoay chiếc nhẫn nói, "Ý người là Giang Lục này không phải là Giang Lục kia?"

Ngụy Vô Tiện nói, "Đúng, 'Giang Lục này' có hành vi quái dị nào không?"

Giang Trừng dường như suy nghĩ về chuyện của hai ngày nay, một lúc lâu sau mới nói: "Ngươi nói như vậy, ta mới cảm thấy có chút kì quái."

Ngụy Vô Tiện lập tức hỏi hắn: "Lúc nào?"

"Hôm ấy lúc ngươi vừa rời đi, cậu ta cũng chuẩn bị đi theo, ta hỏi cậu ta đi đâu, cậu ta nói đi tiễn ngươi đi, ta sợ cậu ta đi lạc liền kéo người quay lại. Bây giờ nghĩ lại, cậu ta đi theo ngươi chắc chắn là để thâm dò đường đi. "

Ngụy Vô Tiện cau mày không nói, Giang Trừng lại nói tiếp: "Thức ăn chúng ta lấy trước đó là không đủ. Ta thừa dịp xuống núi vào ban đêm, dọc đường đi luôn có cảm giác ai đó theo dõi, ta lúc ấy cảm thấy căng thẳng nên sinh ra ảo giác. Ta cũng không quan tâm lắm... nhưng nếu thật sư là cậu ta, tại sao không ai đến bắt chúng ta? "

Lam Vong Cơ ở một không lên tiếng gì lại đột nhiên nói: "Có lẽ đi đến nửa đường liền bị lạc, vừa rồi ta cũng nhìn qua, con đường ở đây rất rắc rối phức tạp, có nhiều đường vòng. Ngay cả với ta, ta cũng không thể một lần đã đi ngay được."

"Rất có thể cậu ta không tìm thấy cơ hội để báo tin. Bên kia Ôn Nhược Hàn cố ý để cho ta thấy Giang Lục, một là làm phiền tâm trí của ta, thứ hai là để kết án Miêu Tộc, nhưng theo lời của hắn, thì định đổ hết mọi trách nhiệm lên người của tiểu sư đệ, ba là..." Ngụy Vô Tiện đột nhiên trừng mắt, hô hấp cứng lại, miệng hắn lúc đóng lúc mở lại không thể phát ra âm thanh, thấy thế Lam Vong Cơ đem hắn ôm vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, nói: "Không ai đến, ở bên kia huynh trưởng luôn nhìn chằm chằm vào Ôn Nhược Hàn."

Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm, gật đầu và nói: "Còn may là có ngươi, thiếu chút nữa…. thiếu chút nữa thì ta hại chết bọn họ."

"..." Vẻ mặt Giang Trừng như nhìn thấy quỷ quay mặt đi chỗ khác, cố gắng nhắm mắt mình lại.

Ngu phu nhân cũng làm ra vẻ mặt chán ghét bọn họ. Giang Phong Miên ho nhẹ một tiếng nói: "Cảm tạ Lang Vương đã suy xét chu đáo."

Ngụy Vô Tiện cũng dường như nhận thấy được những gì vừa xảy ra, ngượng ngùng từ trong lồng ngực của Lam Vong Cơ đi ra, duỗi tay sờ vào khuôn mặt của mình, có chút nóng.

"Đó là những tất cả, mọi người đã không xảy ra chuyện gì, ta liền đi trước." Ngụy Vô Tiện hơi lúng túng xoay người, một tay cứng đờ kéo góc áo của Lam Vong Cơ.

"Bang" "Ai nha" Ngụy Vô Tiện quên mất phải thu hồi kết giới lại, đột nhiên bị va vào nó, xấu hổ xoa trán, hắn đột nhiên nói: "Đúng rồi, Giang Lục giả kia mọi người định tính như thế nào?"

Ngu phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Ám binh bất động."

"Nương, ý người là để cho cậu ta tìm cơ hội để đi báo tin?"

"Đúng."

Giang Phong Miên nói: "Hiện tại điều quan trọng nhất là tìm thấy chứng cứ cậu ta liên lạc với người bên ngoài."

"Cái này giao cho con đi"

Giang Trừng ghét bỏ nói: "Ngươi lại muốn đi trêu chọc thiếu nữ nhà lành à? "

Ngụy Vô Tiện cho hắn một cú đá cách không, Giang Trừng ăn đau ôm lấy bắp chân: "Còn không cho ta nói sự thật!"

"Ngươi có thể nói ra lời nào tốt đẹp hơn không." Ngụy Vô Tiện liếc trộm Lam Vong Cơ, thấy y không chú ý liền thở phào nhẹ nhõm, "Ta đã bảo Ngụy Dự và Ngụy Lăng đi tìm bằng chứng rồi, ta cũng không muốn một mình đi! "

"Ngươi là sợ không quản được chính mình mà đi trêu chọc người khác thì có." Giang Trừng tiếp tục bóc trần sự thật về hắn, coi như đó không phải là chuyện gì to tát.

"...!" Ngụy Vô Tiện sáng suốt lựa chọn không nói chuyện với hắn nữa, quay sang phía Giang Phong Miên nói: "Giang thúc thúc, 'Giang Lục' bên này sẽ cần người để ý thêm một chút, nhất định không được để cậu ta phát hiện ra, nhân cơ hội tìm ra thân phận thật của cậu ta."

Giang Phong Miên gật đầu "Ừ, ngươi cũng phải cẩn thận một chút, ta sợ bọn họ sẽ xuống tay với ngươi."

Lam Vong Cơ nói "Có ta ở đây, sẽ không sao."

Ngụy Vô Tiện nhếch miệng cười: "Đúng rồi, có Lam Trạm ở đây, ta sẽ không có chuyện gì cả."

"..."

"..."

Giang Trừng không thể nhịn được nữa mà phải động thủ đuổi người: "Ngụy Vô Tiện, người ít kinh tởm hơn cho ta nhờ, mau cút đi."

Ngụy Vô Tiện nhướn mày, ôm chặt lấy Lam Vong Cơ, "Sư muội à, sư huynh mới tới mà ngươi đã đuổi ta đi sao."

"..." Giang Trừng trực tiếp đánh hắn bằng một cú đánh, lại bị Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hóa giải.

"!!Cút!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha" Ngụy Vô Tiện cười cười ngã vào trong ngực Lam Vong Cơ, bị hắn ôm đi xuống núi.