【Ma Đạo Tổ Sư | Vong Tiện】Duyên Tâm An

Chương 26



Edit: Đường | Beta: Huyên

..............

"Vương, Ngụy Dự đưa tin tới."

"Hắn nói như thế nào?"

"Đã tìm thấy bằng chứng giao dịch thành công của bọn họ." Ngụy Lăng nói xong, bản thân cũng rất kích động mà lôi kéo Ngụy Vô Tiện nhảy hai cái.

Lam Vong Cơ kéo hắn lại, che hắn ở trong ngực.

Ngụy Lăng xấu hổ khụ khụ hai tiếng, nói: "Giang tộc trưởng ở bên kia có tiến triển gì chưa ạ?"

Ngụy Vô Tiện gật đầu "Giang Trừng cũng đã tra ra thân phận của 'Giang Lục'" quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ nói, "Ngươi đi về thông báo cho Trạch Vu Quân trước, ngày mai tới dự hội nghị trao đối."

"Ừ." Môi mỏng của Lam Vong Cơ khẽ chạm vào ấn đường của hắn, "Không được bị thương."

Nghe lời gật đầu, đợi y đi rồi Ngụy Vô Tiện thu lại vẻ ngoan ngoãn hiền dịu, một cỗ lệ khí hung ác nổi lên trên khuôn mặt, "A, muốn làm cái gì Vương? Dám đụng đến người ta muốn bảo vệ, vậy đi xuống dưới đất mà làm Vương đi....."

Ngụy Lăng ở trong lòng thay Ôn Nhược Hàn thắp ba nén hương, chọc ai không chọc lại chọc tới Ngụy Vô Tiện, tam tộc liên thủ đâu để người xem thường mà dễ chống lại, "Ôn Nhược Hàn nhất định sẽ hối hận khi gã chọn lợi dụng Miêu tộc, nếu không nói không chừng kế hoạch mơ mộng hão huyền của gã có thể thành hiện thực."

"Hừ, gã mơ mộng muốn làm gì đều không liên quan tới ta, chỉ cần không làm hại tới người bên cạnh ta là được, nhưng rất rõ ràng, gã lại không có ý thức được về điểm này." Ngụy Vô Tiện mặc kệ gã nghĩ muốn gây sức ép như thế nào, gã yêu thích làm cái gì thì làm, hắn lười đến muốn quản cũng không quản được, nhưng mà hiện tại lại không thể không quản. "Tổn thương đến người ta để ý, thì phải chuẩn bị tốt trả giá đại giới."

Đáy mắt hiện lên sát ý không chút nào che dấu, sau lưng Ngụy Lăng xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, hại piapia (gốc là 害piapia), còn may không phải dành cho ta.

Ngụy Vô Tiện rũ mắt, "Trông coi động hồ ly, ta đi một chuyến tới Di Lăng."

"Dạ."

"Báo Vương, Trạch Vu Quân thỉnh ngài ngày mai đến dự hội nghị trao đổi."

Ôn Triều không kiên nhẫn nói, "Sao lại m đi tiếp? Y quá nhàn rỗi rồi?!"

Ôn Nhược Hàn ý bảo gã không cần phải nhiều lời, "Trạch Vu Quân có nói qua là vì chuyện gì không?"

Người tới nói, "Không có nói qua."

"Đa tạ, nơi này ta còn có chút sự vụ chưa xử lý xong, sẽ không thuận tiện để tiễn ngươi rồi."

"Không sao cả, Báo Vương ngài quá bận rộn."

Đợi người nọ rời đi, Ôn Triều lập tức táo bạo hẳn lên, nói: "Phụ vương cần gì phải khách khí với hắn ta như thế, trực tiếp cho hắn ta cút trở về là được rồi."

"Ngươi vẫn không thể so bì với ca ca của ngươi." Ôn Nhược Hàn liếc nhìn gã một cái đứng dậy nói, "Bây giờ chưa phải lúc để xé mặt với bọn họ, vẫn còn có chút giá trị lợi dụng."

"Con phi, tên Lam Vong Cơ kia! Lần trước ở ngay trước mặt mọi người làm con xấu mặt, con mẹ nó nhất định phải bắt y trả lại cho con." Nhớ tới chuyện lần trước gã liền hận đến ngứa răng: "Hừ, không biết không có đệ đệ, y còn có thể giữ khuôn mặt tươi cười ôn hòa cho ai xem? Ha ha ha ha ha ha."

"Đừng chỉ có lo cười, mọi việc chuẩn bị thế nào rồi?"

"Phụ vương yên tâm, tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ còn chờ đến ngày mai thôi."

Ôn Nhược Hàn cười lạnh một tiếng: "Thật tốt, Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần, Ngụy Vô Tiện, các ngươi những người này một người đều đừng nghĩ tới chuyện chạy thoát, ngoan ngoãn làm đá kê chân của ta, giúp ta thuận lợi trở thành Vương Thú tộc."

Ôn Triều ha ha cười, chắp tay nói: "Hài nhi ở đây, chúc mừng phụ vương trước."

Ôn Nhược Hàn giơ tay đánh ngăn gã lại: "Lời nói này đừng nói sớm như thế, chưa phòng thì có biến, chúng ta cần sẵng sàng chuẩn bị tốt hai tay."

Ôn Triều vốn định nói không cần phiền toái như vậy, nhưng đã là sự phân phó của Ôn Nhược Hàn, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, gã làm theo toàn bộ đều không sai. Nhưng mà, trước đó, thật ra có thể đi xem con chuột nào đó một chút.

"Kẽo kẹt" cửa nhà tù bị mở ra, một chân bước vào.

()

"Ngươi muốn hỏi cái gì...... Đều như thế, ta không biết......" Người này quần áo rách tung toé bị xích sắt treo hai tay lên bất đắc dĩ mà quỳ trên mặt đất, cả người đều là máu phủ do vết roi chính là Giang Lục.

"A, ngươi không nói cũng không làm sao cả" Ôn Triều nâng cằm cậu lên, từ trên cao nhìn xuống cậu: "Ngày mai, sẽ khiến cho bọn họ đều chết."

Giang Lục khinh miệt cười, nó, "Ha, chỉ dựa vào các ngươi?"

"Đúng vậy, chỉ dựa vào chúng ta." Ôn Triều cầm lấy một bên bàn ủi, một bước tiến tới gần hơn: "Ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy bọn họ chết!"

"Ưm --" một mùi thịt nướng chín từ trước ngực truyền đến, Giang Lục gắt gao cắn môi dưới, không cho chính mình phát ra một chút âm thanh nào, môi đau đến trắng bệch, từng giọt lớn mồ hôi theo gương mặt trượt xuống, chậm rãi thở một hơi, cắn răng nói: "Có bản lĩnh...... Ngươi giết ta đi......"

"Không không không, lưu lại mạng của ngươi còn có chỗ cần dùng, ta đây luyến tiếc giết chết." Ôn Triều sử dụng lực cầm lấy bàn ủi, cùng với một tiếng hét thảm thiết, tạo ra một miếng huyết nhục sống tiếp theo.

Như là rốt cuộc chịu không được nữa, Giang Lục dùng toàn sức toàn thân nhào tới gã, muốn đồng quy vu tận với gã. Nhưng cậu đã bị tra tấn thành bộ dáng của quỷ, Ôn Triều né sang một bên, đáp lại cậu một cước: "Đừng nóng vội, muốn chết là chuyện tốt, ta đương nhiên sẽ thành toàn cho ngươi, nhưng mà không phải bây giờ. Ngày mai đi, ta nhất định sẽ cho các ngươi, chết cũng không toàn thây."

"Đem người vào lao cho ta, đừng làm cho hắn chết, mạng chó này còn có chỗ dùng được." Trước khi đi còn không quên đổ bát nước ớt cay vào khối huyết nhục ở trước ngực cậu.

Giang Lục ở lại trực tiếp bị đau tới ngất xỉu, nhưng tiếp nháy mắt lại lại bị đau đến tỉnh, đồ vật giúp đám cẩu này chính là muốn sinh sôi đau chết cậu, không biết dùng biện pháp gì, làm cho thân thể cậu vốn nên chết lặng còn có thể cảm thấy đau rõ ràng, lại dùng dược vật cùng pháp lực treo làm cậu lên khiến cậu không thể chết được.

Tộc trưởng, phu nhân, thiếu chủ, tiểu thư...... Ngày mai, nhất định đừng xuất hiện...... Sư huynh...... Cứu ta...... Giải thoát......

Tác giả có lời muốn nói: Không cần cảm thấy Tiện nói mạnh miệng ở chương 13, Tiện thật sự rất lợi hại, lúc trước có nói đến, rất ít có người có thể đánh thắng được hắn, tuổi trẻ đã là tộc vương, chỉ có thể là hai người Vong Tiện! Huống hồ phía sau Tiện còn có Giang thúc thúc và Uông Kỉ _(:з" ∠)_