【Ma Đạo Tổ Sư | Vong Tiện】Duyên Tâm An

Chương 34



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Đường (HaiTang16)

Beta: Huyên

Thời gian trôi đi rất nhanh, nháy mắt một cái đã qua mười ba năm.

Hôm nay Ngụy Vô Tiện cứ theo lẽ thường mang tiểu Tư Truy đi thăm Lam Vong Cơ, lại thấy Lam Hi Thần cứ chần chừ ở cửa động.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy kỳ quái, tại sao hắn không đi vào.

Lam Hi Thần vừa nhìn thấy Ngụy Vô Tiện thì vẻ mặt trở nên áy náy và lo lắng, cân nhắc mở miệng nói, “Vô Tiện, ta muốn nói một chuyện với ngươi, ngươi đừng quá mức kích động.”

“Ừm?” Ngụy Vô Tiện nghĩ, chẳng lẽ Lam Trạm tỉnh lại rồi?

Nhìn đáy mắt hắn tràn đây tươi cười và chờ mong, Lam Hi Thần có chút không đành lòng mà mở miệng, “Vong Cơ y…… Không thấy!”

Ngụy Vô Tiện cười gượng hai tiếng nói, “Trạch Vu Quân ngươi lại nói đùa, Lam Trạm y đang nằm ở đó tốt như thế sao lại không thấy đâu.”

“…… Là sự thật, hôm nay ta tới xem y, phát hiện bên trong không có một bóng người, Vô Tiện!”

Ngụy Vô Tiện cảm thấy trong đầu trống trơn, thân thể cũng trở nên nhẹ bẫng, giống như có thể bay lên bầu trời. Hắn cảm thấy chính mình nhất định là đang nằm mơ, bởi vì hắn thấy được Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ trong mộng vươn tay với hắn, hắn đang cao hứng muốn nắm lại tay y, lại thấy y vươn tay chậm rãi hướng lên trên, cuối cùng hình ảnh dừng ở mặt sườn, nhẹ nhàng vẫy tay với hắn, sau đó không lưu luyến chút nào xoay người rời đi.

“Lam Trạm ——!” Ngụy Vô Tiện giật mình từ trên giường ngồi dậy.

“A Tiện”

“Sư tỷ……”

Giang Yếm Ly thở phào nhẹ nhõm nói, “A Tiện đệ thế nào rồi?”

Ngụy Vô Tiện rũ mắt xuống nói, “Đệ không sao, làm sư tỷ lo lắng rồi.”

Hắn đột nhiên ngẩng đầu nói, “Lam Trạm, Lam Trạm đã tìm được chưa?”

Giang Yếm Ly lắc đầu, “Vẫn còn đang tìm, A Tiện đệ đừng khẩn trương, A Trừng bọn họ đều đang hỗ trợ đi tìm, nhất định có thể tìm được.”

Ngụy Vô Tiện cười nói, “Sư tỷ đệ không khẩn trương, đệ có chút mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.”

Giang Yếm Ly rất muốn nói A Tiện ở trước mặt tỷ đệ không cần phải như thế, nhưng nhìn khóe miệng hắn cười khổ vẫn là quyết định phối hợp với hắn, đỡ hắn nằm xuống, thay hắn đắp chăn đàng hoàng, “Đệ nghỉ ngơi cho tốt, tối nay tỷ lại tới thăm đệ.”

“Vâng.”

Tiễn Giang Yếm Ly đi rồi, Ngụy Vô Tiện đứng dậy, hồng quang chợt lóe lên rồi biến mất ở trong phòng.

Hắn không tin, hắn không tin Lam Vong Cơ lại biến mất, không tận mắt nhìn thấy thì hắn không tin. Một đường lảo đảo nghiêng ngả đi vào trong Tuyết Sơn, đầu tiên là đi vào hang động băng vốn đặt Lam Vong Cơ, quả thực giống như lời Lam Hi Thần nói, trống không cái gì cũng không có, trừ bỏ băng vẫn là băng. Chưa từ bỏ ý định hắn lại chạy tới phòng của Lam Vong Cơ, vẫn không có. Hắn bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trên Tuyết Sơn, hắn không tin Lam Vong Cơ cứ như vậy mà biến mất.

Liên tiếp vài ngày Ngụy Vô Tiện đều ở mọi nơi trên Tuyết Sơn mà tìm kiếm, Lam Hi Thần nhìn hắn đau lòng sợ thân thể ăn không tiêu nên khuyên hắn mau trở về, hắn hoàn toàn không nghe thấy, Lam Hi Thần không còn biện pháp nào, chỉ có thể đi theo hắn, cuối cùng vẫn là Giang Yếm Ly tới mới khuyên được hắn trở về.

Nhưng sau khi trở về hắn không ăn không uống đem bản thân nhốt lại trong phòng không thèm đi ra, gọi hắn ra lại bảo không cần lo lắng. Giang Yếm Ly khóc nức nở hắn mới chịu ra ăn cơm.

Sau khi ăn xong Giang Yếm Ly nói muốn mang hắn đi ra ngoài hít thở không khí tiện giải sầu, Ngụy Vô Tiện chớp mắt tỏ vẻ đồng ý. Hắn hiện giờ giống như một cái xác không hồn, nếu lúc trước Lam Vong Cơ còn đang hôn mê hắn không có linh hồn, vậy thì hiện tại, là không có chút hy vọng nào.

Cứ vô tri vô giác như vậy qua mấy ngày sau, Lam Hi Thần rốt cuộc mới nhớ tới phải đi xem băng tinh tượng trưng cho sinh mệnh của Lam Vong Cơ, chỉ là lúc này băng tinh có chút kỳ quái, màu sắc tựa hồ có chút phai nhạt hơn, tên Lam Trạm cũng bị xóa đi, mà thay thế đó chính là ba chữ Hàm Quang Quân!

Lam Hi Thần kinh hỉ nói tin tức này cho Ngụy Vô Tiện, “Vong Cơ không phải biến mất, y là dốc lòng trực tiếp phi thăng!”

Ngụy Vô Tiện cái gì cũng không nghe thấy, hắn chỉ nghe được Lam Vong Cơ không phải biến mất không thấy, vậy vì cái gì hắn tìm mọi nơi cũng không thấy y, Lam Trạm, nếu ngươi không biến mất thì sao ngươi không tới tìm ta?

Giang Yếm Ly nói, “A Tiện, mau uống chén canh này đi?”

Ngụy Vô Tiện không muốn uống, cũng không ăn uống gì hết.

Giang Trừng thật sự chịu không nổi, cầm lấy cái chén ném đi rồi quăng Ngụy Vô Tiện xuống mặt đất, “Ngụy Vô Tiện ngươi tỉnh táo một chút đi, không có Lam Vong Cơ y ngươi sẽ không sống được sao?”

“A Trừng đệ đừng như vậy.” Giang Yếm Ly trừng mắt liếc hắn một cái, nâng Ngụy Vô Tiện dậy.

“A tỷ, chính hắn không muốn sống nữa thì tỷ còn quản hắn làm cái gì, hừ, nếu ta là Lam Vong Cơ, thấy ngươi tự mình làm khổ chính mình như vậy, đánh chết cũng không ra gặp ngươi.”

“……” Ngụy Vô Tiện nghe lời ngồi dậy rồi cầm lấy chén canh Giang Yếm Ly đưa cho hắn, uống hai hớp rồi nghĩ, kết quả lại vì uống quá nhanh mà bị sặc.

Giang Yếm Ly vỗ vỗ cho hắn thuận khí rồi nói, “Uống chậm một chút, có ai giành đâu mà sợ.”

Ngụy Vô Tiện cầm chén đưa cho nàng, chớp đôi mắt nói, “Sư tỷ đệ còn muốn thêm, có cơm không?”

Giang Yếm Ly nháy mắt hốc mắt liền đỏ, vụng về lau sạch nước mắt, nàng nhận lấy chén nói, “Có, sư tỷ lấy cho đệ!”

Ngụy Vô Tiện gật đầu, hắn cảm thấy Giang Trừng nói rất đúng, nhất định là hắn không yêu quý chính mình thật tốt cho nên Lam Vong Cơ trốn đi không chịu gặp hắn, chỉ cần hắn ăn cơm rồi nghỉ ngơi thật tốt, Lam Vong Cơ nhất định sẽ xuất hiện.

Lại một tháng qua đi, Lam Vong Cơ vẫn không xuất hiện, Ngụy Vô Tiện một mình hành tẩu ở bên cạnh Kinh Long Đầm, nhìn hồ nước trong veo lại tĩnh lặng, ừm, giống như Lam Trạm vậy, hắn nghĩ. Lấy Trần Tình ra, tiếng sáo vang lên, vẫn là khúc ca kia.

Thổi được một nửa, Ngụy Vô Tiện nghe được tiếng đàn tranh, đôi mắt hắn sáng ngời, lại không dừng lại, mà là vừa thổi vừa tới gần chỗ tiếng đàn kia.

Một khúc hoàn thành, hắn vừa lúc ngừng trước mặt một bạch y nhân, Ngụy Vô Tiện buông Trần Tình xuống, khóe miệng hơi cong, nói một câu “Vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp, trước kia chưa từng thấy qua, là cô nương nhà ai vậy?”

Người nọ đứng dậy, ôm hắn vào trong ngực, “Là phu quân của ngươi.” cuối cùng, lại nói một câu, “Ta đã trở về, Ngụy Anh.”

- Chính văn hoàn -

【 Huyên: Thông báo 1 tin buồn đến các vị, là phần lăn giường chương 34 35 tác giả đã tổng hợp lại thành 1 phiên ngoại, nhưng trớ trêu thay Tấn Giang thì không thể đăng phần này lên, mà weibo tác giả lại tìm không thấy cái phiên ngoại này (Tác giả có nói là lên weibo đọc), cuối cùng chúng ta lại không thể tránh được kiếp húp nước lã rồi!!!!!!

:::::::::

Artist: 艿小六

(https://weibo.com/u/1762752437)







Tìm được vài art hóa thú v: tuy hông đúng lắm cơ mà xinh vãi!!!!! Mê nét vẽ chị này quá đi!!!