【 Ma Đạo Tổ Sư 】Vong Tiện Thiên

Chương 4



Thời gian thoáng trôi qua, đảo mắt một cái là đến lúc thời gian Ngụy Vô Tiện lâm bồn, Giang Trừng và Kim Lăng đều đặc biệt chạy đến chờ thời khắc quan trọng này.

Lúc bắt đầu Lam Vong Cơ không để ý tới bà đỡ khuyên can, nhất định phải đi vào phòng sinh bồi Ngụy Vô Tiện, sau đó y bị Lam Khải Nhân mắng cho một trận, bất quá vẫn một mực đứng trước cửa đi tới đi lui, đi qua đi lại....

"A!!!" Trong phòng đột nhiên truyền đến âm thanh la hét thảm thiết của Ngụy Vô Tiện.

"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ gọi hắn, đưa tay muốn đẩy cửa đi vào, lại bị Giang Trừng vươn tay ngăn cản.

"Ngươi muốn làm gì?" Giang Trừng giận dữ hét.

"Ngụy Anh hắn.....!" Lam Vong Cơ vội la lên.

"Phụ nữ mang thai lúc sinh con kiêng kỵ nhất chính là có người quấy rầy, nếu kinh động tới thai phụ, sẽ là một xác hai mạng, ngươi có biết không?"

[Tác giả: A, mặc dù Ngụy Vô Tiện không phải phụ nữ, nhưng chính là thai phụ nha ( ̄y▽ ̄)~*che miệng cười trộm*]

Lam Vong Cơ còn muốn nói điều gì nữa, lại nghe thấy trong phòng truyền đến lời nói đầy oán khí của Ngụy Vô Tiện.

"Lam Trạm! Ngươi cái tên hỗn đản! Đau chết lão tử rồi!"

Một tiếng thét mười phần tinh lực truyền ra, qua một hồi lâu, mới nghe giọng Ngụy Vô Tiện hữu khí vô lực còn mang theo nghẹn ngào: "Lần sau.... Kiếp sau.... Ta nhất định.... Muốn để ngươi sinh con cho ta, lão tử không muốn sinh nữa! Ưm...A!!!!!!"

"Thêm một chút nữa, sắp ra rồi...."

"Ưm.... Lam Trạm... A!"

"Dùng lực, đầu đã ra rồi...."

"Ta... ta muốn để Kim Lăng thả tiên tử cắn ngươi.... A!"

Lam Trạm lúc này: "...."

"Ha ha ha, thật đúng là có sức sống." Lam Hi Thần nghe được Ngụy Vô Tiện tràn nhập oán khí gầm lên giận dữ, nhịn không được cười phá lên.

Lam Vong Cơ bị câu thả Tiên Tử của Ngụy Vô Tiện làm cho ngơ ngẩng, qua một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần.

Y lần này không còn xung động muốn đẩy cửa vào nữa, mà là nhẹ nhàng xoa lên cánh cửa, miệng có hơi câu lên, khẽ nói: "Ừ, ta hỗn đản, kiếp sau, kiếp sau nữa, mỗi đời mỗi kiếp, ta đều sẽ sinh con cho ngươi, ta sẽ không để ngươi đau đớn như thế này nữa, không bao giờ."

"Hừ, mùi yêu đương chua thối." Giang Trừng đứng một bên liếc mắt hừ một tiếng, nói xong nhìn sang Lam Hi Thần đứng ở phía sau, không khéo là, Lam Hi Thần cũng đang nhìn hắn, hai người bốn mắt chạm nhau, một tình tự không biết tên lóe lên trong mắt hai người.

Đột nhiên, một tiếng khóc của trẻ con vang lên phá vỡ bầu không khí mập mờ của hai người, Lam Hi Thần híp mắt cười nói: "Ra rồi nha."

"Phanh", cửa phòng bị người ở bên trong đẩy ra, hai người mới bất động thanh sắc thu lại tầm mắt của mình, cùng nhau nhìn về phía cửa phòng.

"Chúc mừng Nhị công tử, phu... Công tử sinh được một đôi tiểu công tử." Bà đỡ đứng trước cửa, cười đến nỗi không thấy mắt." Lam Vong Cơ kinh hỉ nói: "Thật sự!" Rồi lập tức vào phòng.

Trong phòng, Ngụy Vô Tiện đã mệt đến một chút khí lực cũng không còn, chỉ có thể ủy khuất chớp chớp mắt nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ cũng không nhìn tới hai tiểu bảo bối mới ra đời, mà đi thẳng tới bên cạnh Ngụy Vô Tiện, cúi người hôn lên trán hắn.

"Vất vả rồi, Tiện Tiện chắc là mệt lắm rồi, nghỉ ngơi một chút đi, ta bồi ngươi."

"Hừ." Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng hừ một tiếng để bày tỏ nội tâm bất mãn của mình, âu đó liền truyền đến tiếng hít thở đều đều của hắn.

Kim Lăng đi theo sau Giang Trừng vào phòng, gian phòng đã được người hầu quét dọn sạch sẽ, Kim Lăng đến ghé bên giường đặt hai tiểu bảo bối, nghiêng đầu nhìn chằm chằm hai nhóc, còn dùng tay mình chọc chọc hai khuôn mặt nhỏ nhắn béo ị, hưng phấn nói với Giang Trừng: "Cữu cữu, bọn nó thật đáng yêu, đều do tiểu cữu cữu sinh hả?"

'Tiểu cữu cữu' mà Kim Lăng nói tới chính là Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện từ nhỏ lớn lên ở Giang gia, cùng Giang Trừng tình như thủ túc, Giang phụ cũng xem hắn như con ruột, mà sau khi xảy ra chuyện của Kim Quang Dao, Kim Lăng có phần ngưỡng mộ Ngụy Vô Tiện, quấn lấy Giang Trừng đòi hắn kể chuyện trước kia của Ngụy Vô Tiện, trong đó đương nhiên bao gồm chuyện liên quan tới chuyện cha mẹ của cậu, cậu cũng biết năm đó thật ra Ngụy Vô Tiện bị tiểu nhân hãm hại, cũng không phải là cố ý, nên sự ngưỡng mộ Ngụy Vô Tiện trong lòng cũng tăng lên, dần dần, một tiếng 'tiểu cữu cữu' này của cậu cũng hợp tình hợp lý.

Giang Trừng bị sự xuất hiện của Kim Lăng dọa cho nhảy dựng, đi qua cho Kim Lăng một cái đánh vào đầu.

"Ngao, cữu... Cữu cữu người làm gì vậy, đau quá đi." Kim Lăng ôm đầu kêu đau, một bên gọi một bên oán trách Giang Trừng.

"Con vẫn còn là một đứa bé, ra tay nặng như vậy, đánh cho đần thì làm sao bây giờ, đau đau đau đau đau...!" Còn chưa chờ Kim Lăng oán trách xong, lỗ tai đã bị Giang Trừng kéo lên.

Giang Trừng thấp giọng gầm nhẹ với Kim Lăng: "Còn gọi, còn gọi, không nhìn thấy tiểu cữu cữu ngươi ngủ rồi sao? Ồn ào cái gì."

"Con....con chỉ là cảm thấy hai đứa bé kia dáng dấp rất đáng yêu, muốn để cữu cữu nhìn thôi mà."

"Nếu thích như vậy không bằng đi sinh một đứa đi, đã trưởng thành mười bảy mười tám tuổi rồi, cả ngày chỉ ở bên ngoài bay nhảy, ta tính lần này về Giang gia cưới cho ngươi một cô nương tốt."

Nghe được Giang Trừng nói để cho mình trở về kết hôn, Kim Lăng lập tức cãi lại: "Con mới không muốn kết hôn đâu! Con có nghĩ.... Con đã có người thích, mà không phải cữu cữu cũng chưa kết hôn sao? Tiểu cữu cữu đã có tiểu cữu mẫu (*), còn có hai đứa con rồi, người vẫn còn cô độc một mình, còn không biết xấu hổ nói con."

(*) cữu mẫu: mợ, vợ của cậu =))))

Lam Vong Cơ nghe được một tiếng 'tiểu cữu mẫu' của Kim Lăng, thân thể chấn động, há miệng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng.

"Ha, ranh con ngươi lá gan cũng càng dài càng to đúng không, dám nói chuyện với cữu cữu ngươi như vậy."

"Đau! Đau! Đau! Tha mạng, tha mạng! Cữu cữu đừng nắm chặt, sẽ rách đó, rách đó, lỗ tai sẽ rách! Đại cữu mẫu, tiểu cữu mẫu cứu mạng!" Lần này Kim Lăng không chỉ gọi 'tiểu cữu mẫu' mà còn gọi luôn 'đại cữu mẫu', ở đây ngoại trừ 'tiểu cữu' Ngụy Vô Tiện, 'tiểu cữu mẫu' Lam Vong Cơ và 'cữu cữu' Giang Trừng, cũng chỉ còn một mình Lam Hi Thần, một tiếng 'đại cữu mẫu' chính là gọi Lam Hi Thần.

Lam Vong Cơ đã bị Kim Lăng trái một câu 'tiểu cữu mẫu' phải một câu 'tiểu cữu mẫu' gọi đến quen thuộc, ngược lại là Lam Hi Thần sau khi nghe được một câu 'đại cữu mẫu' của Kim Lăng, lập tức kịp phản ứng là đang gọi mình, nguyên bản khóe miệng có chút câu lên càng giương rộng hơn, cũng không nói gì, nhìn chằm chằm Giang Trừng.

Giang Trừng dù sao cũng là một người làm Tông chủ, cũng rất nhanh liền hiểu một câu 'đại cữu mẫu' này là đang nói đến người nào, hai gò má ửng lên một mạt đỏ khả nghi, cũng không phải đỏ bừng lên nhưng vẫn hơi hơi đỏ.

"Gọi bậy đại cữu mẫu cái gì, cữu cữu ngươi còn chưa có thành thân, đi, đừng có ở đây quấy rầy tiểu cữu cữu ngươi nghỉ ngơi, coi chừng Hàm Quang Quân trách phạt ngươi." Nói xong lập tức từ kéo lỗ tai chuyển thành nắm cổ áo kéo ra ngoài, cách cửa phòng còn nghe được tiếng Kim Lăng la hét: "Con không có nói sai, Hàm Quang Quân là tiểu cữu mẫu của con, vậy ca ca y không phải là đại cữu mẫu của con sao?"

Tiếp theo là giọng Giang Trừng gầm thét: "Ngậm miệng! Cữu cữu ngươi còn chưa có thành thân, không có đại cữu mẫu cho ngươi gọi!"

Tác giả có lời muốn nói:

Lam Vong Cơ: Ta không phải tiểu cữu mẫu của cậu, ta là tiểu cữu cữu.

Kim Lăng: A......(⊙o⊙)

Ngụy Vô Tiện: Hô hô......(~o~)zZ

Giang Trừng:......( ̄ー ̄)