Ma Đế Tái Xuất

Chương 13: Có nhiều thiên tài địa bảo như vậy, heo cũng thành tiên



Trong giờ ăn tối, Tiêu Nhất Phi dùng đũa lia thật nhanh, mặc dù rất coi trọng lễ nghi nhưng hắn lại ăn rất nhanh.

Hắn ăn ngấu nghiến những món ăn chứa đầy linh khí của trời đất, sau một ngày tu luyện, cơ thể hắn trống rỗng.

Tô Diệu Tình liếc nhìn hắn rồi nhanh chóng lia đũa không chịu thua kém, nhưng khi ăn trông nàng vẫn rất tao nhã.

Lâm Tửvận nhanh chóng nhắc nhở hai người ăn chậm rãi, cấn thận linh khí quá nhiều, không thể tiêu hao hết.

Tô Thiên Dịch vô cùng khó hiểu và nghi ngờ nhìn hai người.

Lâm Tử Vận cười, nhỏ giọng truyền âm

với hắn: “Ta hỏi Thiên Ca và Linh Hư, hôm nay có Tiểu Phi nên Tinh Nhi đã học rất nghiêm túc”.

“Bởi vì Tiểu Phi có ngộ tính rất cao và học tập nghiêm túc, nên Tình Nhi trở nên rất nghiêm túc trong việc học sau khi bị Tiểu Phi kích thích”.

Nghe xong lời này, vẻ mặt Tô Thiên Dịch dịu đi một chút, nhìn Tiêu Nhất Phi cũng trở nên vừa mắt hơn.

Tên nhóc này ngộ tính tốt là được, chỉ sợ đầu óc ngu ngốc thôi, hơn nữa may mà cũng hữu dụng.

Chạng vạng, Tiêu Nhất Phi trở về phòng, Lâm Tử Vận sai tỳ nữ mang tới một ít hương an thần.

Tiêu Nhất Phi nhận lấy và bảo tù nữ trở về thay hắn cảm tạ sư nương, loại hương an

thần này cực kỳ có lợi cho việc tu luyện.

Tiêu Nhất Phi lê thân thể mệt mỏi và no nê của mình lên tầng ba, thắp hương an thần lên, không dám lãng phí thời gian, ngồi khoanh chân luyện hóa linh khí trong cơ thể.

Vậy là ngày đầu tiên của Tiêu Nhất Phi tại Vấn Thiên Tông trôi qua nhưthế, vất vả nhưng phong phú.

Chính mình có đãi ngộ như vậy là nhờ hưởng ké từ Tô Diệu Tình.

Với đệ tử chân truyền ở điện khác, do số lượng đông nên hàng ngày chỉ có thể nghe các sư huynh tọa đàm, không có việc dạy một chọi một như vậy.

Đừng nói là đệ tử bình thường và đệ tử tạp dịch, đệ tử bình thường mỗi ngày đều có nhiệm vụ, c.hương trình học đều do chấp sự hoặc trưởng lão truyền lại.

Vậy thì thực ra chỉ là nói xong là chạy, không cho ngươi nhiều cơ hội đặt câu hỏi, hiểu được bao nhiêu là tùy ngộ tính của ngươi.

Đệ tử tạp dịch còn thảm hại hơn, mỗi ngày họ phải làm rất nhiều việc vặt vãnh, ngay cả lớp học họ tham gia cũng đều do đệ tử bình thường hoặc châ’p sự truyền thụ, còn các c.hương trình học cấp cao hơn thì chỉ có thể dùng điểm để đổi lấy.

Nếu muốn tham gia c.hương trình học của đệ tử bình thường thì phải trả rất nhiều điểm. Mà điểm thu được từ nhiệm vụ tạp dịch và nhiệm vụ sư môn của chính mình. Quái vật khổng lồ như Vấn Thiên Tông đã được truyền thừa nhiều năm, sớm đã hình thành một chế độ vận hành của riêng mình với hệ thống cấp bạc rõ ràng.

Mọi người đều không vô tư như người

ngoài nhìn nhận, họ chỉ là chúng sinh bình thường đang nỗ lực tiến về phía trước.

Từ nay về sau, Tiêu Nhất Phi ngày ngày bắt đầu tham gia c.hương trình học, tu luyện, làm bạn với Tô Diệu Tình cũng không đến mức nhàm chán.

Về thời gian rảnh rỗi, sẽ tiếp tục đóng cửa khổ tu, nhưng giống kiếp trước y như đúc.

Hai bộ pháp môn truyền thừa vô thượng là Vấn Thiên cửu Quyển và Tinh Thần Chân Giải hoàn toàn trái ngược nhau, mặc dù chúng được dung hòa bởi Vô tướng tâm kinh.

Bảo vật trấn phái của ba phái đều là tuyệt học đỉnh cao, hon nữa khi ba phái hợp nhất, làm sao có thể dễ dàng tu luyện như vậy.

Huống chi, tư chất linh căn của Tiêu Nhất Phi chỉ tốt hơn người bình thường một chút mà thôi.

Nếu căn cơ của một người bình thường là căn cơ của một tòa nhà ba tầng.

Thì tuyệt học ba phái tổng hợp lại của Tiêu Nhất Phi là xây một tòa tháp cao vút lên trời từ cái nền kia, còn củng cố căn cơ vững chắc đêh kinh ngạc, nghe rợn cả người.

Dù vậy, Tiêu Nhất Phi tiến bộ vẫn là rất chậm, mặc dù nóng lòng, nhưng hắn cũng biết có gấp cũng được, cho nên chỉ có thể chăm chỉ học tập, luyện tập khắc khổ hơn.

Trong ba tháng tiếp theo, ngoài việc mỗi ngày tham gia các c.hương trình học khác nhau, dù nắng hay mưa, hắn cũng chăm chỉ tu luyện và còn phải dỗ dành Tô

Diệu Tinh nghịch ngợm.

Hai đời làm người, đã từng trải qua sinh ly tử biệt với Lâm Thanh Nghiên, và yêu hận tình thù với Liễu Sương Yên.

Hắn đã không còn yêu say đắm Tô Diệu Tinh như lúc trước, mà đã buông xuống từ lâu.

Mối tình đầu là vậy đó, khi nó kết thúc thì nó sẽ qua đi.

Hồi tưởng lại sẽ mỉm cười nhẹ, cười chính mình không hiểu chuyện niên thiếu khinh cuồng, có lẽ gặp lại chỉ cười đi qua.

Bây giờ hắn chỉ coi Tô Diệu Tinh như một đứa em gái chưa hiểu chuyện của mình thôi.

Nhưng cô em gái này đã dùng đủ mọi cách để hành hạ Tiêu Nhất Phi, thể hiện thái độ sưtỷ của một sưtỷ và làm đủ trò tinh

nghịch sau lưng để hắn gặp rắc rối.

May mắn thay, thời gian sống hai đời của Tiêu Nhất Phi không phải là vô ích, hắn vẫn có thể co được dãn được, tùy ý để Tô Diệu Tinh ức hiếp, chấp nhận sự tự ti và thấp kém, nhẫn nhục chịu đựng.

Thời gian trôi qua, Tô Diệu Tình coi Tiêu Nhất Phi như tiểu tùy tùng và cái đuôi nhỏ của mình.

Tiêu Nhất Phi cũng nể mặt Tô Diệu Tinh, dỗ dành cho Tô Diệu Tinh cực kỳ vui vẻ, đi đường cũng vênh váo tự đắc.

Tô Diệu Tình cực kỳ bao che người thân, nàng ấy có thể trêu chọc Tiêu Nhất Phi, nhưng các sư huynh khác không thể bắt nạt Tiêu Nhất Phi.

Lâm Tử Vận cố gắng khuyên nàng ấy nhưng không có kết quả, vì vậy đã lén lút

liên lạc với Tiêu Nhất Phi nhiều lần.

Thấy Tiêu Nhất Phi không có bất mãn, liền tùy hai đứa nhỏ này xử lý việc của mình.

Trong lòng Tiêu Nhất Phi cũng có lo lắng, tu vi tiến bộ cực kỳ chậm chạp.

Một là chính mình đã có những kế hoạch khác trong đầu, nhưng thời gian ngày càng đến gần, chính mình thậm chí còn không thể đứng vững ở cấp độ Luyện Khí tầng thứ nhất, nên trong lòng có cảm giác cấp bách.

Hai là hắn lo lắng làm Tô Thiên Dịch thất vọng, dù sao mấy tháng nay hắn thăng cấp cũng rất chậm.

Kết quả sợ cái gì tới cái đó.

Ba tháng sau, trong lúc ăn cơm, Tô Thiên Dịch bất chọt hỏi Tiêu Nhất Phi về tình hình tu đạo.

Không ngờ câu hỏi này khiến ông ta suýt tức chết.

Tiêu Nhất Phi đã tu luyện được ba tháng, nhưng thậm chí còn chưa đạt được cấp độ Luyện Khí một tầng.

Theo lời nói của Tô Thiên Dịch, với lượng thiên tài địa bảo mà hắn tiêu hao, là một con heo cũng có thể thành đại cao thủ.

Tô Thiên Dịch tức giận đến mức không ăn được nữa, chán nản rời khỏi bàn, ông ta cảm thấy ngực mình liên tục đau nhức.

Tiêu Nhất Phi tuy muốn bào chữa nhưng lại mở miệng mà không nói được gì.

Theo ước tính của hắn, chính mình chỉ cần hai ba tháng, là có thể đạt Luyện Khí một tầng.

Nhưng hắn thật sự không có mặt mũi nói ra, dù sao tốc độ quá chậm đến đáng

sợ.

Khi các sư huynh đệ khác nghe thấy điều này, họ đều đến an ủi Tiêu Nhất Phi.

Tô Diệu Tinh cũng đi tới và trêu chọc hắn, nhưng thực ra là đang cổ vũ cho Tiêu Nhất Phi.

Nàng ấy cũng lén giấu đi các loại thiên tài địa bảo và lén đưa cho Tiêu Nhất Phi, nhưng lại nói lý do là không ăn hết được và không thích ăn.

Vẻ mặt kiêu ngạo của Tô Diệu Tinh khiêh Tiêu Nhất Phi dở khóc dở cười, nhưng trong lòng hắn lại âm thầm ghi nhớ.

Tiêu Nhất Phi tiến bộ cực kỳ chậm, nhưng Hướng Thiên Ca vẫn chịu khó giải thích cho hắn, không ngừng bổ sung cho hắn những chi tiết nhỏ.

Làm Tiêu Nhất Phi cảm động đến mức

gần như đã nói ra sự thật.

Sư huynh, thật ra ta hiểu nguyên tắc của nó nhưng chúng ta không luyện tập cùng một công pháp!

Không chỉ Hướng Thiên Ca, mà cả sư nương Lâm Tử Vận cũng không ngừng đưa các loại tài nguyên tu luyện đến sân của Tiêu Nhất Phi.

Còn thường xuyên dạy kèm cho Tiêu Nhất Phi và giải thích cho hắn những bí quyết về các phương pháp tu luyện khác nhau.

Không biết vì sao chuyện Tiêu Nhất Phi tu luyện cực kỳ chậm, lại truyền khắp Vô Nhai Điện.

Hiện tại ngay cả đệ tử tạp dịch cũng biết, Vô Nhai Điện có một đệ tử chân truyền đã ba tháng không thể lên được Luyện Khí

một tầng.

Bởi vì với tư chất của một đệ tử chân truyền, nhiều người đã đạt đến Luyện Khí ba tầng trong vòng ba tháng.

Suy cho cùng, ba cấp độ Luyện Khí đầu tiên là cấp độ cơ bản, quá đon giản đối với các đệ tử chân truyền.

Sau đó, tin tức Tiêu Nhất Phi được nhận vào tông môn và trởthành đệ tử chân truyền dù là cấp Đinh cũng được lan truyền bởi người có tâm nào đó.

Trong khoảng thời gian ngắn, tin đồn lan truyền khắp nơi và mọi người suy đoán về lai lịch của Tiêu Nhất Phi.

Có người nói hắn là con ngoài giá thú của Tô Thiên Dịch, lại được Quảng Hàn tiên tử tiến cử, có người nói hắn là con ngoài giá thú của Lâm Tử Vận hoặc Quảng Hàn.

Đủ loại tin đồn hoang đường khiến người ta dở khóc dở cười.

Cuôl cùng, Tam sư huynh đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ đế bắt được một số đệ tử bình thường và đệtửtạp dịch đang lan truyền tin đồn vì ghen tị với đãi ngộ của Tiêu Nhất Phi.

Giết một người răn trăm người, phế bỏ tu vi của hắn, giáng hắn làm đệ tử ngoại môn.

Lại mệnh lệnh rõ ràng cấm đàm luận việc này, và sau đó mọi chuyện dần dần lắng xuống.

Khi Tiêu Nhất Phi nghe tin đồn rằng hắn là con hoang của Liễu Sương Yên, hắn không nói nên lời.

Đó là thê tử của ta! Thê tử! Các ngươi tại sao lại hạ vai vếcủa ta?

Đối với Liễu Sương Yên, trong lòng Tiêu Nhất Phi cũng khá phức tạp.

Dù sao cũng đã đồng ý nhận hắn vào Phong Tuyết Điện làm đệ tử chân truyền.

Chẳng ngờtới nàng không giữ lời hứa, qua cầu rút ván, rồi bỏ mặc chính mình ở đó.

Còn may chính mình vô cùng may mắn, nếu không bây giờ chẳng biết đang ở góc xó xỉnh nào làm một đệ tử tạp dịch.

Kỳ thật ngày đó trên đài cao phía trước Thái Cực Điện đã xảy ra chuyện gì, Tiêu Nhất Phi cũng rất tò mò.

Hắn cũng từng lén hỏi Hướng Thiên Ca về việc này.

Nhưng Hướng Thiên Ca lại sợ làm tổn thương hắn, nên không thể nói rằng tất cả các điện chủ đều ghét bỏ ngươi vì tư chất

kém cỏi.

Hắn càng không thể nói xấu sư phụ của mình nên chỉ do dự nói về hắn.

Vì vậy, Tiêu Nhất Phi không bao giờ hiểu được Liễu Sương Yên sắm vai gì trong việc nhập môn của chính mình.

Cảm xúc của Tiêu Nhất Phi đối với Liễu Sưong Yên rất phức tạp.

Một mặt, nàng là thê tử đã từng sinh tử gắn bó không rời không bỏ, hai người hoạn nạn nâng đỡ nhiều năm.

Nhưng mặt khác, Liễu Sương Yên hiện tại không phải là Liễu Sương Yên mà hắn từng yêu, Liễu Sương Yên không thể không nhận ra hắn.

Hắn đương nhiên biết việc đột nhiên xuất hiện một người trượng phu đối với Liễu Sương Yên mà nói thì quả thực không thể

chấp nhận nổi!

Nhưng không ai là bậc thánh nhân, ai mà không có chút ích kỷ?

Trong lòng hắn hiểu rõ, nhưng hắn vẫn cảm thấy khá oán hận Liễu Sưong Yên đã qua cầu rút ván, đem chính mình vứt bỏ không thèm nhìn lại.

Tiêu Nhất Phi không biết, Liễu Sưong Yên thật sự định thu hắn vào Phong Tuyết Điện, chỉ là đủ loại trùng hợp, mới không có thành cônq.