Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 113



“Các người đủ rồi đấy!” Hứa Nặc tức giận trừng mắt nhìn đám người Đoàn Hiểu Phong cười khẩy nói: “Sao? Các ngươi còn muốn cưỡng ép mua bán sao?”

“Chỉ là một hạ nhân, không đến lượt ngươi nói chuyện với gia!” Đoàn Hiểu Phong hừ một tiếng với Hứa Nặc rồi lại trừng mắt nhìn Tô Linh Phong kiêu ngạo nói: “Này, ngươi cầm tiền đi, đưa thứ trên người ngươi cho Mật Mật, bọn ta là người nói đạo lý, đừng có làm như bọn ta mua đồ không trả tiền cho các người vậy.”

Hứa Nặc tức tối vươn tay ấn chuôi kiếm định rút kiếm ra.

Tô Linh Phong giơ tay giữ Hứa Nặc lại ngăn động tác của nàng ta. Đối phương tổng có bốn người, phía trước có ba người, còn có một nam tử áo xanh đang uể oải ngồi ở bàn bên cạnh, cầm tách trà rồi híp mắt xem náo nhiệt, hoàn toàn không rõ thực lực của bọn họ thế nào.

Trong ba người bọn họ thì Hứa Nặc mới học kiếm thuật mấy ngày, căn bản không thể tính vào, nàng thì chẳng qua cũng chỉ ở trung cấp mà thôi, mặc dù có thể phát huy vượt cấp nhưng gặp phải người thực lực mạnh thì không đủ, còn về Tiêu Minh Lãng... Nàng không biết thực lực của hắn ta thế nào, cũng chẳng thể hoàn toàn tin tưởng.

Theo như phân tích tình hình hiện tại thì động thủ là lựa chọn không sáng suốt.

“Sao vậy? Muốn đánh nhau sao?” Đoàn Hiểu Phong để ý thấy hành động giữa Hứa Nặc và Tô Linh Phong, hắn ta khinh thường nhếch môi.

“Hiểu Phong!” Đường Hiên kéo Đoàn Hiểu Phong ra hiệu cho hắn ta im miệng sau đó lấy ra hai tờ chi phiếu vàng trong ngực đưa cho Tô Linh Phong nói: “Vị tiểu thư này, ngươi xem số tiền vàng này đủ chưa?”

Đoàn Hiểu Phong liếc nhìn mệnh giá hai tờ kim phiếu mà Đường Hiên lấy ra sau đó nhảy dựng lên nói: “Đường Hiên, ngươi định làm kẻ tiêu tiền như nước sao! Một con ma sủng được cãi mã nhưng vô dụng mua về chẳng qua chỉ là món đồ chơi cho Mật Mật mà thôi thế mà ngươi lại lấy ra hai ngàn kim phiếu!”

“Ha ha ha...” Tiểu Bạch mở cái miệng nhỏ không có răng cười đến mức ngửa đầu ra sau, nước mắt chảy cả ra: “Ngươi đúng là có mắt nhìn biết nhược thú này chỉ được cãi mã bên ngoài chứ vô dụng, ha ha ha...”

Đoàn Tử tức giận rồi! Thực sự tức giận rồi! Ngươi mới vô dụng! Cả nhà các ngươi đều vô dụng!

Đoàn Tử kêu a một tiếng, nhảy khỏi vai Tô Linh Phong rồi chạy thẳng đến trước mặt Đoàn Hiểu Phong giơ nắm đấm nhỏ bằng thịt và đấm vào một mắt của Đoàn Hiểu Phong!

“A!” Đoàn Hiểu Phong bị Đoàn Tử đánh một đòn ngã vật xuống đất kêu la thảm thiết rồi che mắt lại.

Đoàn Tử ra một đòn thì dừng tay chứ không máu chiến, vụt một tiếng nó đứng trên mặt đất rồi vững vàng đáp vào trong lòng Tô Linh Phong, đôi mắt hình quả nho nhìn chằm chằm vào đám người Đường Hiên sau đó giơ nắm đấm thị uy.

Trong tình huống bất ngờ này đừng nói là Đường Hiên và Đường Mật Mật phải ngây ngốc mà cả Hứa Nặc và Tiêu Minh Lãng cũng đều sững người.

“Ma ma, Đoàn Tử không thích mấy kẻ khốn nạn này! Hừ!” Nó đường đường là một con thú luân hồi vậy mà mấy người phàm này lại dám xem thường nó.

Tô Linh Phong bình tĩnh cầm tách trà đưa lên miệng đút cho nó hai ngụm để hít thở cho thông.

Đoàn Tử uống nước xong cảm xúc cũng bình tĩnh hơn, nó lại nảy lên vai Tô Linh Phong rồi ôm lấy cổ của nàng: “Vẫn là ma ma tốt nhất...”

“Hừ!” Tiểu Bạch quay mặt đi: “Lại bắt đầu làm nũng nịnh nọt rồi đấy!”

“Hiểu Phong ca ca...”

“Hiểu Phong, ngươi không sao chứ?”

Huynh đệ Đường gia hoàn hồn rồi vội vàng đến đỡ Đoàn Hiểu Phong.

Đoàn Hiểu Phong đau đớn kêu lên đau đớn rồi đứng dậy.

“Hiểu Phong ca ca, để ta xem nào, huynh bị thương thế nào rồi?” Đường Mật Mật nói.

Đoàn Hiểu Phong dịch tay ra, con mắt bị Đoàn Tử đấm lộ ra trước mắt mọi người, hốc mắt đã sưng tấy lên, mí mắt dường như không thể mở ra chút nào, một vòng mắt tròn thâm xanh đen.

Huynh muội Đường gia thấy vậy trợn tròn mắt không thể tin nổi, đây... đây thực sự là do một thứ bé nhỏ đánh hay sao? Nó sao có thể có sức lực lớn như vậy?

Hứa Nặc mím môi, suýt nữa thì cười phá lên.

Tiêu Minh Lãng hơi kinh ngạc, ánh mắt khi nhìn Đoàn Tử có thêm cả sự thăm dò...

“Đáng chết! Ngươi nuôi thứ quỷ gì vậy, không cắn người thì cũng là đánh người! Hôm nay ta nhất định phải lột da cái thứ này!” Đoàn Hiểu Phong nhe răng kêu một tiếng rồi định nhào tới bắt Đoàn Tử.

Tô Linh Phong lạnh lùng nhìn Đoàn Hiểu Phong, nói với hắn ta bằng giọng điệu ấm áp: “Sao vậy? Chê đòn này đánh quá nhẹ sao?”

Đoàn Tử nhìn Đoàn Hiểu Phong chằm chằm, để phối hợp với lời nói của Tô Linh Phong nó lại giơ nắm đấm hồng hồng non nớt ra.

“Ngươi!”

“Hiểu Phong! Đủ rồi!” Đường Hiên vội vàng kéo Đoàn Hiểu Phong lại.

“Sao ngươi có thể để ma sủng của mình đánh người chứ!” Đường Mật Mật nói.

Vốn dĩ ma sủng là kẻ phối hợp tác chiến với chủ nhân, nó không đánh nhau thì nuôi để ăn thịt sao? Khóe miệng Tôn Linh Phong khẽ nhếch lên, nàng chẳng thèm để ý đến Đường Mật Mật.

“Mật Mật, muội cũng im miệng cho ta!”

“Ca ca...”

Đường Hiên sa sầm mặt mũi, hắn ta nhìn chằm chằm Đường Mật Mật.

Đường Mật Mật ấm ức bĩu môi nhưng cũng không dám nhiều lời nữa.

Đoàn Hiểu Phong bị đấm một cú, trong lòng rất không can tâm, hắn ta muốn phục thù nhưng nhìn cục thịt đang giơ nắm đấm về phía mình hắn ta lại thấy sợ hãi, khi bị Đường Hiên kéo lại, đến khi cố gắng nhẫn nhịn xuống hắn ta mới không tiếp tục vùng vẫy nữa.

Giờ phút này nếu như hắn ta vẫn không nhìn ra Đoàn Tử không phải là sủng vật bình thường mà người ta nuôi thì quả thực là một thẳng ngốc.

Nhưng hắn ta không chịu thừa nhận mình thua nên trừng mắt nhìn đám người Tô Linh Phong rồi hét lên: “Chẳng phải chỉ là một ma thú thôi sao? Có gì ghê gớm chứ, những ma thú thuộc hàng thấp kém nhất mà nhà bọn ta thuần dưỡng đều mạnh hơn cái thứ hình thù cổ quái này!”

Đoàn Tử rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng! Nó làm bộ xắn tay áo lên: “Loài người khốn nạn thiếu đòn này! Đoàn Tử nhất định sẽ đánh ngươi thành đầu heo cho đến mức phụ mẫu cũng không nhận ra ngươi.”

Tô Linh Phong nhấc Đoàn Tử xuống rồi ôm chặt vào lòng.

“Ma ma, bỏ Đoàn Tử ra, người đừng cản Đoàn Tử...” Đoàn Tử vũng vẫy cái chân nhỏ.

“Đừng làm ồn nữa, nếu không ta bán ngươi cho người ta đấy.” Tô Linh Phong lạnh lùng uy hiếp.

“Bán rồi bán rồi, bán thì tốt!” Tiểu Bạch ở một bên nói.

“Hu... ma ma đừng bán Đoàn Tử, ma ma yêu Đoàn Tử nhất...” Đoàn Tử cũng không quan tâm đến chuyện đánh Đoàn Hiểu Phong nữa, nó cố gắng vây quanh vai của Tô Linh Phong ôm lấy cổ nàng dụi dụi cố gắng tỏ ra đáng yêu.

Lúc này Đường Hiên đã nhìn ra trong đám ba người này, nữ hài tử bạch y lạnh lùng là kẻ cầm đầu, hắn ta tạ lỗi với Tô Linh Phong: “Xin lỗi, là do bọn ta đường đột, không biết con ma thú này là ma sủng yêu quý của tiểu thư. Mong tiểu thư có thể tha thứ cho sự thất lễ của bọn ta.”

Tô Linh Phong không tiếp lời, nàng chỉ khẽ khoát tay bỏ bánh còn thừa trên bàn vào chiếc nhẫn không gian sau đó đứng dậy nhẹ nhàng nói với Hứa Nặc và Tiêu Minh Lãng: “Chúng ta đi thôi.”

“Vâng thưa tiểu thư.”

Hứa Nặc, Tiêu Minh Lãng đáp rồi nhanh chóng đứng dậy.

Ba người Đường Hiên, Đường Mật Mật, Đoàn Hiểu Phong đều sững sờ ở đó, một tiểu nữ hài nhưng lại mang trang bị không gian!