Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 133



Thiên Bảo Các sẽ sắp xếp giao hàng, tiểu thư ở đây chờ một lát thuộc hạ đi rồi sẽ về ngay.”

Tô Linh Phong gật đầu, cũng đúng, không phải tất cả mọi người đều mua nguyên thạch rồi cắt bảo thạch ngay tại chỗ, nơi cược bảo lớn như vậy đương nhiên sẽ cân nhắc kỹ lưỡng nhu cầu của khách hàng.

Tiêu Minh Lãng gật đầu với phục vụ bên cạnh, người đó đưa hắn ta lên tầng ba để điền vào đơn hàng.

Một lát sau Tiêu Minh Lãng đi xuống, hai người phục vụ đánh dấu viên nguyên thạch mà Tô Linh Phong đã chọn, vài nam tử cường tráng khiêng viên nguyên thạch chất lên xe.

Trong suốt quá trình Tô Linh Phong không nói nhiều, Thiên Bảo Các là nơi cược bảo lớn nhất Lăng Vân Thành, đương nhiên làm ăn thì phải trung thực hơn nữa nơi giao hàng là thành chủ phủ, có mấy người dám có ý định cướp hàng của thành chủ chứ?

Sau khi ba người bọn Tô Linh Phong rời khỏi Thiên Bảo Các, ở một chỗ ngồi riêng biệt trên lầu hai Bùi Triết đột nhiên vẫy tay với một thị vệ phía sau rồi ghé vào tai hắn ta nhỏ giọng phân phó vài câu.

Thị vệ đó nhận lệnh và đi lên tầng cao nhất của Thiên Bảo Các.

“Triết thiếu gia thực sự có hứng thú với tiểu nha đầu đó sao?” A Thích nghi hoặc hỏi.

A Ngôn cũng hừ một tiếng nói: “Hừ! Chỉ là một nha đầu chưa trưởng thành không biết trời cao đất dày mà thôi, nàng ta thì có gì tốt?”

“Hai người các ngươi không thể nhìn xa trông rộng chút sao?” Bùi Triết nâng cằm mỉm cười nói: “Tiểu nha đầu đó bây giờ còn nhỏ, hai năm nữa thôi nhất định sẽ trở thành một đại mỹ nhân!” Dừng một lát ánh mắt hắn ta lại lóe lên một tia sáng: “Quan trọng là... Mắt nhìn cược bảo của nàng ta không tầm thường! Nhân tài như vậy nếu như thu nạp sử dụng đương nhiên là tốt nhất rồi...”

“Mắt nhìn cược bảo sao?” A Ngôn bĩu môi: “Tuổi nhỏ như vậy thì có mấy phần năng lực chứ? Ta thấy hôm nay nàng ta chỉ là may mắn mà thôi.”

“May mắn?” Bùi Triết cười khẩy nói: “Cược năm được ba, với tỉ lệ như vậy ngươi thực sự cho đó là may mắn sao? Hơn nữa hai nguyên thạch mà nàng ta cược thua trông chẳng ra làm sao cả, có lẽ... là nàng ta cố tình cược thua để che mắt thiên hạ cũng nên...”

“Không phải chứ!” A Ngôn trợn mắt há mồm, rồi nói một cách khoa trương: “Nếu như thực sự như những gì Bùi thiếu gia nói thì chẳng phải tiểu nha đầu đó một bàn tay biến đá thành vàng sao! Sao... sao có thể chứ?”

Bùi Triết híp mắt nói: “Nàng ta có bản lĩnh biến đá thành vàng hay không thì đợi tráo lô hàng này cưa mấu viên nguyên thạch này ra nhìn là biết ngay!”

A Thích suy nghĩ một lát rồi đột nhiên lên tiếng: “Triết thiếu gia, chẳng lẽ người nghi ngờ nữ hài đó là nữ hài được đồn thổi vào hai tháng trước cược thắng liên tiếp ba viên nguyên thạch trông như rác rưởi ở sòng bạc Gia Thành sao?”

Bùi Triết cười nói: “Đầu óc của A Thích nhảy số nhanh hơn A Ngôn nhiều, đúng thế, nhìn bề ngoài và tuổi tác thì đều trùng khớp với lời đồn, rất có khả năng là cùng một người, nói không chừng mấy viên nguyên thạch mà nàng ta mua ban nãy thực sự sẽ đem lại bất ngờ cho chúng ta!”

A Ngôn nghe thấy Bùi Triết coi thường mình và khen ngợi A Thích không khỏi liếc nhìn A Thích rồi bĩu môi tỏ vẻ không phục.

“Nếu như...” A Thích suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Nàng ta đúng là có thiên phú về khoản cược bảo, nhưng lại không chịu giúp chúng ta thì sao?”

Bùi Triết nghe thấy vậy híp mắt khẽ hừ một tiếng: “Ta sẽ khiến nàng ta can tâm tình nguyện quy phục ta...”

Lúc này thị vệ mà lúc nãy Bùi Triết phái đi đã trở về, vẻ mặt hắn ta khổ sở, rồi nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, lô hàng này chúng ta không đụng vào được...”

“Sao cơ?” Bùi Triết cau mày trầm giọng hỏi.

“Lô hàng này đưa đến... đưa đến thành chủ phủ...” Thị vệ đó dè dặt trả lời.

“Thành chủ phủ?” Bùi Triết ngạc nhiên lặp lại từ này, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.

“Sao tiểu nha đầu đó lại có quan hệ với thành chủ phủ?” Đầu óc A Ngôn vẫn chưa kịp tiêu hóa tin tức.

“Triết thiếu gia, nghe nói một tháng nữa thành chủ đại nhân sẽ tổ chức yến tiệc sinh thần cho ngoại tôn nữ, chẳng lẽ nữ hài này chính là...” A Thích trợn tròn mắt kinh ngạc nói.

“Xem ra giá trị của nữ hài này lớn hơn nhiều so với những gì ta tưởng tượng...” Khóe môi Bùi Triết nhếch lên.

Sau khi ra khỏi Thiên Bảo Các, Hứa Nặc và Tiêu Minh Lãng lại cùng với Tô Linh Phong đi lượn nửa ngày trong các cửa tiệm, mua được không ít nguyên liệu dùng luyện kim, Mục Đạt đưa cho nàng hai nghìn đồng vàng nhưng đã bị nàng tiêu mất một nửa rồi.

Sau khi lên xe ngựa, Tiêu Minh Lãng quay đầu hỏi: “Tiểu thư, bây giờ muốn về phủ chưa?”

Tô Linh Phong nghĩ một lát rồi nói: “Đi công hội lính đánh thuê một chuyến đã.”

Tiêu Minh Lãng sừng người một lát rồi nói: “Tiểu thư, trời không còn sớm nữa, thành chủ đại nhân chắc đang đợi người trở về dừng bữa.”

“Ta biết, thúc cứ yên tâm ta sẽ không nán lại quá lâu đâu.” Tô Linh Phong khẽ nói.

Tiêu Minh Lãng nghe thấy vậy cũng không nói gì thêm nữa, hắn ta lái xe ngựa đi về phía công hội lính đánh thuê.

Tô Linh Phong đã công bố một số nhiệm vụ thu thập tài liệu trong công hội lính đánh thuê, ngay cả số tiền nàng đã dùng để bán vũ khí và hắc tá dịch cũng đã được sử dụng hết và số tiền tiết kiệm của nàng không còn nhiều.

Liếc nhìn Tiểu Bạch, con rồng con đang cắn chân và tò mò nhìn xung quanh, Tô Linh Phong thầm thở dài, nàng đúng là đã thu nạp được một thứ ăn tiền...

Hứa Nặc, Tiêu Minh Lãng không hiểu, họ không biết tài liệu kỳ quái mà Tô Linh Phong thu thập là để làm gì nhưng chẳng ai dám nhiều chuyện đi hỏi.

Trở về thành chủ phủ, quả nhiên Tư Đồ Tiêu Sơn vẫn chưa dùng bữa, ông ta đang ngồi trong phòng ăn cầm một quyển sách dáng vẻ giống như đang đọc vậy...

Xem ra linh cảm của nàng không sai, bữa sáng và bữa trưa có thể tự mình lo liệu nhưng Tư Đồ Tiêu Sơn rất coi trọng bữa tối vì thế nhất định tổ tôn phải cùng nhau dùng bữa mặc dù bầu không khí rất bí bách...

“Xin lỗi ngoại công, Linh Phong về muộn rồi.” Tô Linh Phong hành lễ với Tư Đồ Tiêu Sơn rồi nói một cách bình tĩnh.

“Sao, ở bên ngoài chơi đến mức quên luôn về nhà rồi sao?” Tư Đồ Tiêu Sơn gấp lại quyển sách khuôn mặt già mua sa sầm nhìn Tô Linh Phong chằm chằm.

“Ta đã để ngoại công chờ lâu, sau này Linh Phong sẽ chú ý thời gian.” Tô Linh Phong khẽ nói.

“Hừ! Ai đợi ngươi! Chỉ là lúc nãy ta vẫn chưa đói!” Tư Đồ Tiêu Sơn hừ một tiếng.

“...” Khóe miệng Tô Linh Phong khẽ giật giật, nói như vậy ông lão này còn đang giận dỗi nàng sao?

Tư Đồ Tiêu Sơn ra hiệu bên cạnh, hạ nhân nhanh chóng mang các món ăn lên.

Hai người im lặng một lúc, Tô Linh Phong đột nhiên dùng đũa gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong bát của Tư Đồ Tiêu Sơn.

Nể tình ông lão khó tính này đối xử với nàng chân thành hơn cả những người được gọi là phụ mẫu của nàng ở Tô phủ nên Tô Linh Phong quyết định sau này sẽ đối xử tốt với ông ta, mặc dù nàng vẫn chưa nảy sinh tình cảm tha thiết với ông ta nhưng ở thế giới xa lạ này nàng cần một chỗ dựa vững chắc...

Tư Đồ Tiêu Sơn nhìn chằm chằm đũa thức ăn trong bát mình, sau khi sững sờ một lát mới run rẩy gắp lên rồi từ từ cho vào miệng...