Ma Quân Hắn Thề Không Làm Nô

Chương 2: Quá đáng



Edit: một

Thời Tễ đang không hiểu vì sao sau khi chính mình nói ra câu này bầu không khí liền trở nên trầm mặc quỷ dị.

"Ta nên biết ngươi là ai sao?"

Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Chúc Hành Thù hiện tại đã là một đại ma đầu, hắn đã học được cách tự mở đường cho chính mình.

"Quả nhiên '*quý nhân đa vong sự', cần ta tự giới thiệu không?" Hắn nghiến răng nghiến lợi.

*quý nhân đa vong sự: thường dùng để châm biếm, chế giễu người hay quên.

Nói xong, hắn không chút do dự mà phóng thích uy áp.

Thời Tễ nheo mắt lại, cuối cùng cũng nhận ra thân phận của đối phương.

Bờ vai của Thời Tễ khẽ động, vừa định vung tay lên thì đột nhiên hai con hoả long từ trong không trung xuất hiện, tà khí ngập trời, làm tất cả mọi người đều không thể cử động.

Giọng nói khàn khàn trầm thấp của Ma quân hung tợn vang lên: "Đã quên ta rồi? Cũng không sao, chúng ta có thể từ từ hồi tưởng lại trong những ngày tới."

Một tháng trước, Ma tộc lấy được thánh bảo Thương Hải Cảnh của Tiệc tộc từ chiến trường, sau đó dùng nó để phong ấn mối liên kết giữa Anh Thành và thiên địa.

Chúc Hành Thù là thiên tài ngàn năm có một của Ma tộc, là người duy nhất trong Ma tộc chỉ trong khoảng thời gian vỏn vẹn mấy vạn năm liền có thể đạt tới trình độ ngang với Thích Không Quân.

Sau khi Ma tộc đã thành công gián đoạn mối liên kết giữa Anh Thành với thiên địa thì cho dù có là Thích Không Quân cũng không thể chống cự lại được Ma quân.

Anh Thành thất thủ.

Tuy rằng sau khi Chúc Hành Thù chiếm đóng Anh Thành, hắn không bao giờ tàn sát người dân vô tội, nhưng đám người tiên nhân vẫn không tránh được một phen khổ cực.

Một đám tiên nhân đã từng xem tự do như mạng sống bây giờ cảm thấy uất nghẹn vô cùng. Nhưng khi nghĩ đến hoàn cảnh của Thích Không Quân, tất cả mọi người đều cắn răng đem hết uất ức nuốt xuống.

Không ai dám tưởng tượng rằng Thích Không Quân sẽ như thế nào nếu rơi vào tay của Ma quân.

Trong tam giới, Ma quân có danh tiếng hiển hách, một phần là uy danh, nhưng hung danh chiếm phần lớn hơn.

So với Thích Không Quân trời sinh đã cao cao tại thượng thì hoàn toàn khác biệt, vị trí của Ma quân là do chính hắn trải qua một phen gió tanh mưa máu mà có được, ngai vàng của hắn được đệm bằng vô số xương khô.

Chúc Hành Thù cưỡng bức Ma quân tiền nhiệm thoái vị, phong ấn linh hồn và xác thịt của hắn vào sâu trong vực thẳm Ma giới, mãi mãi chịu đựng dày vò, vĩnh thế không được siêu sinh.

Nguyên tắc từ trước đến nay của Ma tộc luôn là cá lớn nuốt cá bé.

Cả Tam giới đều thở dài, quả nhiên Thích Không Quân trời sinh có con mắt nhìn thấu lòng người, nên đã sớm thấy rõ được bản chất của Chúc Hành Thù, là một kẻ không có cách nào thuần hoá được, là một tên dã thú tàn độc, khát máu.

Bây giờ, tất cả bọn họ đều nằm trong tay của tên dã thú này.

Mọi người đều không khỏi ưu tư.

"Ma quân đúng là hận Thích Không Quân đến tận xương tuỷ. Ma tộc phát động lực lượng lớn như thế chỉ để công phá một toà Anh Thành cỏn con, Ma quân phí nhiều công sức như vậy chính là để báo thù!"

"Nghe nói, hắn trực tiếp khống chế Thích Không Quân ở ngay trước cổng thành."

"Hắn nhốt Thích Không Quân ở trong Linh Đàm tại phía bắc thành, hắn đang muốn vắt kiệt tiên lực của Thích Không Quân!"

Linh Đàm được ngưng tụ từ nước của các u hồn ngàn năm, những ai bước vào đều phải thời thời khắc khắc sử dụng công lực để chống lại cái lạnh khắc nghiệt ở bên trong.

Nhưng sau khi bị cắt đứt mối liên kết với thiên địa, tiên lực là thứ không thể dễ dàng hao phí.

Một khi cái lạnh khắc nghiệt đã vắt cạn tiên lực của tiên nhân, họ sẽ trở nên vô cùng suy yếu, dưới sự dày vò của cái lạnh, các tiên nhân thậm chí có thể làm ra những cử chỉ hèn mọn để cầu xin tha thứ.

Và đây chính xác là những gì mà Ma quân muốn.

Đối với những tiên nhân luôn cao cao tại thượng mà nói thì loại chuyện xúc phạm đến tôn nghiêm này thậm chí còn đau đớn hơn nỗi đau bên ngoài da thịt gấp vạn lần.

Chúc Hành Thù bày ra bộ dạng "ta không có thời gian ngồi xem tù nhân bị tra tấn", hắn tiêu sái mà chờ thêm mấy ngày nữa, đợi xem vị Tiên quân cao lãnh kia sẽ bị vắt kiệt tiên lực và trở thành một trò hề như thế nào.

Kết hoạch thoạt nhìn cực kỳ hoàn mỹ, nhưng có điều đã mấy ngày trôi qua, nhóm ma binh đứng canh gác cảm thấy cực kỳ khó hiểu. Thời Tễ bị nhốt trong kết giới ở Linh Đàm, nhưng hắn không hề có chút động tĩnh gì cả, mà chỉ lẳng lặng ngồi thiền, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

"Đã mấy ngày trôi qua rồi, tại sao hắn không có động tĩnh gì hết vậy?"

"Hay là mời Ma quân đến xem thử?"

Sột soạt -----

Mấy tên ma binh quay ngoắc đầu lại.

Chỉ thấy Thời Tễ ưu nhã mà thay đổi một dáng ngồi khác.

Ma binh: "............."

Bọn chúng thầm nghĩ rằng do tiên lực dự trữ của Thích Không Quân quá lớn, cho nên trong một thời gian ngắn thì không thể nào tiêu hao hết, nếu muốn triệt để vắt kiệt hắn thì chắc cũng cần đợi khoảng mấy tháng.....

Nhưng tiên ma đang giao chiến, tình thế rất căng thẳng, Ma quân cũng không thể kiên nhẫn đợi ở Anh Thành một khoảng thời gian lâu như vậy.

Cuối cùng, tên Thành Chủ đã làm phản đưa ra một đề xuất.

"Chỉ cần mở lá chắn ở hai bên núi đá tại Linh Đàm ra thì hàn khí từ Linh Đàm sẽ lập tức chảy vào trong thành. Thích Không Quân từ bi như vậy, nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, còn nếu như hắn thật sự khoanh tay đứng nhìn, thì chúng ta cũng có thể lấy cái cớ đó mà huỷ hoại thanh danh của hắn."

"Đám người ở Tiên giới này không phải đều rất coi trọng thanh danh đó sao?"

Ở xa xa phía Linh Đàm, giữa trung tâm của tảng đá, Thời Tễ nhẹ nhàng mở mắt ra.

Hàn khí hỗn loạn tràn vào khắp thành chỉ trong vài nhịp thở, toàn bộ tiên nhân đều rung rẩy cả người, cố gắng vắt kiệt chút tiên lực ít ỏi còn lại để chống cự.

"Ta còn đang thắc mắc vì sao Ma tộc lại không tàn sát dân trong thành, thì ra là bọn chúng muốn đông chết chúng ta!"

"Đừng sợ, còn có Thích Không Quân mà, ngài ấy sẽ không thấy chết mà không cứu!"

"Nhưng Thích Không Quân chắc cũng đang rất thiếu thốn tiên lực, làm sao ngài ấy có thể giúp được chúng ta chứ?"

Ban đầu bọn họ định liều mạng chiến đấu tới cùng, nhưng hàn khí không hề có dấu hiệu yếu đi, cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì họ cũng sẽ chết.

Các Tiên nhân hệ hoả vốn sợ lạnh thậm chí đã xuất hiện tình trạng sốc và hôn mê.

Trong nội tâm của đám người Tán Tiên không khỏi hoảng sợ.

"Không thể cứ tiếp tục như vậy, chúng ta phải phản kháng!"

"Trong chúng ta không có ai đứng ra lãnh đạo, hơn nữa tiên lực cũng chẳng còn lại bao nhiêu, nếu hành động lúc này thì chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi."

Trong cơn tuyệt vọng, một nguồn tiên lực cường đại đột ngột được phóng ra từ phía Linh Đàm ở bắc thành, lập tức sưởi ấm toàn bộ Anh Thành.

Trong không khí tràn ngập một cỗ khí tức tươi mát mang theo nguồn sinh lực dồi dào, giải trừ hết tất cả những trạng thái xấu của nhóm người tán tiên.

Tiên nhân đứng phía trước ngẩn người, vẻ mặt mừng rỡ như điên: "Là Tiên quân!"

"Tiên quân dùng công lực của chính mình để mô phỏng theo linh khí của thiên địa!"

Chúc Hành Thù đang nghe báo cáo về tình hình chiến sự đột nhiên sửng sốt khi cảm nhận được hàn khí đang bị dao động.

Hắn nhếch môi, muốn xem xem Thời Tễ có thể làm được gì.

Nhưng ngay khi một cỗ tiên lực quen thuộc tràn vào Anh Thành thì khoé môi của Chúc Hành Thù lập tức cứng đờ.

Hàn khí bên trong Linh Đàm cùng tiên lực va chạm với nhau, tạo thành một màn sương mù che khuất mọi thứ.

Trong sương mù, một thân hình gầy gò đang uể oải dựa vào tảng đá cạnh hồ.

Cảm nhận được có người tới, Thời Tễ mở to hai mắt, làm người khác có thể nhìn rõ được góc mắt khô khốc phiếm hồng của y, sau khi phóng ra một nguồn tiên lực lớn như thế, y có vẻ càng trở nên suy yếu.

Một bàn tay to lớn với vết chai sần nâng cằm y lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên làn da mỏng manh trắng muốt.

"Quả nhiên ngươi vẫn giống hệt như năm đó, tuyệt đối không bao giờ phụ lòng mong đợi của người khác. Không có gì có thể làm khó được ngươi, đúng là thiện lương đến mức làm người khác đau lòng."

Thời Tễ im lặng.

"Từ đầu đến cuối, ta là người duy nhất mà ngươi phụ lòng. Ta có nên cảm thấy vinh hạnh không?"

Vẻ mặt của Thời Tễ không chút thay đổi, nửa chữ cũng không trả lời hắn.

Chúc Hành Thù khẽ cong đôi môi mỏng, lông mi rũ xuống, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.

"Ngươi cam nguyện hao hết công lực để bảo vệ đám tán tiên đó, người khác sẽ cảm thán rằng, thật là một vị Tiên quân tốt..... Nếu như năm đó ta không đến Vân Nhai Đỉnh để cầu thân thì có lẽ ta vĩnh viễn cũng không biết, Thích Không Quân được người người kính trọng lại là một kẻ vô tình vô nghĩa như vậy. Vì để phủi sạch quan hệ với người của Ma tộc mà thậm chí ngay cả tình nghĩa sư đồ cũng không thừa nhận!"

"Ta và ngươi không hề có tình nghĩa sư đồ, ta không nói láo."

"Đến tận lúc này rồi mà ngươi vẫn......."

Chúc Hành Thù vừa nói được nửa câu đã bị ánh mắt của Thời Tễ đánh gãy.

Đôi mắt kia vừa thanh khiết trong veo lại sạch sẽ vô ngần, giống như tiên cảnh đẹp đẽ nhất thế gian, từng chút từng chút làm hắn hồi tưởng lại, một màn ký ức giống như một dòng điện lan ra khắp cơ thể, làm hắn toàn thân tê dại.

Một luồng khí đáng sợ vây quanh hắn, như thể hắn đang bị cuốn vào một ký ức đầy cám dỗ nhưng lại miên man đau đớn vô cùng.

Toàn bộ máu trong người Chúc Hành Thù đột nhiên sôi sục, một tay hung hăng ấn thân người thon gầy kia vào tảng đá: "Cho dù có trở thành tù nhân thì so với việc thừa nhận quan hệ sư đồ với ta càng làm ngươi xấu hổ hơn nhiều, có đúng không?"

"Sức khoẻ tâm thần của ngươi không được ổn định."

Vẻ mặt của Thời Tễ vẫn không thay đổi chút nào, ánh mắt thậm chí còn không đặt trên thân của Chúc Hành Thù, y tuỳ ý để nam nhân trước mặt bóp chặt lấy bả vai của mình, để lại những vệt đỏ trên làn da nhẵn nhụi nõn nà.

Chúc Hành Thù mất kiên nhẫn, hắn cong môi, trong ánh mắt ẩn hiện ái muội: "Không sao cả, dù sao thì hiện giờ ngươi cũng đang nằm trong tay ta, ta muốn thế nào cũng được."

Y phục của Thời Tễ bị kéo xuống bả vai, mái tóc đen dài xoã xuống bờ vai đang đỏ ửng, sương mù lượn lờ xung quanh càng làm không gian trở nên ái muội.

Giống như một vị tiên nhân bất lực, không có cách nào phản kháng.

Hắn không thể che giấu được những cảm xúc điên cuồng trong đáy mắt, vẻ mãn nguyện cũng dần xuất hiện trên gương mặt hắn.

"Năm đó khi ngươi làm nhục ta ở Vân Nhai Đỉnh, ngươi có bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày ngươi rơi vào hoàn cảnh thảm hại này không?"

Cảm xúc trên gương mặt của Thời Tễ rốt cuộc có thay đổi.

Chúc Hành Thù nâng cằm y lên hết cỡ ------

Cánh tay hắn bị Thời Tễ nắm lấy.

Ngữ điệu của Thời Tễ vẫn rất bình tĩnh: "Ngươi đừng có quá đáng."

Chúc Hành Thù nhướng mày: "Ngươi có thể làm gì được ta?"

Phanh -----

Lời vừa dứt, Ma quân bệ hạ liền bị ném thẳng vào tảng đá.

Chúc Hành Thù không hề tức giận: "Đây là chút sức lực còn lại của ngươi sao? Ngươi còn có thể kiên trì được bao lâu?"

Ánh mắt của Thời Tễ đột ngột trở nên lãnh đạm, y gằn từng chữ một: "Ngươi có thể thử xem."

Chúc Hành Thù híp mắt, vẻ mặt chờ mong, hắn khẽ cười một tiếng rồi giơ tay nắm lấy cổ tay trông có vẻ yếu ớt vô lực của Thời Tễ, muốn đẩy ngã y xuống đất.

- ----- Đột nhiên, đồng tử hắn co chặt lại.

Một cỗ tiên lực cường đại lập tức được bắn ra.

Không thể nào hắn lại còn nhiều tiên lực như vậy được!

Ngay sau đó, Chúc Hành Thù liền nhận ra có điểm bất thường. Cả Tam giới đều công nhận rằng hắn, Thích Không Quân và Đế quân có thực lực tương đương, thông qua chính bản thân mình, hắn đương nhiên biết rõ sau khi Thời Tễ phóng ra một lực lượng lớn tiên lực để cứu cả toà thành thì y sẽ trở nên cực kỳ suy yếu.

Làm sao có thể? Làm sao mà hắn làm được như vậy?

Hắn không thể tích trữ được một lượng tiên lực cường đại đến mức đó, hắn cũng không phải là máy móc!

Thời Tễ mặt không cảm xúc mà nắm ngược lại cổ tay của hắn, đè mạnh hắn ở trên tảng đá, y ghé sát vào hắn, nghiêm túc gằn từng chữ một: "Không thể sát sinh, nhưng ngoại trừ kẻ cố ý phạm tội."

Bản năng chiến đấu của Chúc Hành Thù như bị một bức tường ngăn trở, hắn yên tĩnh chờ đợi một chưởng đánh xuống.

Một loại cảm giác trống rỗng khó giải thích ập đến.

Thích Không Quân sẽ vì những tiên nhân không chút quen biết nào mà phát ra tiên lực cứu trợ, thì y cũng sẽ dùng toàn lực mà ra tay với hắn.

Đột nhiên, mọi thứ đều dừng lại.

Một tên tiên đồng mập mạp đang lén lút đi trong màn sương với một chiếc hộp lớn trong tay.

Thời Tễ bởi vì nghe thấy âm thanh cho nên mới ngừng tấn công vì sợ nó sẽ ảnh hưởng đến tên tiểu tiên đồng mập mạp kia.

Tiên đồng mập mạp hét lớn: "Tiên quân, ta đã lẻn vào được rồi!"

Không khí giương cung bạt kiếm trong không gian dần dịu lại.

Thời Tễ dè dặt kéo lại y phục, nhấc tiểu tiên đồng mập mạp cùng chiếc hộp lên tảng đá.

Chúc hành Thù ngồi dậy, gương mặt trầm xuống, thận trọng nhìn hai người trước mặt, thân hình rộng lớn cứng đờ vì căng thẳng.

Thế mà hắn lại không nhìn thấu được Thời Tễ đang còn lại bao nhiêu tiên lực.

Tên tiểu tử mập mạp này là tiên đồng của Thời Tễ? Hắn lẻn vào để giúp Thời Tễ sao? Bọn chúng còn chuẩn bị gì nữa?

Thời Tễ: "Ngươi tới đây làm gì?"

Vọng Nguyệt: "Tiên quân, trước khi đi ngài đã dặn dò ta phải trông coi nồi bánh hoa quế, sau đó khi ta thấy bánh vừa chín đã nghe ngóng được ngài ở chỗ này, cho nên liền lập tức mang đến cho ngài!"

Chúc Hành Thù: "???"

Thời Tễ thở dài một tiếng, y cảm thấy rất bất lực.

Vọng Nguyệt: "Ngài..... không muốn ta đến sao?"

Thời Tễ: "Đứa trẻ ngốc này, ngươi nhìn xem chúng ta đang làm gì? Đây là thời gian để đưa bánh ngọt sao?"

Vọng Nguyệt sửng sốt, chợt nhớ đến tư thế vừa rồi của hai người bọn họ.....

Biểu cảm trên mặt hắn vô cùng phong phú.

"Thảo nào Ma quân luôn đến làm phiền ngài..... Thật xin lỗi! Ta sẽ lập tức đi ngay!"

Thời Tễ, Chúc Hành Thù: "????????????????"