Ma Quân Không Đứng Đắn!

Chương 14: Từ Phủ - Đi thanh lâu tìm



Bạch Hành: "......"

Từ Tư An: "......" Vì sao ta cảm thấy hiện tại mình giống như người thừa?

Lần này Tinh Hà chẳng qua là giả vờ nhào vào Bạch Hành, trên thực tế y cũng không thật sự đụng vào hắn, nhưng chỉ cần ở trong mắt Từ Tư An Tinh Hà chính là vững chắc nhào vào lòng Bạch Hành là được.

Cũng không biết vì sao, Tinh Hà đột nhiên cảm thấy phía sau lưng có một cỗ lực nhu hòa đẩy y về phía trước ôm lấy Bạch Hành, đôi tay bởi vì theo quán tính mà đặt trước ngực, nước mắt cũng cọ lên y phục hắn.

Tinh Hà giật mình, tay Bạch Hành rõ ràng không nhúc nhích, vậy ai đẩy mình? Tuyệt đối không thể là Từ Tư An diễn đi, Tinh Hà cũng không nghĩ buông ra, đành phải làm vẻ mặt đau khổ tự hỏi lát nữa y phục của Bạch Hành nên làm thế nào đây.

Cuối cùng vẫn là Từ Tư An quá tức giận, nói cáo từ rồi rời khỏi.

Tinh Hà buông cánh tay đang ôm Bạch Hành ra, lau lau nước mắt trên mặt, rối rắm nhìn vệt nước trên y phục hắn nói: "Cái kia...... Bạch Hành, y phục của ngươi....."

"Không sao."

Cũng không biết rốt cuộc Bạch Hành không ngại thật hay vẫn là làm bộ không ngại, chỉ nhìn thấy bộ dạng của hắn không muốn nhắc lại, Tinh Hà cũng không nói vấn đề này nữa.

Nhưng Tinh Hà lại đột nhiên nhớ tới một việc, sự kiện Quỷ Linh thảo vẫn còn chưa điều tra xong, Từ Tư An này lại cố ý tới tìm Bạch Hành nói chuyện, rõ ràng nàng là người phù hợp nhất để lợi dụng, những lời trước đó của Từ lão gia trên thực tế vẫn như cũ che dấu phần lớn sự thật, nhưng hôm nay người phù hợp để lợi dụng nhất cư nhiên bị mình làm cho tức giận bỏ đi.

Nhưng nếu phải nhờ Từ Tư An giúp đỡ, Tinh Hà tình nguyện phản đối, nữ nhân này biểu hiện tâm ý với Bạch Hành rõ ràng như thế, Tinh Hà nhất định sẽ không cho Bạch Hành đáp lại nàng dù chỉ một chút, một chữ đều không được!

Huống chi...... Bạch Hành hình như cũng không có ý định giữ lại Từ Tư An.

Tinh Hà ngẩng đầu vừa định nói gì đó, liền thấy đại thiếu gia của Từ gia đang lén lút nhìn xung quanh ở bên kia, Bạch Hành hiển nhiên cũng thấy hắn ta, hắn nhíu mày một chút, ôm Tinh Hà vào lòng rồi trốn đến phía sau thân cây gần đó.

Đại thiếu gia Từ gia này thoạt nhìn giống như...... có điểm không đúng.

Vốn dĩ Tinh Hà có chút tâm ý viên mãn mà oa oa trong lòng ngực Bạch Hành, nhưng khi nhìn đến động tác cổ quái của Từ Kỳ An, trong lòng Tinh Hà tức khắc trầm xuống, cẩn thận nhìn xem hắn ta đang làm gì.

Sau khi Từ Kỳ An xác nhận xung quanh đều vắng lặng, liền mở miệng nói: "Ngươi mau nói, khi nào ta mới có thể rời đi?"

Tinh Hà nhíu mày, Từ Kỳ An đang nói chuyện với ai đây?

Chỉ là không đợi Tinh Hà dò hỏi Bạch Hành, trước người Từ Kỳ An đột nhiên xuất hiện một quỷ hồn.

Quỷ tộc bậc cao không sợ ánh nắng, lại tu luyện thuật của quỷ tộc, có tính nguy hiểm nhất định, được gọi là toàn hồn.

Ngoại trừ trôi lơ lửng giữa không trung cùng với người có chút trong suốt ở bên ngoài, mặt khác thoạt nhìn cũng không khác người bình thường là mấy, quỷ hồn kia ước chừng ba mươi tuổi, quần áo mộc mạc, nhìn qua cũng không nho nhã yếu đuối, thậm chí còn mang theo một ít cường thế, vây quanh Từ Kỳ An xoay vài vòng, khóe miệng cười quái dị, nhìn còn có chút hãi người.

Quỷ hồn nhẹ nhàng bay vài vòng rồi lần nữa trở lại trước người Từ Kỳ An: "Ngươi thật sự không muốn số tiền đó?"

"Ta chỉ muốn cùng Tiểu Điệp song túc song phi*, không muốn cái gia sản này, sau khi ta đưa Quỷ Linh thảo cho ngươi, ngươi nhất định phải nghĩ cách dẫn ta đi."

(*Song túc song phi: ở bên cạnh nhau, không thể tách rời)

Lời này của Từ Kỳ An là đưa lưng về phía Tinh Hà và Bạch Hành, làm người khác không thấy rõ vẻ mặt của hắn ta, nhưng ngữ khí thật ra rất kiên định, từ những lời này Tinh Hà cũng minh bạch bảy tám phần là bọn họ giao dịch cái gì, đơn giản là Từ Kỳ An này không muốn kế thừa gia nghiệp, chỉ muốn mang theo người mình yêu cùng nhau cao chạy xa bay, cho nên mới xin giúp đỡ từ quỷ hồn.

Nhưng bị quỷ tộc bậc cao nhập thân làm sao có thể dễ dàng giải quyết như vậy, Từ Kỳ An không biết, Tinh Hà không phải không biết.

Một khi thân thể Từ Kỳ An bị quỷ hồn chiếm giữ, linh hồn ban đầu hoặc là vĩnh viễn ngủ say, hoặc là trực tiếp tiêu tan. Từ Kỳ An nhất định sẽ chạm qua Quỷ Linh thảo, do đó mới có thể bị quỷ hồn thừa nước đục thả câu nhập thân.

Mà muốn bức quỷ hồn ra, chỉ có hai cách, một là trực tiếp đánh đến khi nó chịu ra, ưu điểm là tốc độ nhanh và không hao tổn tâm trí, khuyết điểm chính là nói không chừng nguyên chủ cũng bị đánh chết theo. Cách thứ hai, chỉ đơn thuần dựa vào miệng, dùng tình yêu của ngươi đi đánh thức nguyên chủ, ưu điểm chính là không có ưu điểm gì, khuyết điểm chính là rất có thể trong lúc cảm hóa sẽ phản tác dụng bị đánh chết.

Quỷ hồn thâm trầm cười một chút: "Ta nghe nói thế nhân yêu tiền như mạng, lại không nghĩ rằng còn có người như Từ công tử đây."

"Chẳng qua...... ngươi không muốn, nhưng ta muốn."

Từ Kỳ An luống cuống, vội vàng lui về phía sau: " Điều này không giống với thỏa thuận của chúng ta!"

Quỷ hồn không tính trả lời Từ Kỳ An, trực tiếp nhập vào cơ thể hắn ta, cùng hòa thành nhất thể.

Yên lặng một lát, "Từ Kỳ An" hơi chút giật mình, dường như có chút chậm chạp, sau đó hoạt động gân cốt một hồi rồi mới vừa lòng mà cười cười, trực tiếp rời khỏi nơi này.

Người đi rồi, Tinh Hà mới phát hiện mình bị Bạch Hành chặt chẽ ôm ở trong ngực, y là đang ở đối diện với Từ Kỳ An, cho nên Bạch Hành chính là đưa lưng về phía bọn họ, có lẽ hắn không nhìn thấy chuyện vừa rồi xảy ra, liền hỏi: "Muốn ta kể lại chuyện vừa xảy ra không?"

Bạch Hành trầm mặc một lát, hắn không cần dùng mắt nhìn, chỉ cần mở ra cảm giác liền biết tất cả, cho nên vừa rồi đã xảy ra chuyện gì kỳ thật hắn đều thấy được cũng như nghe được, nhưng lại như cũ nhẹ nhàng gật đầu.

"Từ Kỳ An bị quỷ nhập thân, quỷ hồn kia ban đầu chỉ muốn Quỷ Linh thảo, hiện tại xem ra nó còn để ý đến gia sản Từ gia. Từ Kỳ An có một ý trung nhân, tên là Tiểu Điệp, có lẽ chúng ta có thể tìm được nàng, tới đánh thức Từ Kỳ An." Một hơi nói xong, Tinh Hà cảm thấy hiện tại chỉ có duy nhất một biện pháp, đó là tìm được Tiểu Điệp về đánh thức Từ Kỳ An, nếu trực tiếp đánh quỷ hồn ra, khẳng định thân thể Từ Kỳ An sẽ chịu không nổi.

Trầm mặc thật lâu sau, Tinh Hà nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hành, sau đó thấy Bạch Hành đang nhìn thẳng vào hai tay của mình đặt trên ngực hắn.

Tinh Hà: "......"

Ta có nên chạy trước không?

Vì thế hiện tại ta nên lập tức buông tay, rồi sau đó đổ tội cho Bạch Hành nói là chính ngươi ôm ta trước, hãy là thuận tay sờ hai cái rồi sau đó chờ bị đánh chết?

Sờ hai cái là không dám, vì thế Tinh Hà lặng lẽ sờ soạng một chút, động tác rất nhỏ đến khó có thể nhìn ra, sau đó mới thỏa mãn mà buông lỏng tay, kết quả Bạch Hành cái gì cũng không nói, chỉ hơi chút chỉnh lại vạt áo của mình.

"Trước tiên đi tìm Tiểu Điệp."

"Được."

Tinh Hà đuổi kịp bước chân Bạch Hành, đi tới chợ của Yến Quy trấn.

Đi thẳng đến một cửa hàng, Bạch Hành gọi hai bát hoành thánh, Tinh Hà lúc này mới cảm thấy không đúng, không phải chúng ta đi tìm Tiểu Điệp sao? Nhưng nhìn cái bát tràn đầy hoành thánh này, Tinh Hà đúng là thèm đến không nhịn được.

Ăn uống no nê, Tinh Hà thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình, y nhìn Bạch Hành cũng đã ăn xong, liền cười hì hì nói: "Chúng ta đi thôi."

"Ngươi biết tìm ở đâu?" Bạch Hành nhẹ nhàng buông đũa.

"Đương nhiên là thanh lâu."

Tinh Hà vừa mới dứt lời, tươi cười của y liền cứng đờ trên mặt, y chỉ nhìn thấy Bạch Hành híp nửa mắt phượng nhìn mình, mang theo giọng mũi, thanh âm trầm thấp nói: "Ừ?"

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Từ Tư An không có đẩy, tay Bạch Hành không có động, như vậy rốt cuộc là ai đẩy?

Bạch Hành: Không có việc gì mà pháp lực không thể giải quyết

【 Tiểu kịch trường -- ta thật sự không có đi thanh lâu 】

Trọng Tà: Đầu tiên, cái tên Tiểu Điệp này nghe thật thanh lâu!

Bạch Hành: ừ

Trọng Tà: Tiếp theo, trực giác nói cho ta biết nàng là một nữ tử thanh lâu!

Bạch Hành: Tiếp tục quỳ

Trọng Tà: Tướng công ~ người ta thật sự không có đi thanh lâu mà~ (lược bỏ mười vạn chữ hành hung)

-- Chính xác mở ra phương thức --

Trọng Tà (đuôi mắt phiếm hồng, ánh mắt thành khẩn mà chân thành tha thiết): Bạch Hành, từ sau khi thích ngươi, trong mắt ta rốt cuộc không thể chứa chấp được người khác

Trọng Tà (khẽ meo meo đứng lên, ôm lấy Bạch Hành): Ta chỉ thích ngươi, tuyệt đối sẽ không đi thanh lâu.

Trọng tà âm thanh dụ hoặc): Tin tưởng ta, không cần tức giận, được không? Nha?

Quần chúng vậy xem (cắn hạt dưa): Tin ngươi cái quỷ, ngươi thật sự là lão già hư hỏng!

Dạ Truy (yên lặng nhấc tay): Trên thực tế Trọng Tà đại nhân thật sự không có đi thanh lâu.

Quần chúng vây xem:............