Ma Quân Không Đứng Đắn!

Chương 16: Từ phủ - Ta tên Phương Khuê



Tinh Hà nắm chặt chén trà, thoáng dùng sức liền có thể bóp nát, gần như là run rẩy mở miệng hỏi: "Từ công tử đối với cô nương, chính là...... thâm tình?"

"Tiểu Điệp không biết." Tiểu Điệp bất đắc dĩ mà cười cười, cúi đầu: "Tiểu nữ là nữ tử thanh lâu, chàng là con nhà quyền quý, chung quy việc tiểu nữ có thể vì chàng làm chẳng qua chỉ là đàn một khúc nhạc, chàng...... tại sao lại thâm tình với tiểu nữ?"

Vì sao lại thâm tình với mình......?

Ba người lại lâm vào trầm mặc, Tinh Hà muốn nói gì đó, nhưng trước sau nói không nên lời.

Chuyện thâm tình, ai lại có thể nói được rõ ràng?

Thật lâu sau, Bạch Hành vẫn luôn lặng mở miệng: "Nếu không thâm tình, vì sao lại từ bỏ gia nghiệp, chỉ nguyện cùng cô nương song túc song phi?"

Vừa dứt lời, Tinh Hà vô tình liếc nhìn Bạch Hành một cái, thật sự không lường trước được hắn sẽ nói ra những lời như vậy, cũng không biết vì sao sau khi nghe xong đuôi mắt đều thoáng lộ ra ý cười nhàn nhạt, tiếp theo y nói: "Nếu không thâm tình, vì sao lại cùng quỷ tộc giao dịch, chỉ đợi lấy được Quỷ Linh thảo thực hiện nguyện vọng cùng cô nương rời khỏi Yến Quy trấn?"

"Tiểu nữ......" Tiểu Điệp không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn Tinh Hà cùng Bạch Hành, trong ánh mắt dần dần nổi lên một tầng sương mù, rồi sau đó ngưng tụ thành bọt nước tí tách chảy xuống.

Nói đến cùng, Tiểu Điệp tuy rằng ngạo khí, nhưng cũng như cũ tự ti, dù có Từ Kỳ An che chờ đầy đủ cho nàng, nàng vẫn sẽ lo lắng hắn ta vì qua lại với mình mà lòng sinh hiềm khích.

Mà nam nhân kia, lại yên lặng nỗ lực rất nhiều vì mình trả giá như vậy.

Hắn ta yêu thích, chưa bao giờ chỉ là một câu nói miệng.

Sau đó Bạch Hành cùng Tinh Hà một đường rời khỏi Dạ Sanh Ca, trở lại Từ gia.

Hai người vừa mới tiến vào cửa lớn Từ phủ đã trực diện gặp được Từ lão gia: "Từ lão gia, Từ thiếu gia hiện đang ở đâu?"

"Kỳ An?" Từ lão gia nhíu mày, có chút khó hiểu vì sao Bạch Hành cùng Tinh Hà vừa trở về đã muốn tìm Từ Kỳ An: "Không biết."

"Hắn ta bị quỷ tộc nhập thân."

Tinh Hà nói xong, Từ lão gia trợn tròn đôi mắt, đầy mặt viết hai chữ khiếp sợ: "Sao có thể? Không có khả năng không có khả năng, Tinh Hà công tử, này...... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Bạch Hành nhắm hai mắt lại, thu hết toàn bộ Yến Quy trấn vào đáy mắt, tìm vị trí của Từ Kỳ An: "Rừng cây ngoại thành phía bắc, hắn ta mất khống chế, ta đuổi theo, ngươi mang Tiểu Điệp đến."

Nói xong, Bạch Hành lập tức phi thân rời đi, Tinh Hà vội vàng quay lại Dạ Sanh Ca tìm Tiểu Điệp.

Từ lão gia chạy nhanh xoay người nói với chúng gia đinh: "Thất thần cái gì! Còn không mau đi đến rừng cây ngoại thành phía bắc nhìn xem!"

Trên thực tế, khi Tinh Hà mang theo Tiểu Điệp đuổi tới rừng cây mà Bạch Hành nói, Từ lão gia cùng gia đinh đã vây quanh Từ Kỳ An đang bị Bạch Hành dùng pháp lực chế trụ.

"Cha, cha đang làm gì vậy? Tại sao lại bắt con?"

"Cha, cha không cần nghe hắn nói bậy, quỷ hồn kia muốn......"

"Cha, con đau quá, Bạch công tử vì sao lại làm vậy với ta?"

" Quỷ hồn muốn chiếm cứ ta......"

"Kỳ An!" Tiểu Điệp đang muốn tiến lên, lại bị Tinh Hà giữ chặt, túm trở về.

"Ngươi tới làm gì!" Từ lão gia thấy Tiểu Điệp liền khó thở, cầm lấy đồ vật muốn đuổi nàng đi.

"Tiểu Điệp! Cha, không cần làm khó nàng!"

"Lại là nữ nhân đáng chết này! A --" nam quỷ trong mắt nổi lên màu đỏ tươi, nhìn Tiểu Điệp sát ý tăng vọt, ban đầu hắn muốn đi Dạ Sanh Ca giết hại Tiểu Điệp, lại không nghĩ rằng Từ Kỳ An bởi vậy mà thiếu chút nữa thức tỉnh.

Tinh Hà che trước người Tiểu Điệp, mang theo nàng lui về phía sau vài bước: "Từ lão gia, hiện giờ chỉ có Tiểu Điệp cô nương mới có thể cứu nhi tử của ông, nếu ông muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ta sẽ mang Tiểu Điệp cô nương rời đi."

Từ lão gia thở hổn hển, tay nắm trường côn không ngừng run rẩy, chỉ vào Tiểu Điệp nói: "Con ta hôm nay bị như vậy đều tại nữ nhân này! Con trai ta không cần cô cứu, ta cũng không tin đến con của mình mà ta lại không cứu được!"

Tinh Hà hừ lạnh một tiếng, mang theo Tiểu Điệp xoay người rời đi.

Người này thật bảo thủ, thật sự không có thuốc chữa.

"Tinh Hà công tử, tiểu nữ phải quay lại cứu Kỳ An!"

Tiểu Điệp nói xong liền muốn tránh thoát khỏi tay Tinh Hà, lại bị Tinh Hà nắm càng chặt: "Tiểu Điệp cô nương trước xin đừng gấp, Từ Kỳ An khẳng định phải cứu, nhưng Từ lão gia ngoan cố, cho nên ta bảo vệ cô nương trước, chờ ông ta tới cầu xin cô nương, cô nương yên tâm, có Bạch Hành ở kia, Từ Kỳ An sẽ không có việc gì."

"Nhưng nhìn Kỳ An chịu khổ cực tiểu nữ không nhịn được." Tinh Hà sửng sốt, chợt cười cười, buông lỏng tay đang bắt lấy tay Tiểu Điệp ra, xoay người dựa vào thân cây: "Hắn lại làm sao mà không như vậy? Sở dĩ nỗ lực như thế là vì muốn cùng cô nương ở bên nhau, nếu các người vượt qua được ải này thì có thể cùng nhau rời đi, chờ một hai ngày là được rồi."

"Nhưng tiểu nữ......"

Tiểu Điệp nói còn chưa xong, nàng đã đối điện với hai tròng mắt màu tím của Tinh Hà: "Tiểu nữ......"

"Ngươi hiện tại không thể đi gặp Từ Kỳ An, chờ đến thời cơ thích hợp, ta sẽ lại xắp xếp cho các ngươi gặp mặt, biết chưa?"

"Tiểu nữ đã biết." trong mắt Tiểu Điệp lộ ra vẻ mờ mịt, lại trở nên rất ngoan ngoãn, không hề nghĩ muốn đến cứu Từ Kỳ An.

Tinh Hà tâm niệm vừa động, mang theo Tiểu Điệp hướng khách điếm trong trấn đi đến.

Mà bên kia.

Cho dù Từ lão gia nói cái gì, Từ Kỳ An đều không có xuất hiện lại. Bạch Hành tới gần Từ Kỳ An, chạm nhẹ vào trán của hắn ta, rồi sau đó trong tay liền hóa ra một chiếc đèn, ngọn đèn dầu một nửa màu đen một nửa màu trắng, rất quỷ dị.

Bạch Hành giao đèn vào tay Từ lão gia: "Lửa màu đen đại biểu cho quỷ hồn, lửa màu trắng đại biểu cho con của ông, nếu ngọn lửa hoàn toàn biến thành màu đen, nhi tử của ông sẽ không thể về được nữa."

"Cái này cái này cái này......" Từ lão gia nói vài chữ cái này, cũng không biết kế tiếp nên nói như thế nào.

Bạch Hành giơ tay đánh hôn mê Từ Kỳ An, rồi sau đó lạnh lùng nhìn Từ lão gia: "Trước tiên mang hắn về."

Vì thế bọn gia đinh bắt đầu ba chân bốn cẳng nâng thiếu gia nhà mình lên, theo đuôi Bạch Hành một đường đi tới Từ phủ.

Dọc theo đường đi Từ lão gia vốn định cùng Bạch Hành nói ít lời, ai ngờ mỗi lần mở miệng, đối phương đều là bộ dáng lạnh như băng, cũng không đáp lại, tức khắc hoảng sợ không biết nên làm thế nào cho phải.

Nghĩ thầm nếu có Tinh Hà công tử ở đây thì tốt hơn một chút, Bạch Hành công tử này cũng quá khó mở lời, hơn nữa hình như chỉ cần Tinh Hà công tử đáp ứng cứu con trai mình, Bạch Hành công tử nhất định sẽ không đứng nhìn bàng quan, vì thế Từ lão gia đành phải nghẹn bụng nghĩ lát nữa gặp được Tinh Hà công tử nên mở miệng như thế nào.

Chờ khi mấy người trở về đến Từ phủ, Tinh Hà cũng vừa lúc đi đến cửa, Từ lão gia mắt thấy cứu tinh tới rồi, lập tức vọt đi đến, nắm tay Tinh Hà: "Tinh Hà công tử, cầu xin ngươi cứu Kỳ An nhà chúng ta."

Tinh Hà còn chưa kịp nói chuyện, Từ phu nhân cùng Từ Tư An đã chạy tới, Từ phu nhân nhìn Từ Kỳ An hôn mê liền khóc một trận lớn, ngăn cản đều không được, Từ Tư An thì rất bình tĩnh, lúc Từ phu nhân khóc đến ngất xỉu thì dìu bà trở về.

Một trận khóc nháo kết thúc, Từ lão gia sai người mang Từ Kỳ An về phòng, rồi cùng Tinh Hà, Bạch Hành đi vào đại sảnh.

"Từ lão gia, nếu ông còn giấu diếm nữa, chỉ sợ chúng ta là thần tiên cũng không thể nào cứu được con trai ông."

Lời này đương nhiên là Tinh Hà lừa Từ lão gia, hôm nay quỷ hồn kia muốn giết hại Tiểu Điệp, ngược lại làm thức tỉnh ý thức của Từ Kỳ An, nghĩ đến chỉ cần đem Tiểu Điệp lại đây, tỷ lệ đánh thức sẽ rất cao.

Còn không tính là không có cứu.

"Là lão phu sai, không nên không tín nhiệm nhị vị thiếu hiệp." Từ lão gia trầm mặc một lát, tiện đà mở miệng nói: "Chuyện đồ gia truyền, ngoại trừ trực hệ* chúng ta ra, không người nào biết được. Nghe nói đồ gia truyền là vật của Đế Quân Cửu Trọng Thiên, thế gian chỉ có một gốc cây, có thể cải tử hoàn sinh từ bạch cốt thành người sống."

(*Trực hệ: người ở nhánh chính trong gia tộc)

Tinh Hà nhìn thoáng qua Bạch Hành bên cạnh, Cửu Trọng Thiên trong ba vạn năm tới cũng chỉ có hắn một vị đế quân đi.

Huống hồ Quỷ Linh thảo chính là đồ vật của Ma giới, nhất định không phải do Bạch Hành trồng, xem ra Từ lão gia này hoặc là như cũ nói dối, hoặc là bị lừa.

"Từ lão gia, linh dược trên Cửu Trọng Thiên, cũng sẽ không đưa tới quỷ hồn." Tinh Hà cẩn thận hồi tưởng lại một chút tướng mạo của Quỷ Linh thảo, nghĩ lấy cái này tới nói với Từ lão gia: "Linh dược tổ truyền của nhà ông, có phải là cây có ba lá xanh, hoa có sáu cánh cũng màu xanh, nhị cây có ba cái màu vàng?"

Từ lão gia trầm tư một hồi, tựa hồ như hồi tưởng lại tướng mạo của linh dược, sau đó đột nhiên gật đầu, "Đúng đúng đúng, chính là như lời của Tinh Hà công tử, linh dược kia đúng thật là có ba lá xanh, hoa có sáu cánh cũng màu xanh, nhị cây có ba cái màu vàng."

"Đây không phải là cái gì mà linh dược của Cửu Trọng Thiên, đây chính là Quỷ Linh thảo - đồ vật của Ma giới, có công hiệu củng cố hồn phách, quỷ hồn ăn vào lúc sau liền có thể cải tạo thân thể tiến hóa thành ma, mùi hương này có thể đưa tới quỷ tộc trong phạm vi trăm dặm, nói ngắn lại, chính là đồ chiêu quỷ."

Tinh Hà nói được hăng say, nghiêm túc, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của Bạch Hành nhìn y.

Từ lão gia lại lần nữa mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nhìn Tinh Hà: "Sao có thể?"

"Từ lão gia, ông tin cũng được, không tin cũng được, sự thật đã bày ra trước mắt rồi."

Vốn dĩ Tinh Hà đang mở mồm còn muốn nói gì đó, Bạch Hành đã đứng lên, nhíu mày: "Có quỷ tộc tới gần."

Mấy người lập tức đứng dậy, bầu trời cũng đã hoàn toàn biến thành màu đen, quỷ tộc cấp thấp cũng đã bắt đầu hoạt động.

"Bạch Hành, ta đi thủ chỗ Từ Kỳ An."

Bạch Hành gật gật đầu, phi thân chạy ra.

Tinh Hà một đường đi theo gia đinh đuổi tới phòng Từ Kỳ An, sai người còn lại canh giữ ở bên ngoài rồi tự mình đi vào. Quỷ hồn kia hiện giờ đã tỉnh, mắt lạnh nhìn người tới, bị trói vững chắc ở trên giường không thể động đậy.

"Ngươi tên gì?" Tinh Hà đi đến mép giường, cũng mặc kệ sự tình ở bên ngoài, bộ dạng thản nhiên tự đắc.

"Từ Kỳ An."

"Ai hỏi tên của thân thể này, ta là hỏi tên của ngươi, tên quỷ của ngươi."

"Ta tại sao phải nói cho ngươi?"

Tinh Hà: "......" Còn rất quật cường.

Tinh Hà quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa, khi lại lần nữa nhìn về phía "Từ Kỳ An" trên giường, đôi đồng tử đã dần dần biến thành màu tím.

Mang theo hai tròng mắt màu tím làm Tinh Hà thoạt nhìn có chút tà mị, mà ở chỗ Tinh Hà không chú ý đến, diện mạo của y đã xảy ra biến hóa rất nhỏ.

Trở nên càng ngày càng giống kiếp trước của mình -- Ma Quân Trọng Tà.

Tinh Hà chậm rãi nâng tay lên, một đoàn khí màu tím đen từ lòng bàn tay chậm rãi xuất hiện, sau đó hoàn toàn đi vào ấn đường "Từ Kỳ An".

"Ta hỏi ngươi, tên gọi là gì." Âm thanh Tinh Hà mang theo mê hoặc nặng nề, nghe có chút hư vô mờ mịt, rồi lại rõ ràng chính xác, giống một cái xoáy nước, cuốn ý thức của đối phương đi không còn một mảnh.

"Từ Kỳ An" ngẩng đầu, có chút mờ mịt, lại thành thành thật thật trả lời vấn đề của Tinh Hà: "Ta tên Phương Khuê."

Tác giả có lời muốn nói:

【 tiểu kịch trường -- viết thư tình 】

Dạ Truy (nhìn về phía Trọng Tà múa bút thành văn): Trọng Tà đại nhân, ngài đã viết một ngàn chữ......

Trọng Tà: A, ta mới viết mở đầu......

Dạ Truy:............

(Dạ Truy giao thư tình tám ngàn chữ vào tay Bạch Hành, đổi lấy một trương tờ giấy)

Trọng tà: Hắc hắc hắc hắc hắc hắc (liên tục ngây ngô cười)

Trọng tà: Hì hì hì hì hì hì (liên tục ngây ngô cười)

Trọng tà: Ha ha ha ha ha ha (liên tục ngây ngô cười)

Dạ Truy:...... Mới có 8 chữ đã cao hứng thành như vậy???

"Yêu thương sâu sắc, thiên địa chứng giám."