Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 468: Biến hóa của Hàn Lâm



Đối diện với nỗi đau tinh thần, mỗi con người lại có một kiểu phản ứng chẳng giống nhau. Có kẻ nổi điên, có người phát dại, có kẻ xem đó là động lực để mạnh hơn, cũng có người vì đó mà suy sụp, mỗi người một vẻ làm nên thế giới.

Còn hắn, chẳng biết nữa, hình như hắn đang hủy hoại chính mình. Hủy hoại, không phải thể xác, mà là tinh thần, vì chính hắn đã chẳng còn thể xác để mà hủy hoại.

Có đôi khi, cái chết chẳng hề đáng sợ, đáng sợ là chính bản thân ngươi đang đánh mất dần chính mình.

Lúc này, Hàn Lâm chẳng hề kiêng nể giết chết Đạt Nhật, để đám đồng bọn của hắn nổi trận lôi đình, pháp thuật thi nhau giết tới.

Nhất là một nữ tử còn rất trẻ trong nhóm, trường thương trong tay sắc lạnh, hóa thành chân long, dưới sức mạnh kinh khủng hướng thẳng đầu Hàn Lâm phóng tới, dọa cho không ít người kinh sợ.

Chỉ thấy nổ lớn oanh tạc sụp đổ toàn bộ tòa miếu cổ, lan rộng ra cả vùng rừng hoang rộng lớn, thậm chí cả Kiếm Ma bên cạnh cũng có mấy phần không thụ nổi, văng ra ngoài hơn mươi dặm, ma kiếm tán loạn hào quang hắc ám.

Hàn Lâm gánh chịu lớn nhất, cả thân quỷ hình nổ tung, trốn vào trong Cố Tinh Cực Đạo thạch văng đi hàng ngàn mét, mất đến mấy hơi thở sau đó mới có thể phục hồi ngưng tụ. Nhưng hắn chẳng những không sợ mà còn cười, có mấy phần lạnh lẽo.

Thiếu nữ kia, vậy mà lại là cường giả Vấn Đỉnh, lại có thêm cường giả bậc này truy sát hắn, Cố Gia quả là bỏ ra thật nhiều đại giới.

Một chiêu không giết được Hàn Lâm, còn đánh nát thân xác của Đạt Nhật, nữ tử thập phần giận giữ, nhất quyết không chịu buông tha, trường thương lần thứ hai giết tới, mắt thấy đã sắp đâm vào trái tim của Hàn Lâm là Cố Tinh Cực Đạo thạch, đột nhiên có một bàn tay từ hư không vọt tới, đem trường thương của ả ta chặn lại.

Đúng vậy, là dùng tay không nắm chặt.

Biến cố đáng sợ khiến nữ tử kinh hoàng, định đả lực lui về, nhưng không nghĩ tới bàn tay so với ả còn nhanh hơn gấp bội, dụng lực kéo ngang khiến cả người ả lao theo, chớp mắt biến chiêu sắc bén như vuốt rồng, chém tới.

Nử tử trông thấy một màn, sắc mặt tái mét vì sợ hãi, không thể không buông tay khỏi trường thương, sau đó thi pháp đón đỡ vuốt rồng.

Nhưng đỡ làm sao được, khi tu vi giữa hai bên quá mức chênh lệch.

Chỉ chớp mắt, vuốt rồng đem toàn bộ phòng ngự của ả đều rạch nát, cả người bay văng ra ngoài nện sụp vài tòa núi nhỏ, trường thương mất đi người khống chế rơi sâu vào trong đại địa hắc ám.

- Vấn Đỉnh hậu kỳ?

Núi đồi đổ nát, khói bụi tung mù, nữ tử ôm lấy một thân đầy máu me, cứng đờ đứng ở không trung, không dám tin nhìn về phía bàn tay vừa mới xuất hiện.

Cả người ả rách nát, lộ ra ba vết chém sâu do vuốt rồng cào rách, dù cho sức hồi phục đáng sợ của Vấn Đỉnh cũng không kịp lành hết, đáng sợ vô cùng.

Vốn rất tự tin vào thực lực Vấn Đỉnh trung kỳ của mình có thể dễ dàng thực hiện nhiệm vụ, giết người đoạt bảo, thật không nghĩ tới đối phương vậy mà còn có cường giả đáng sợ bậc này bảo hộ, khiến ả ăn quả đắng.

- Điểu vị thực vi vong, nhân vị tài vi tử. Thật không nghĩ tới cả Cao Gia các ngươi cũng không thoát khỏi lòng tham bảo vật.

Có tiếng cười nhạo vang ra đáp trả, một gã đàn ông xuất hiện phía trước bàn tay đang tiêu tán, ở giữa không trung nhìn về thiếu nữ tràn đầy vẻ thương hại và châm biếm.

Mà thiếu nữ trông thấy người này, sắc mặt càng thêm khó có thể tin và sợ hãi, run rẩy lui đi. Vì hắn lại chính là Thịnh Phong Tử.

Đáng chết, Thịnh Phong Tử chẳng phải cũng đang đuổi giết nhóm Hàn Lâm hay sao, sao bây giờ lại quay lại bảo hộ bọn hắn, thậm chí còn đột phá lên Vấn Đỉnh hậu kỳ?

Có cường giả bậc này bảo hộ, bọn hắn sẽ bị một đám Hồng Trần và Vấn Đỉnh sơ kỳ truy sát ư? Không, đây rõ ràng là một cái bẫy, cái bẫy dẫn dụ bọn ả vào để chém giết.

Vừa nghĩ đến điều này, sống lưng của ả liền lạnh toát, không nói hai lời, càng không màng sống chết đến đám hậu bối Cao Gia, quay người bỏ chạy.

Nhưng bỏ chạy làm sao được khi phía sau ả là một tên bị thế nhân xem như kẻ điên. Chỉ thấy Thịnh Phong Tử dữ tợn cười cười, cả người lướt tới, phóng ra tà khí mênh mông cuồn cuộn, đem toàn bộ bầu trời đêm đều khuấy động âm hàn.

Màn đêm yên tĩnh, sau phút giây đó bỗng nhiên như nồi nước sôi sùng sục, mà lại lạnh lẽo gai người.

Nữ tử Cao Gia kinh hồn táng đảm, không dám nán lại dù chỉ một giây, thiêu đốt sinh cơ, muốn phá không trốn khỏi vùng rừng rậm, nhưng chậm.

Móng vuốt của Thịnh Phong Tử theo sau mà tới trước, lúc này đã xuất hiện ở trên đầu của ả.

Một cú chạm bắn ra hào quang, tà khí trùng điệp xuyên phá không gian, đem ả bắn ngược trở về mặt đất, dọc đường máu tươi tung tóe như hóa thành mưa, đáng sợ đến tận cùng.

- Thịnh Phong Tử, ngươi chết không yên thân…

Trên khắp Sơn Lâm Đại Ngàn, tiếng thét đau đớn của nữ tử vang xa, để cho không ít người tham gia truy sát chấn động giật mình.

- Thịnh Phong Tử? Hắn làm sao cũng ở nơi này?

Có vài cường giả kinh hãi, hai mặt nhìn nhau không hiểu. Hiển nhiên bị âm thanh của nữ tử dọa sợ.

- Các vị đạo hữu mau chạy, đây là cái bẫy…

Biết chắc bản thân hôm nay đừng hòng sống sót, nữ tử dùng hết sức bình sinh truyền âm hét lớn, chưa nói xong, đã bị Thịnh Phong Tử dùng chính trường thương của ả phóng tới, xuyên thủng cả cổ ghim đứng trên vách núi.

- Trở về… nói Cầu nhi… trả thù cho…

Dùng hết chút sức lực cuối cùng lần nữa truyền âm, ả còn chưa kịp hoàn thành di nguyện, đã bị Thịnh Phong Tử triệu hồi trường thương bắt về, rút thương, một chém bay đầu.

- Là Cao Thanh Thanh… nàng bị giết?

Lúc này đã có rất nhiều cường giả chạy tới, nhìn thấy nữ tử bị chém đầu thì kinh sợ, nhất là khi nhận ra thân phận của ả ta thì càng là run rẩy.

Vì ả chính là dì của Cao Vô Cầu.

- Tên kia điên rồi, lại dám giết nàng, hắn không sợ Cao Vô Cầu băm xác hắn sao?

Toàn bộ người ở hiện trường rét lạnh, có cảm giác như là nghẹt thở, cùng nghĩ tới tràng cảnh vị thần thoại kia trở về sẽ điên cuồng đến mức nào. Quả thực là long trời lở đất rồi.

Ai cũng biết Thịnh Phong Tử điên, nhưng không nghĩ hắn sẽ điên đến mức đó, ngay cả Cao Thanh Thanh cũng dám giết.

Mà Cao Thanh Thanh dường như trước khi chết cũng sẽ nghĩ tới chắc chắn cháu nàng sẽ báo thù, trên đầu lâu vô hồn tự câu lên nụ cười tràn đầy oán hận, chỉ là, nàng vĩnh viễn không biết được Thịnh Phong Tử không hề sợ hãi điều đó.

Bởi vì hắn lúc này còn đang đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn, thỏa mãn sự điên cuồng. Hắn cảm thấy hắn lại mạnh hơn rồi, mạnh đến đáng sợ.

Đúng như người kia đã nói, càng giúp Hàn Lâm điên cuồng trả thù, hắn càng trở nên mạnh mẽ. Đó là một loại cảm giác mà hắn không thể dùng ngôn từ nào để miêu tả nổi. Loại sức mạnh thần bí này vượt quá tất cả những gì hắn biết, vượt qua tất cả những sức mạnh nào hắn từng cảm nhận qua, dù Quy Nguyên cũng không thể sánh bằng.

Thậm chí, hắn cảm giác bản thân hắn đang dần trở nên bất tử. Mà đã bất tử, hắn làm sao lại sợ một cái Cao Vô Cầu cơ chứ.

Tại trong sự khiếp hãi của mọi người đó, hắn cười to đắc ý, bàn tay ở trong hư không khuấy động trường thương, toàn bộ rừng núi bất chợt nổ tung, trường thương như tử thần đoạt mạng, bay đi đến đâu giết người đến đó.

Tất cả đám người tham gia truy sát, trong chớp mắt vẫn giữ nguyên tư thế bỏ chạy, nhưng đầu đã lìa khỏi cổ, máu tươi phún ra như suối, ướt đẫm khắp vùng rừng hoang hắc ám.

Giết người đoạt mạng, hàng trăm đạo nguyên thần sau đó bị trường thương xoắn nát, hóa thành sức mạnh tinh thuần nhất, li ti hội tụ bay về, bị Thịnh Phong Tử nuốt vào trong người, làm khí thế của hắn càng thêm mạnh mẽ.

Quả thực là một tà pháp đáng sợ.

Sau khi giết sạch đám người, Thịnh Phong Tử mới thu tay trở về trước mặt Hàn Lâm, nhe răng khà khà nói:

- Tiểu tử, người cũng đã giết sạch, bước kế tiếp ngươi tính thế nào?

Hàn Lâm nhìn hắn, tâm tinh chẳng chút nào biến chuyển tốt, lại nhìn về phía bầu trời xa xa, khe khẽ trả lời:

- Về U Châu…

Về U Châu? Câu trả lời khiến cho Thịnh Phong Tử hơi ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới Hàn Lâm sẽ có ý định về U Châu.

Đừng nhìn hắn vừa rồi dễ dàng giết sạch đám người mà nhầm lẫn, bọn hắn hiện tại vẫn chỉ là đám trọng phạm đang bị truy sát. Ở xa U Châu có thể bằng tu vi của hắn mà hoành hành không sợ, nhưng nếu về lại vùng thế lực của Cố Gia, chẳng cần Cố Sở, chỉ cần Cố Thần Hoa cũng đủ đem bọn hắn giết không còn manh giáp.

Lấy tiềm lực như đám người Hàn Lâm, chỉ cần cao chạy xa bay, ẩn nhẫn tu luyện thêm ngàn năm, không dám nói có thể diệt Cố Gia, nhưng giết chết đám trưởng lão hãm hại bọn hắn là hoàn toàn có thể.

Không nghĩ tới Hàn Lâm lại xúc động đến mức lựa chọn phương án tiêu cực thế này. Hắn điên, nhưng còn chưa điên đến mức muốn đâm đầu vào chỗ chết.

- Thế nào? Sợ?

Hàn Lâm làm sao không biết suy nghĩ trong lòng Thịnh Phong Tử, chỉ đơn giản nhếch môi cười nhạt một tiếng.

Mặc dù không biết vì nguyên do gì mà tên điên này những ngày trước thay đổi chủ ý, muốn hỗ trợ hắn báo thù, nhưng hắn đương nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng đối phương. Dù sao Thịnh Phong Tử từng muốn giết chết hắn là sự thật.

Gặp Thịnh Phong Tử không nói, hắn cười nhạt một hồi, sau đó lăng không hội tụ với Kiếm Ma và Mộng Tâm, Cẩu Thủ, hướng thẳng về phía Bắc bay đi.

Hắn dĩ nhiên không ngu xuẩn đến mức đi tìm cái chết, hắn chỉ muốn kẻ hại cha giết mẹ hắn phải trả giá cho những gì bọn chúng đã làm, đồng thời tìm kiếm tung tích của bọn họ.

Mà để làm được những điều đó, hắn không thể không về Cố Gia.

Những ngày trước bị người truy sát hắn không dám về, nhưng hiện tại thì khác, vì hắn biết Cố Sở đã trở về. Nếu ngay cả lão cũng không thể đứng ra giúp hắn chủ trì công đạo, thì coi như hắn đã tin nhầm người.

Thịnh Phong Tử nhìn bọn hắn rời đi, sắc mặt phức tạp có thể nói. Trong nội tâm điên cuồng đấu tranh, nửa muốn đi nửa lại không dám.

- Mẹ nó… cùng lắm thì chờ các ngươi chết… lão tử chạy cũng không muộn.

Mãi cho tới nửa ngày, hắn mới nhổ một bãi nước bọt, chửi tục trong lòng, thả người vọt theo đám người trẻ tuổi.

Bốn người một khỉ, kể từ ngày hôm nay bắt đầu chấm dứt chuỗi ngày chạy trốn, hướng ngược về phía U Châu.

Không ai biết bọn hắn có dễ dàng trở lại, hay là Cố Sở có vì Hoàng Thiên mà diệt thân, nhưng chắc chắn, sẽ có người phải chết.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!