Ma Thần Máu

Chương 371: Hổ kêu hé hé



Những con Thiết Độc Phong nhắm thẳng kim độc vào Ác Quỷ Máu, hung hăng đe dọa.

"Bình tĩnh nào những anh em... Ta sẽ không làm hại các ngươi..." - Ác Quỷ Máu mở ra hộp ngọc, chậm rãi đi về phía tổ ong.

Khi còn cách vài bước thì nó đột ngột tăng tốc, đem hộp ngọc chụp vào tổ ong. Nhanh chóng đóng nắp lại, nhốt cả đàn ong vào bên trong hộp.

"Vo... Ve... Vò... Vò... " - Những con ong bay bên ngoài tổ liền nổi giận, phóng vọt về phía Ác Quỷ Máu.

Những chú ong nâng lên kim độc đâm mạnh vào mặt vào miệng Ác Quỷ Máu, khiến nó chỉ sau vài giây toàn thân sưng phù lên, đặc biệt là mặt sưng như đầu heo.

"Híc... Thê tử... Năm mươi vạn linh thạch của nàng đây..." - Ác Quỷ Máu đau đớn giao hộp ngọc cho Diễm Lệ.

Lúc này nó mới đem những con ong còn dính trên người gỡ xuống, dùng tay bóp chết bọn chúng. Còn những mũi kim độc đã vào sâu trong cơ thể, không cách nào lấy ra được, nó chỉ có thể dùng máu hòa tan dần dần, phải mất thời gian rất dài mới có thể ăn mòn đào thải.

Diễm Lệ nhìn thấy bộ mặt sưng vù của Ác Quỷ Máu thì cứ cười tủm tỉm.

"Nàng cười gì chứ! Ta bất tử nhưng vẫn biết đau đấy!"

Ác Quỷ Máu chép miệng, nó lại đánh giá thấp sự lợi hại của mấy con côn trùng Tiên Giới. Loại ong độc này nhìn như yếu ớt, nhưng nếu tu sĩ Độ Kiếp Kỳ bị chúng chích thì e rằng cũng phải bỏ mạng.

"Để thiếp đền cho chàng, như vậy không được sao." - Diễm Lệ đi lại ngồi vào lòng Ác Quỷ Máu, tự giác đem xiêm y trên người cởi bỏ.

"Xem ra nàng cũng nhớ ta rồi."

Mỹ nhân chủ động như vậy Ác Quỷ Máu đương nhiên sẽ không từ chối, cùng Diễm Lệ nằm trên thảm cỏ, vui vẻ hưởng thụ.

Mấy nhóm tu sĩ khác thì không may mắn như vậy. Ứng Dư tông chủ sắc mặt xám xịt, chúng tu sĩ Ngũ Thiên Tông sau khi rơi xuống mỗi người một nơi, vài người xui xẻo đập đầu vào vách núi trọng thương, người may mắn thì rơi xuống bùn xuống nước.

Nhân số ban đầu là mười bảy người, nhưng bây giờ hắn chỉ tụ họp được tám người gồm ba vị môn chủ Thiên Cơ, Thiên Đan, Thiên Phù và bốn vị trưởng lão, còn những người khác không biết đã đi lạc ở chỗ nào.

Trước mặt chúng tu sĩ là một đàn mãnh hổ, nếu là dã thú bình thường của Linh Ma Giới thì chẳng có gì đáng ngại, Ứng Dư nhìn thôi đã có thể khiến chúng lăn ra chết. Nhưng dã thú của Tiên Giới thì đáng gờm hơn rất nhiều.

Con Hổ Vương có bộ lông trắng toát, những vằn vện màu đen trải dài khắp cơ thể. Thình lình con thú trông hết sức bình thường này lại tỏa ra uy áp không kém gì Ứng Dư, đều có tu vi Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong.

Kế bên nó còn có một bầy hổ mười mấy con, con nào cũng có tu vi Độ Kiếp Kỳ. Điểm kỳ quái nhất là lũ dã thú này còn biết nói chuyện, là nói bằng ngôn ngữ của tiên nhân chứ không phải tiếng gầm của dã thú.

"Hé hé! Lâu lâu lâu ta mới nhậu một lần." - Hổ Vương dùng móng vuốt nắm chặt một cái bình hồ lô, bên trong chứa đầy rượu trái cây.

"He he! Quất tụi nó đi đại ca!"

"Dứt nó luôn đại ca! Mấy tên tu sĩ này ba ngàn năm mới xuất hiện một lần."

"Chúng ta quẩy banh nóc luôn đi đại ca."

Đàn hổ sau lưng nó con nào cũng to ba bốn mét, giống như một đám lưu manh vô lại liên tục hò hét.

"Mấy con hổ này quá đáng sợ rồi!" - Vị nữ môn chủ Thiên Đan Môn sợ hãi nói, nếu phía trước là một bầy yêu tu thì cũng thôi đi, đằng này rõ ràng chỉ là dã thú bình thường, mà lại thông minh như vậy.

"Hé hé! Đa tạ mỹ nhân khen tặng, nếu cô đồng ý làm vợ ta, thì ta sẽ không ăn thịt cô." - Bạch Hổ Vương ngoác cái miệng đầy nanh ra cười.

"Mọi người không cần hốt hoảng! Chúng chỉ là dã thú bình thường còn chúng ta là tu sĩ! Không cần thiết phải sợ hãi." - Ứng Dư tế ra một loạt pháp bảo, chuẩn bị cùng hổ vương chiến đấu.

"Ngáo! Các ngươi chỉ là sâu bọ hạ giới, sao có thể sánh bằng tiên thú bọn ta."

"Anh em! Vác đá chọi chết nó." - Hổ Vương há miệng ra lệnh.

Mấy con hổ khác liền dùng móng vuốt ôm lấy những hòn đá ném mạnh về phía chúng tu sĩ.

Mấy viên đá này nhìn thì hết sức bình thường, nhưng khi ném trúng pháp bảo phòng hộ thì làm cho mấy món pháp bảo rung lên liên tục, thậm chí là vỡ vụn.

Không chỉ dã thú côn trùng của Tiên Giới đáng sợ, mà ngay cả hòn đá bên đường cũng hết sức đáng sợ.

"Mọi người dùng pháp bảo tấn công chúng!" - Ứng Dư đem bộ pháp bảo phi kiếm bắn về phía hổ vương.

"Leng keng... Leng keng..." - Mấy món pháp bảo bình thường có uy lực hủy diệt trời đất, vậy mà bây giờ lại giống như kiếm đồ chơi, vừa chạm vào lớp da hổ liền bị bắn ngược trở lại, không để lại một vết xước.

"Hé hé! Cẳng chân ngươi có vẻ ngon đấy! Xin miếng nghe!" - Hổ Vương bỏ qua Ứng Dư, nhìn về phía một vị tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ.

Nó nhảy chồm lên ngoác miệng cắn tới, con hổ vương này vô cùng thông minh, biết lựa quả hồng mềm để bóp.

Gã tu sĩ tế ra pháp bảo phòng ngự thì bị hổ trảo tát bay, sắc mặt gã tu sĩ kịch biến.

"Ngoàm!" - Hổ Vương cắn mạnh vào chân vị tu sĩ xấu số, lập tức kéo đứt luôn cả bắp đùi, máu me be bét.

"Tông chủ cứu mạng!" - Vị trưởng lão không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn Ứng Dư van xin.

Gã tông chủ liền huy động pháp bảo cứu viện, còn những người khác bởi vì quá sợ hãi đã tế ra phi kiếm bỏ chạy.

"Mau tự bạo nhục thân, bản tôn bảo vệ nguyên thần của ngươi." - Ứng Dư hét lớn, biết muốn cứu vị trưởng đã là điều không thể.

"Ầm!" - Xác thịt gã tu sĩ nổ tung, Nguyên Thần thi triển thần thông thuấn di bay về phía Ứng Dư.

Vị tông chủ liền ôm lấy nguyên thần, chân dẫm phi kiếm bỏ trốn, bản thân Ứng Dư cũng vô cùng sợ hãi, hắn đã nhiều lần tham dự bí cảnh, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải bầy hổ.

"Hé hé! Chạy đi! Ta đã nhớ kỹ mùi của các ngươi! Khi nào bọn ta đói sẽ tới xin thêm mạng nữa." - Hổ Vương ngoác mồm cười lớn, nó há miệng cắn vào một khối thịt vương vãi trên đất, đem nuốt vào bụng.

Những con hổ khác cũng nhanh chóng nhập tiệc, tạm thời tha cho nhóm tu sĩ Ngũ Thiên Tông.

Chúng ta chạy bán sống bán chết, cuối cùng cũng thoát khỏi khu rừng quỷ quái vừa nãy.

"Tông chủ! Bầy hổ kia là thứ quái quỷ gì? Vì sao lại đáng sợ như vậy?" - Môn chủ Thiên Phù Môn hỏi.

"Bản tôn cũng không biết, Thiên Thai bí cảnh khắp nơi tràn ngập cơ duyên, nhưng nguy hiểm cũng rất nhiều. Mọi người đề cao cảnh giác, vừa nãy chỉ mất một người đã có thể chạy thoát, đã rất là may mắn."

"Bá Hạ trưởng lão, bản tôn tạm thời đưa ngươi vào Dưỡng Hồn Hạp, giúp ngươi duy trì Nguyên Thần không bị tan biến, đợi khi trở về Linh Ma Giới lại thả ngươi ra." - Ứng Dư lấy ra một chiếc hộp lớn bằng gỗ, bên ngoài lấp lánh phù văn màu xanh, từ chiếc hộp gỗ tỏa ra một thứ mùi thơm dịu nhẹ, khiến thần thanh khí sảng.

"Đa tạ tông chủ đại nhân! Thuộc hạ xin nghe theo." - Nguyên Thần rối rít cảm tạ, may mắn vừa nãy Ứng Dư không bỏ rơi hắn, nếu không bây giờ hắn đã bị Hổ Vương nuốt sống.

"Các vị nghỉ ngơi trong một canh giờ, chúng ta theo hướng khác tiến về chủ điện."

"Vâng thưa tông chủ!"

Chúng tu sĩ liền ngồi đả tọa khôi phục linh khí.

Ở một phía khác của bí cảnh Quỷ Vương Minh Ánh dẫn theo mấy cái lão quỷ và bốn vị môn chủ Luyện Hồn Môn, Thiên Thi Môn, Huyền Cốt Môn, Thiên Quỷ Môn.

Chúng tu sĩ Vạn Quỷ Tông giống như bách quỷ dạ hành, mỗi người đều trông vô cùng quái dị gớm ghiếc. Tu sĩ Luyện Hồn Môn giống như bóng ma bay vật vờ, trong tay nắm chặt hồn kỳ, những oán hồn cứ lẽo đẽo bay sau lưng.

Tu sĩ Thiên Thi Môn đều là những bộ cương thi vạn năm, toàn thân khô quắt mọc ra lông lá rậm rạp, móng tay vừa sắc vừa dài, hai mắt đỏ ngòm hoặc trắng dã.

Tu sĩ Huyền Cốt Môn thì giống như những bộ xương khô di động, toàn thân khô quắt không có chút máu thịt, chỉ có da bọc xương, trong hốc mắt hai ngọn quỷ hỏa bốc cháy.

Tu sĩ Thiên Quỷ Môn hình dạng càng cổ quái, có béo có gầy, có cao có thấp, khuôn mặt vặn vẹo méo mó trông vô cùng quái dị.

Nhóm tu sĩ này mà đi ngoài đường vào ban đêm đều có thể dọa người khác chết đứng. Nhưng lúc này sắc mặt của họ đều toát lên vẻ sợ hãi tột độ, ngay cả Quỷ Vương cũng không ngoại lệ.

Xung quanh họ bị bao vây bởi ba nhóm tu sĩ của Tu La Giới, Âm Linh Giới và Dị Ma Giới.

"Ke ke ke!" - Mấy tên Dị Ma toàn thân bốc cháy ngọn lửa trắng, bay qua bay lại trên bầu trời, móng tay nhọn hoắt ve vẩy, nhìn chằm chằm mấy tu sĩ Vạn Quỷ Tông.

"Tôi chết oan quá! Đau khổ quá! Nóng quá! Rét chết mất! Mẹ ơi... " - Âm Hồn U Hồn Oán Hồn từ Âm Linh Giới càng đáng sợ, liên tục phát ra những âm thanh gào khóc ai oán, mô tả lại cảnh tượng vừa mới chết của mình.

Tu La Tộc xem như dễ coi nhất, chỉ trừng mắt rồi le lưỡi liếm láp cơ thể, cái đuôi rắn ve vẩy, lâu lâu lại phun chất độc phì phì.

"Quỷ Vương đại nhân! Mấy tên đó đáng sợ quá!" - Thiên Quỷ run lẩy bẩy, bình thường ông ta hay rủ mấy lão quỷ khác ra đường hù dọa tu sĩ, hôm nay lại gặp quỷ vật thực sự, lại bị dọa đến sởn gai ốc.

Tu sĩ Vạn Quỷ Tông có hình thù kỳ dị đều là hiệu quả của công pháp tu luyện, bản thể thực sự của họ vẫn là tu sĩ Cổ Ma Tộc. Còn ba nhóm tu sĩ kia lại là ma quỷ thực sự đến từ các giới diện nhỏ thuộc Quỷ Giới.

Quỷ giả gặp quỷ thật, đương nhiên sẽ sợ hãi.

"Các vị đạo hữu, chúng ta đều là quỷ tu là đồng đạo với nhau, vì sao các vị lại chặn đường bọn tôi?" - Quỷ Vương tỏ ra trấn định hỏi.

"Khặc khặc... Ai đồng đạo với nhà ngươi!"

"Quỷ tu lại sử dụng ma khí? Các ngươi chính là lũ rác rưởi làm mất mặt bọn ta."

"Các vị đạo hữu nói nhiều làm gì, đem lũ quỷ tu nửa mùa này diệt sát. "

Tiếng cười ghê rợn mỉa mai vang lên từ ba nhóm tu sĩ quỷ tộc. Chúng nhe nanh múa vuốt nhào đến tấn công.

"Các vị trưởng lão lui trước, bản vương ở lại chặn đường bọn chúng."

"Vạn Quỷ Khiếu Thiên Trận!" - Minh Ánh lấy ra một tấm đồ hình, bên trong vẽ hình dạng của hàng ngàn con quỷ có hình thù kỳ dị khác nhau.

Không gian xung quanh biến ảo khôn lường, quỷ vụ mịt mờ phun ra từ bức tranh.

"Gào... Ghéc... Khặc... Khặc..."

Đủ loại âm thanh quỷ khiếu vang lên, những hư ảnh vươn ra móng nhọn chụp về phía tu sĩ Quỷ Tộc.

"Giết chúng!"

"Xé nát!"

Những âm thanh gào thét vang lên, ba đoàn tu sĩ Âm Linh, Dị Ma, Tu La chiến đấu kịch liệt cùng với những quỷ ảnh trong Vạn Quỷ Đồ.

Một lúc lâu sau thì âm khí quỷ vụ cũng phiêu tán, ba đoàn tu sĩ ngơ ngác nhìn nhau, kẻ thù chúng vừa chiến đấu hóa ra lại chính là những tu sĩ khác.

"Lũ Cổ Ma đâu hết rồi?" - Atula Vương rít lên hỏi.

"Khặc! Chạy rồi!" - Bạch Yểm Ma Hoàng trả lời.

"Ngu xuẩn! Các ngươi làm mất mặt ta!" - Âm Ảnh Quỷ Vương tức giận nói.

"Mày nói cái gì? Nhắc lại xem nào?"

"Ngu xuẩn! Ngu xuẩn!"

Nhất thời ba phe lại xảy ra xung đột nội bộ, lao vào xâu xé lẫn nhau. Âm thanh quỷ vật gào thét lại vang lên, còn nhóm tu sĩ Vạn Quỷ Tông đã may mắn trốn thoát thành công.