Ma Thần Máu

Chương 376: Chia ra tầm bảo



"Hé hé! Thịt giun đất thật ngon." - Hổ Nữu khoái chí cười lớn, vừa đi vừa lúc lắc đuôi.

"Tà Huyết! Vì sao mấy tên quỷ tu đó sợ chàng quá vậy?" - Diễm Lệ nhẹ giọng hỏi.

"Nàng nghe qua câu quỷ sợ kẻ độc ác bao giờ chưa? Mấy tên đó tu luyện quỷ đạo, rất nhạy cảm với ác niệm. Chúng cảm nhận được ác niệm của ta nên mới sợ như vậy."

Lại đi thêm hai tuần thì Ác Quỷ Máu và Diễm Lệ cũng đến được khu vực trung tâm bí cảnh, trước mắt nó là tòa Thiên Thai Thánh Sơn, cao đến mấy trăm dặm, chọc thẳng lên tận trời cao.

Ác Quỷ Máu căng cả hai mắt ra nhìn mới có thể thấy quần thể kiến trúc giống như cung điện trên đỉnh núi, bị sương mù dày đặc che phủ.

"Diễm Lệ thân yêu, ta cảm nhận được phía trên núi có một cỗ nguy hiểm khổng lồ, mà ngay cả ta cũng không thể chống lại." - Ác Quỷ Máu ánh mắt có chút lo lắng.

"Hay là chúng ta quay lại, đợi hết thời gian sẽ tự truyền tống về." - Diễm Lệ chưa bao giờ thấy Ác Quỷ Máu lo lắng, liền biết phía trước thực sự có nguy hiểm rất lớn, lòng sinh ý thoái lui.

"Không đến mức như vậy, chỉ là ta sẽ không thể bảo vệ nàng chu toàn."

"Mấy tháng nay dẫn nàng đi hưởng ngoạn vậy đủ rồi, giờ ta sẽ đưa nàng vào không gian di động, ngủ một giấc thật sâu, khi tỉnh lại mọi việc đều tốt đẹp."

Đôi mắt của Ác Quỷ Máu biến thành đỏ rực.

"Chàng..." - Diễm Lệ khẽ rên rỉ, liền cảm thấy đầu óc rung lên, ngã vào vòng tay của Ác Quỷ Máu hôn mê.

Nó liền đem Diễm Lệ giấu vào không gian di động, lại nhìn mấy cô gái bên trong một lúc, tất cả đều đang ngủ say.

"Nữu Nữu! Ngươi quay về nhà đi! Lần sau đừng giả làm đạo tặc nữa, nhớ chọn con mồi yếu một chút để săn. Nếu đụng phải cường giả thì nhớ nằm im thở khẽ, đợi chúng đi qua rồi làm chúa sơn lâm tiếp."

"Hé hé! Tạm biệt! Hẹn không gặp lại!" - Hổ Nữu nghe vậy thì mừng rỡ cười lớn, đem Ác Quỷ Máu hất xuống đất.

Bốn chân chồm lên, quẩy mông chạy vọt đi, trước khi đi còn trêu chọc Ác Quỷ Máu một câu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đầu Quả Tim
2. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
3. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
4. Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
=====================================

"Con cọp cái này! Đợi ngươi lớn thêm chút nữa, ta sẽ bắt ngươi về trừng phạt!" - Ác Quỷ Máu có chút tức giận, nhưng Hổ Nữu bây giờ vẫn là hổ con, mấy đứa đàn em của nó cũng chỉ là một lũ nhóc nghịch ngợm, Ác Quỷ Máu cũng không cùng trẻ con hơn thua.

Nó lấy áo choàng tàng hình khoác vào, chậm rãi di chuyển lên đỉnh núi.

Âm thanh giao đấu truyền từ xa đến, tu sĩ hai phe Tiên Linh và Cổ Ma đang liều mạng chiến đấu.

Trên chiến trường phi kiếm bay múa khắp nơi, sát khí tràn ngập. Những loại thần thông ngũ hành và ngũ nguyên bùng nổ liên tục.

Hai phe tu sĩ đứng ngoài cửa Thiên Thai Thánh Địa, điên cuồng chiến đấu với nhau. Ai cũng muốn trở thành kẻ giành quyền kiểm soát bí cảnh.

Trận pháp bảo vệ thánh địa bây giờ xuất hiện một vết nứt lớn do Tiêu Kiếm Vạn Pháp nhiều lần công kích gây ra, nếu tiếp tục tấn công chắc chắn có thể đem trận pháp phá vỡ.

Chỉ là khi sắp thành công thì tu sĩ Thất Sát Tông và Ngũ Ma Tông xuất hiện.

"Ma Chủ! Nơi này bọn ta phát hiện ra trước, ngươi nếu muốn vào tầm bảo thì đi cửa khác!" - Tiêu Kiếm hóa thân thành Kiếm Vương, hiệu triệu vạn kiếm bay múa, liên tục phóng phi kiếm tấn công tông chủ Thất Sát Tông.

"Hà hà! Cái trận pháp kia viết tên của ngươi sao? Tu sĩ chúng ta tranh đấu cùng trời đất, thừa nước đục thả câu thì có làm sao?" - Ma Chủ cười lớn.

Khí tức trên người Tiêu Kiếm và Vạn Pháp đều suy yếu rất nhiều, đây là cơ hội tốt để phỗng tay trên hai gã này.

"Ngũ Hành Đồ! Điên Đảo Ngũ Hành Đại Trận!" - Vạn Pháp thu gom chút pháp lực cuối cùng truyền vào bên trong cơ thể.

Bức tranh vẽ ngũ hành bát quái sáng rực lên, huyễn hóa thành Thiên Hỏa, Âm Thủy, Dương Kim, Địa Thổ, Sinh Mộc lực lượng.

Những quả cầu lửa bay đầy trời, đất đá mịt mờ, rễ cây mọc lên từ mặt đất, những tia kim quang rực rỡ, lưu thủy lạnh như băng xuất hiện khắp nơi.

Ma Tôn cũng không chịu yếu thế, nàng quăng ra một tấm lá chắn.

"Băng! Phong! Lôi! Huyết! Độc! Ngũ Chủng Sát Thần Trận!"

"Ruỳnh! Ầm! Ầm!"

Những tia sét và mũi băng từ trên phóng thẳng xuống đất, chất độc và máu lan tràn, gió lốc cuồn cuộn.

Mười loại bản nguyên năng lượng va chạm kịch liệt, âm thanh rúng động trời đất liên tục vang lên.

Các tu sĩ đều trải qua nhiều ngày trong bí cảnh, năng lượng không còn nhiều, nhưng bảo tàng đã nằm ngay trước mắt, chỉ có thể liều mạng đánh một trận.

"Mấy tên này não thật tàn, không lo tầm bảo lại đứng đây đánh nhau." - Ác Quỷ Máu nhìn chúng tu sĩ chém giết long trời lở đất, liền đi vòng sang một bên.

Nó đứng phía trước màn chắn do trận pháp tạo ra, đem áo choàng tàng hình cởi bỏ.

"Thương Tần!"

Ác Quỷ Máu hét lớn, ngọn giáo dễ dàng chọc thủng màn chắn, đem trận pháp nổ tan tành.

"Ù... Ù... Ù..." - Cả tòa Thiên Sơn rúng động.

Chúng tu sĩ đang mải mê chém giết cũng ngừng tay.

"Có kẻ phá trận!" - Một vị trưởng lão Ngũ Hành Tông hét lớn.

"Các ngươi cứ tiếp tục đánh nhau, không cần quan tâm đến ta. Ta chỉ là người qua đường." - Ác Quỷ Máu vẫy tay với chúng tu sĩ, thân hình một lần nữa biến mất.

"Đó là ai vậy? Có thể ở ngay bên cạnh mà không ai phát hiện ra." - Tiêu Kiếm giật mình nói.

"Một chiêu phá vỡ trận pháp hộ sơn! Đây còn là con người sao?"

"Là kẻ cưỡng hiếp phụ nữ đang bị chính đạo liên minh treo thưởng."

"Mau đuổi theo hắn! Đừng để hắn đoạt được bảo tàng!"

Âm thanh huyên náo vang lên, chúng tu sĩ nháo nhào đuổi theo Ác Quỷ Máu.

Bên trong Thánh Địa cấu trúc các tòa nhà đều còn nguyên vẹn do được trận pháp bảo vệ, Thiên Thai lão tổ sau khi độ kiếp thất bại, tu sĩ trong thánh địa như chim vỡ tổ, thu gom tài sản rồi gia nhập các môn phái khác để tránh kẻ thù.

Còn kẻ thù nghe tin Thiên Thai lão tổ đã chết, thánh địa không còn một ai thì cũng chẳng thèm quan tâm đến cái mảnh đất rách nát này nữa, để mặc nó trôi lơ lửng trong không gian mười mấy vạn năm.

Khiến mảnh đất này trở thành bí cảnh cho tu sĩ hạ giới tìm kiếm tài nguyên của Tiên Giới.

Ác Quỷ Máu đứng trước cửa một tòa cung điện màu trắng, phía bên ngoài lại được một tầng trận pháp bảo vệ.

"Thương Tần!"

Ác Quỷ Máu một lần nữa vung giáo phá hủy trận pháp.

"Hắn ở bên kia!"

Bốn vị tông chủ cuối cùng cũng đuổi kịp Ác Quỷ Máu, giơ lên pháp bảo chuẩn bị tấn công.

"Các ngươi thực sự muốn chết sao? Ta giúp các ngươi mở ra pháp trận, không cảm ơn thì thôi còn muốn cùng ta kiếm chuyện?" - Ác Quỷ Máu tức giận hỏi.

Nó vốn dĩ không muốn giết người, mục đích của nó là đem toàn bộ Linh Ma Giới khống chế, mấy tên tông chủ sau này sẽ phải làm thủ hạ cho nó, nếu giờ đem giết hết thì chẳng còn ai để sai khiến.

Từ trên người Ác Quỷ Máu xuất hiện một luồng khói đỏ, ác niệm lan tràn ra bốn phía.

Chúng tu sĩ bị nó liếc trúng liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, sát niệm trong chớp mắt tiêu tán.

"Bên kia còn rất nhiều phòng lầu, các ngươi qua đó tìm kiếm bảo vật, tốt nhất đừng phá hỏng chuyện tốt của ta. Nếu không ta đem tất cả các ngươi giết sạch."

"Giờ thì cút đi!"

Ác Quỷ Máu nói xong liền đi vào bên trong cung điện, không thèm để ý đến mấy tên tu sĩ ngu ngốc.

"Hắn là ai vậy? Ác niệm quá mạnh, e rằng Chân Ma Thánh Tổ cũng không tà ác như vậy." - Ma Chủ sợ hãi nói, âm thanh ồm ồm như sấm biến thành giọng nói run rẫy của nữ nhân.

"Ma Chủ!" - Ma Tôn ở bên cạnh liền lên tiếng nhắc nhở.

"Khà khà! Kẻ kia nói đúng, chúng ta vào đây đều vì bảo vật, giờ đại trận đã bị phá, mọi người chia nhau tìm kiếm tài bảo, không cần thiết phải chém giết vô ích." - Ma Chủ ngay lập tức chỉnh lại giọng nói, âm thanh ồm ồm như sấm.

"Đông tây nam bắc mỗi tông một hướng, tại hạ đi trước." - Tiêu Kiếm liền dẫn theo các tu sĩ Vạn Kiếm Tông đi về phía đông.

"Lần này xem như Ma Tôn ngươi may mắn." - Vạn Pháp trừng mắt nhìn Ma Tôn, liền dẫn người đi về phía bắc.

"Mọi người chia ra tìm kiếm bảo vật! " - Ma Tôn dùng giọng nói khàn khàn ra lệnh.

"Ma Tôn! Chúc ngươi tìm được bảo vật độ kiếp!" - Ma Chủ đem thanh trọng kiếm gác lên lưng, có thể tránh một trận tử chiến xem như may mắn.

"Ngươi cũng vậy! Gặp lại ở Thiên Ma Giới!"

Hai vị tông chủ này kết giao nhiều năm, sau khi trở về sẽ bế quan chờ Thiên Kiếp giáng xuống, e rằng sẽ không bao giờ gặp lại.

Từng vị tu sĩ tản về các hướng, khiến khu vực chính điện trống không một mảnh.