Ma Tôn - Ngọc Hạc Phong

Chương 32: Long thiên cung



Sau khi nói xong, Long Phá Thiên đột nhiên kéo tay ta phi thân bay về phía trước, bỏ lại tiếng hô vang mạnh mẽ của đám người phía sau:

- Cung nghênh Ma tôn quay trở lại Ma giới. Ma tôn vạn tuế.. vạn tuế.. vạn vạn tuế.

Không đợi ta có cơ hội thắc mắc, Long Phá Thiên một mạch đem ta bay đến trước cửa một cung điện huyền ảo và uy nghi. Toàn bộ cung điện mang một màu đen tuyền u ám, trên cửa của cung điện chạm khắc hình hắc long dữ tợn. Cánh cửa được làm bằng hắc thạch dày và nặng. Phía bên trên ẩn hiện ba chữ màu vàng kim rực rỡ: Long Thiên Cung. Chỉ vỏn vẹn có ba chữ này cũng đủ để ta xác nhận đây là nơi ở của Ma tôn đại nhân rồi. Nhìn từ bề ngoài, cung điện mang vẻ u ám và lạnh lẽo như chính chủ nhân của nó..

Long Phá Thiên phất nhẹ tay áo, cánh cửa bằng hắc thạch từ từ mở ra. Bên trong Long Thiên Cung, hai hàng dài người của Ma giới đang quỳ rạp trên sân. Nhưng điều khiến ta cảm thấy mệt mỏi là y phục họ vận trên người hệt như y phục ta đang mang. Nữ nhân yểu điệu mặc áo tuyết sa đen, thêu chỉ bạc, tóc thắt lại bằng một dây buộc màu kim tuyến. Nam nhân cao lớn mặc trường bào màu đen huyền bí, tóc búi gọn gàng. Cả người lộ ra vẻ anh khí và lạnh nhạt. Tất cả bọn họ đều cúi đầu quỳ dưới đất, mặt không dám ngẩng lên nhìn nếu chưa được sự cho phép. Sau đó họ đồng thanh hô lớn:

- Cung nghênh Ma tôn quay trở lại Ma giới. Ma tôn vạn tuế.. vạn tuế.. vạn vạn tuế.

Lúc này, Ma tôn đại nhân cao cao tại thượng uy phong bước vào Long Thiên Cung của mình. Hắc bào thêu chỉ vàng tung bay trong gió, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo, sống mũi cao thẳng uy nghiêm, môi mỏng khẽ nhếch ba phần khinh bạc, bảy phần âm hiểm. Long Phá Thiên như một vị thần chiếm lĩnh tứ phương. Thân hình cao lớn, bước chân vững vàng như mang trong mình khả năng hủy thiên diệt địa. Ta không khỏi cảm khái trong lòng. Nhưng khi ta hồi thần từ trong suy nghĩ của mình, Long Phá Thiên đã đi được một khoảng xa. Ta vội vội vàng vàng chạy theo hắn. Ở Ma giới này, ta không quen biết ai cả. Trận chiến lúc nãy lại kinh hồn tán đảm như thế, tốt nhất là ta cứ đi cùng với hắn cho an toàn.

Khi ta đang cắm đầu chạy một mạch theo Long Phá Thiên thì người đằng trước đột nhiên dừng bước chân. Ta không nghĩ đến tình huống này lại xảy đến nên dừng lại không kịp, cứ vậy mà va phải tên Ma tôn đáng ghét phía trước. Đầu của ta va ngay vào tấm lưng to lớn và cứng rắn. Ta xoa xoa cái trán bị đỏ lên một chút của mình, hậm hực nhìn hắn. Long Phá Thiên chỉ xoay đầu một chút lại, liếc mắt nhìn ta, nửa cười nửa không. Sau đó hắn cất giọng đầy uy nghiêm:

- Y Nhật, Y Nguyệt?

- Có thuộc hạ. - Hai mĩ nhân quỳ gối gần phía ta nhất lễ phép đáp lại.

- Sắp xếp cho tiểu tiên nữ này ở Tây Ma Điện. Các ngươi hầu hạ nàng cho chu đáo. Cần thêm gì thì cứ bố trí. - Long Phá Thiên cất giọng.

Ta cảm thấy bản thân mình sẽ không ở lại đây lâu dài vì bản thân còn nhiều dự định phải thực hiện. Ta còn muốn đi ngao du khắp nơi, ăn những món ngon mới lạ, ngắm nhìn khung cảnh đại giang nam bắc, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của tài tử giai nhân khắp thiên hạ. Đây mới thật sự là khát vọng của ta. Vì không ở lại lâu, cũng tránh phải hao phí tiền tài và tốn công sức của hai vị mĩ nhân nên ta khí khái lên tiếng:

- Không cần rườm rà đâu. Ta ở đây vài ngày sẽ đi thôi. Tìm một chỗ ở tạm là được. Hai vị cô nương sắp xếp giúp ta một gian phòng nhỏ thôi. Đa tạ.. đa tạ..

Trong lúc ta cười nhẹ nhàng tỏ ý thân thiện với hai mĩ nhân tên Y Nhật và Y Nguyệt này, không khí xung quanh ta như lạnh xuống một chút thì phải. Ta mơ hồ cảm thấy có sát khí càng ngày càng nồng đượm hơn. Y Nhật và Y Nguyệt lúc này cũng tỏ vẻ cúi đầu không dám hó hé gì nữa. Nụ cười làm quen đầy thân thiện trên gương mặt ta như đông cứng lại một chút. Ta ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Long Phá Thiên tự nhiên trở nên âm trầm đáng sợ từ lúc nào mà ta chẳng hề hay biết. Lại tức giận nữa rồi, ta thật không thể hiểu nổi Ma tôn đại nhân cao cao tại thượng này. Ta cảm thấy, nếu cứ ở bên cạnh của hắn thêm một thời gian nữa, chắc hẳn về già sẽ bị bệnh tim mất thôi. Lúc vui vẻ, lúc tức giận, lúc âm trầm, lúc dịu dàng, lúc lạnh lùng, lúc ngoan độc.. Tính khí của Long Phá Thiên thay đổi còn nhanh hơn tiết trời ở Hạ giới nữa. Ta thật không biết đường nào mà lần, càng không biết phải hành xử làm sao cho hợp lí. Nên hiện tại, đứng trước bộ dáng lạnh lùng, sát khí quanh thân, sắc mặt âm trầm, ánh mắt thoáng qua vẻ cô đơn của hắn, ta đành im lặng đứng nép sang một bên vậy. Một lúc sau, Long Phá Thiên lạnh nhạt xoay người bước về tẩm điện của mình, bỏ lại ta đứng đó mơ màng khó hiểu.