Ma Tôn - Ngọc Hạc Phong

Chương 34: Tắm uyên ương



Ta giật mình hoảng loạn nên dùng hai tay che chắn thân thể của mình. Sau đó ta cúi người lặn xuống hồ nước một chút và bắt đầu nhìn xung quanh. Giọng nói quen thuộc vừa rồi chính là Long Phá Thiên. Nhưng hắn đang ở đâu cơ chứ. Có lẽ nào đường đường là Ma tôn đại nhận lại đi nhìn lén ta tắm. Thiệt là đáng giận mà. Khi ta gần như sắp nổi đóa lên thì Long Phá Thiên lại cất giọng:

- Không cần phải tìm.. bên này.

Ta đột nhiên quay người ra sau. Âm thanh phát ra từ phía sau bình phong, nơi nửa bên kia của hồ nước. Nếu ta đoán không lầm thì Đông Ma Điện và Tây Ma Điện ở sát vách nhau. Mỗi Điện sử dụng một nửa hồ nước nóng để tắm rửa. Ta đang tắm gội bên này. Còn bên kia thì.. rõ ràng là tên Long Phá Thiên cũng đang sử dụng nửa phần hồ nước còn lại rồi. Nghĩ đến đây thôi, ta cảm thấy thật sự đau đầu. Thời khắc này, ta không một mảnh vải che thân mà trèo lên bờ thì cũng không được. Dù đã có bình phong che lại, nhưng ta vô cùng ngại ngùng và xấu hổ. Nhưng nếu cứ giữ nguyên vị trí này, ta cũng xấu hổ không kém. Đi chẳng được mà ở cũng chẳng xong. Tên yêu nghiệt bên kia có biết việc sử dụng chung hồ nước thế này không trời? Sao lại sắp xếp quái gở vậy chứ. Trong lúc dòng suy nghĩ của ta đã miên man xa vời, Long Phá Thiên chợt nói:

- Sao không tiếp tục nghịch nước nữa? Hử?

- Ta.. ta.. ta tắm đủ rồi. Không muốn tắm nữa.

Long Phá Thiên cười lớn rồi đáp lại:

- Vậy sao còn chưa chịu lên bờ?

- Ta có lên bờ hay không thì liên quan gì đến ngươi. Im miệng ngay cho ta. Tên.. tên.. tên dâm tặc này. Ngươi có ý sắp xếp như thế phải không? - Ta thật sự tức giận nên la lớn.

Long Phá Thiên lại cười ngạo nghễ. Nhưng nụ cười này khiến ta rợn tóc gáy mà. Không phải cái kiểu cười thoải mái và vui vẻ khi nãy, bây giờ nụ cười của hắn chứa đựng ba phần giễu cợt, bảy phần tức giận. Tiếp theo, hắn gằn từng tiếng một:

- Ta dâm tặc thì hiện giờ ngươi có thể bình yên ở hồ nước bên kia tắm rửa sao?

Song song với lời nói đó của hắn, nước trong hồ bắn lên tung tóe, một tiếng ầm vang lên dữ dội. Khi ta xoay lại thì nhìn thấy bức bình phong kia đã nát thành từng mảnh nhỏ văng khắp nơi. Không xong rồi.. không xong rồi.. Lại chọc hắn nổi giận nữa rồi. Lúc này ta nhìn thấy cảnh sắc phần còn lại của hồ nước. Nửa bên kia tiếp giáp với một căn phòng lớn. Cạnh bên hồ nước là một cây dương liễu xanh, lá cây tỏa bóng mát rượi. Quan trọng, ở bên trong hồ nước là.. là.. Kể ra thì thật xấu hổ. Long Phá Thiên đắm mình trong làn nước mờ hơi sương. Gương mặt lạnh lùng ngạo nghễ, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, mái tóc suông dài óng ả ẩn hiện trên mặt nước. Bờ vai cuồn cuộn, khuôn ngực trần vạm vỡ, hai cánh tay vắt lên thành hồ. Một mĩ nam tử cao cao tại thượng, ánh mắt ẩn hiện tia dị quang màu hồng nhạt. Lúc này hắn đang nhìn ta chăm chú. Ta đứng hình mất mấy khắc. Hắn không có mặc y phục. Còn ta.. còn ta.. cũng có khác gì hắn đâu. Đứng trước nhan sắc yêu nghiệt thế này, ta thật sự khó xử mà. Ta hoảng loạn đắm mình xuống dòng nước ấm, sau đó lui thân về bên cạnh một tảng đá to. Hy vọng tảng đá có thể che chắn phần nào cho bản thân mình. Lúc này, Long Phá Thiên lên tiếng hỏi:

- Sao? Ta có phải dâm tặc không?

Như thế này thì chính xác là đại dâm tặc rồi còn gì nữa. Hắn.. hắn.. hắn ít nhiều cũng nhìn thấy thân thể của ta rồi mà. Nhưng không sao, ta tự an ủi bản thân là ta cũng không thiệt thòi gì. Vì ta cũng nhìn thấy thân thể của hắn. Cho nên ta ổn định lại tinh thần. Để tránh làm cho hắn nổi điên lên, ta không có cốt khí lên tiếng:

- Không phải dâm tặc.. Ma tôn đại nhân chí cao vô thượng, anh tuấn phóng khoáng thì làm sao mà là dâm tặc được..

Ngư Lạc ơi là Ngư Lạc. Không ngờ cũng có lúc ngươi phải nói dối lòng mình như thế này. Nhưng không sao, mạng sống là quan trọng. Mạng sống là quan trọng. Mạng sống là quan trọng..

Lúc ta đang bắt đầu tính toán xem phải đối phó với tên yêu nghiệt này như thế nào thì một cơn gió mạnh thổi ngang. Lại lần nữa, nước nóng trong hồ bắn tung tóe khắp nơi. Sau đó trước mắt ta đột nhiên tối sầm lại. Một thứ giờ đó bao trùm lấy ta, che khuất hết tầm nhìn của ta. Đến lúc ta giơ tay kéo mảnh vải đang phủ trên đầu mình xuống thì mọi thứ xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường. Ta lớn tiếng thăm dò:

- Long Phá Thiên.. ngươi có đó không? Này.. Long Phá Thiên.. Long Phá Thiên..

Nhưng đáp lại ta bây giờ chỉ có im lặng và im lặng. Ta hơi hé mắt nhìn qua phía bên kia của tảng đá để thăm dò. Long Phá Thiên có vẻ đã rời khỏi hồ nước rồi. Vì thế, ta ba chân bốn cẳng chạy vội lên bờ mặc y phục.