Ma Tôn - Ngọc Hạc Phong

Chương 5: Khu rừng kinh dị



Khoan đã! Là bảo vật hay là yêu tinh? Là quái thú hay có người là chuyện sai trái? Ta thật sự rất tò mò về chuyện này. Vì thế, ta quyết định ăn uống thật no say. Tối nay sẽ men theo cánh rừng, đi tìm bảo vật a..

Sau khi các hàng quán đã bắt đầu đóng cửa, An Hòa Thành chìm trong đêm tối. Ta theo lời chỉ dẫn của tiểu nhị Thiên Hương Lâu, men theo con đường nhỏ, hướng về cánh rừng phía tây mà đi. Từ xa xa, ta nhìn thấy cả cánh rừng rộng lớn nhưng có phần đìu hiu và vắng vẻ. Duy nhất chỉ có ánh sáng phía cuối cánh rừng làm con người ta phải chú ý. Quả nhiên như lời đồn thổi, dải ánh sáng này tỏa ra từ một vị trí rất sâu trong rừng và chiếu rọi ra tứ phía. Ánh sáng lung linh và mờ ảo làm cho người ta thiệt muốn tìm tòi khám phá. Dù sao cũng là tối muộn, xung quanh không một bóng người. Vì vậy, ta quyết định thi triển pháp thuật, bay thật nhanh vào sâu trong cánh rừng.

Sau khi đặt chân xuống mặt đất, nhờ có thứ ánh sáng kì lạ đó, ta nhìn rõ được mọi thứ xung quanh. Hầu hết những cây mọc ở đây đều là cổ thụ lớn, ước lượng cũng trăm năm tuổi, các cây con dường như không có. Cổ thụ cao lớn và tỏa bóng làm cho cánh rừng vào buổi tối càng thêm âm u. Ta men theo hướng của ánh sáng để đi đến vị trí của bảo vật. Nhưng càng đến gần, ta càng cảm thấy khó chịu và có điều bất thường. Ta ít nhiều cảm nhận được một loại khí tức kì lạ tỏa ra từ ánh sáng đó. Là vì kiến thức của tiểu tiên nữ Ngư Lạc như ta hết sức "rộng lớn" nên ta chỉ biết vật phía trước chắc hẳn không phải thuộc về Tiên giới. Hiển nhiên cũng không phải là của con người. Còn khí tức này là gì hả? Có trời mới biết, chứ ta thì bó tay. Ta có phần lưỡng lự giữa việc đi tiếp hay xoay đầu bỏ cuộc. Nhưng khi ta chuẩn bị xoay người đi trở ra thì chợt nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng..

Phía trước mặt ta là một cái hồ sâu không thấy đáy. Ánh sáng phát ra từ phía dưới đáy hồ. Nhưng có điều, ta không phán đoán được phía trong hồ nước này chứa vật gì. Điều ta có thể xác định rõ nhất, đó là cảnh tượng xung quanh hồ nước. Từ vị trí ta đứng cho đến men bờ hồ có rất nhiều xác chết đang thối rửa. Có thi thể thì bị phân hủy một ít, thịt giống như bị thú dữ xâu xé, mặt lộ ra cả xương gò má trắng phếu ghê người. Có thi thể thì hai mắt trũng sâu như hai cái động to trên khuôn mặt lòi lõm bất thường. Có thi thể thiếu tay thiếu chân trong rất kinh dị. Có thi thể thì bụng trương phình lên, cả người căng phồng như bong bóng sắp vỡ ra. Nhưng cũng có cái lành lặn chắc mới chết không lâu.. Có lẽ đây chính là những người dân say mê bảo vật, lên núi tìm kiếm chút lợi ích nhưng không ngờ phải bỏ mạng nơi đây. Nhưng điều ta cảm thấy kì lạ là, dù xác chết rất nhiều nhưng không khí ở đây chẳng có chút mùi hôi thối của tử thi. Nếu ta ngửi được từ xa mùi tử khí này thì đời nào ta còn vác tấm thân vàng ngọc đến đây nữa..

Cảnh tượng trước mắt khiến ta quên cả hô hấp, đồng tử mắt co rút, hai chân mềm nhũn, toàn thân sắp ngã quỵ. Mặc dù là tiên nữ nhưng ta có khi nào nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng như thế này, ta thật sự hoảng loạn đến không biết phải làm sao. Ta thật sự sai rồi.. thật sự sai rồi. Sao ta lại có thể ngu ngốc đến mức này cơ chứ. Chỗ nào không ăn chơi được, lại chọn ngay nơi "tốt đẹp" này để ngao du sơn thủy. Ta thật sự muốn khóc thét..

Dù hai chân đang mềm nhũn nhưng lí trí cho ta biết là ta không thể ở lại đây thêm một khắc nào nữa. Vì thế, ta quyết định xoay người, cắm đầu chạy thẳng. Đừng ai hỏi ta thuật đằng vân. Giờ ta làm gì còn nghĩ được nữa. Tính mạng là quan trọng. Chân không còn sức thì đằng vân đằng mây gì. Ta trực tiếp co giò chạy, hòng bảo vệ tính mạng là được. Nhưng khi ta xoay người định cất bước thì chân phải như bị ai níu lại, không thoát được. Ta kinh hoàng nhìn xuống đất thì thấy bàn tay của một người đang chụp lấy cái chân của ta. Hắn là một nam nhân, quần áo tả tơi. Nhưng quan trọng là gương mặt đầy máu với đủ những vết thương lớn nhỏ khác nhau. Giữa cảnh tượng "huy hoàng" này, lại thêm một bất ngờ lớn từ vị huynh đài trước mắt. Ta làm sao chịu nổi đả kích. Ta cố gắng vùng vẫy trốn thoát. Nhưng vừa vùng vẫy thì chân trái của ta cũng trượt một phát. Thi thể xung quanh phân hủy, dịch nhầy từ chúng tiết ra làm mặt đất xung quanh trơn trượt. Ta cứ thế té ngã rồi lăn dài một mạch. Kết quả là ta lăn hẳn xuống bờ hồ với tư thế hết sức khó coi.