Ma Vương Có Lắm Acc Clone

Chương 4



Trở về nhân gian (4)

"Điện hạ, cuối cùng ngài cũng...xảy ra chuyện gì?"

Đêm khuya, phủ Tề Vương đèn đuốc sáng trưng. Yến Nguy Lâu vừa về đến vương phủ, một trận gió đã thổi đến, cùng lúc đó, một bóng người áo xám bay sang, lặng lẽ đáp xuống trước mặt hắn.

Thấy dáng vẻ của Yến Nguy Lâu hiện tại, ông cụ áo xám đột ngột xuất hiện này liền biến sắc, một luồng khí thế nặng nề bộc phát từ người ông ta, ập đến như núi đổ.

"Đúng là không biết sống chết! Dám ra tay với điện hạ, kẻ này là ai? Để tôi bắt hắn đến đây!"

"Lão Thẩm không cần lo lắng, ta không sao."

Yến Nguy Lâu lúc này đầu tóc tán loạn xõa tung sau lưng, trên áo vẫn còn vết rách do kiếm khí tạo thành, nét mặt còn vương vẻ hoảng hốt, nhìn qua rất giống vừa mới thoát chết.

Hắn phất tay: "Hơn nữa, thích khách cũng đã bị diệt sạch rồi."

"Hửm?" Ông cụ áo xám trợn mắt, ánh nhìn đó hết sức sắc bén, không hề giống của một ông già, "Đã diệt sạch? Chẳng lẽ... lại là Tiêu Dao Lâu ra tay?"

Tiêu Dao Lâu là một thế lực thần bí bỗng nhiên xuất hiện ở thành Thịnh Kinh 5 năm về trước, không ai biết lai lịch của người đứng sau màn. Chỉ vừa xuất hiện chưa bao lâu, nó đã thâu tóm hết các thương hội nhỏ trong thành Thịnh Kinh vào dưới trướng, đứng ngang hàng với những thương hội lớn do hoàng thất và thế gia ủng hộ.

Sau khi lợi dụng các loại hàng hóa mới lạ để mở rộng mạng lưới kinh doanh, Tiêu Dao Lâu lại sáng tạo hình thức mới, tập hợp tất cả quán rượu, sòng bài, đến cả kỹ viện trong thành lại làm một. Chỉ trong 5 năm bành trướng, nơi này đã trở thành chốn tiêu xài khiến vô số kẻ ăn chơi trong Thịnh Kinh say sưa tháng ngày.

Chẳng qua, vị lâu chủ Tiêu Dao Lâu kia bản tính lạnh nhạt không màng danh lợi, không có ý định khuếch trương thêm nữa, các thế lực khác cũng bắt đầu mô phỏng phương thức của hắn, bằng không thì Tiêu Dao Lâu bây giờ ắt đã vô cùng đáng sợ.

Nhưng nếu có người cho rằng Tiêu Dao Lâu chỉ có tiền thì đúng là sai lầm. Nên biết rằng có đôi khi, tiền tài đại diện cho sức mạnh.

Người ta thường nói văn nghèo võ giàu, luyện võ cần tiêu hao rất nhiều tài nguyên, vì vậy hiếm khi có cao thủ xuất thân tán tu.

Trên thế giới này, cao thủ tuyệt đỉnh chân chính có lẽ sẽ không bị danh lợi thế tục dao động, nhưng đa số người tu hành võ đạo lại rất dễ bị vàng bạc thu mua. Vì vậy, Tiêu Dao Lâu chẳng thiếu cao thủ, tay chân vô số.

Lâu chủ Tiêu Dao Lâu Yến Vô Luân chưa từng ra tay, nhưng nhiều người suy đoán năng lực của hắn cũng thuộc hàng cao thâm khó đoán.

Về quan hệ giữa Yến Nguy Lâu và người này... trong thành Thịnh Kinh không ai không biết, năm xưa khi Yến Vô Luân rơi vào cảnh hoạn nạn, Thế tử Tề Vương từng cứu mạng hắn. Sau khi Tiêu Dao Lâu quật khởi, Yến Nguy Lâu đã được tặng một tấm Tiêu Dao Lệnh. Chuyện người của Tiêu Dao Lâu theo sau bảo vệ hắn cũng không có gì kỳ lạ.

"Đúng vậy, nếu không có Tiêu Dao Lâu, e rằng ta đã mất mạng rồi." Yến Nguy Lâu gật đầu khẳng định cách giải thích của lão Thẩm, còn tỏ ra vui mừng.

Hắn cất bước dài đi vào trong, hai mắt tóe lửa giận.

"Ha! Hai tên thích khách Ám Các, đều đã phá tan 10 tầng Xiềng Xích thể xác, lại được dùng để đối phó với loại nhân vật nhỏ bé chưa qua tầng 7 như ta, đúng là giết gà bằng dao mổ trâu!"

"Bản Thế tử tự nhận mình xưa nay luôn làm việc thiện, vậy mà lại có người ra tay độc ác như thế..." Thiếu niên khẽ thở dài, bất giác quay đầu nhìn thẳng vào mắt ông cụ áo xám, giọng điệu tràn đầy sự oán trách, "Lão Thẩm, ông nói xem, kẻ đó có thù oán gì với ta!"

Nghe thấy tổ chức thích khách "Ám Các" tiếng xấu đồn xa này, lão Thẩm sững sờ, vẻ mặt căng thẳng. Bàn tay duỗi thẳng bên người của ông ta run lên, khí thế trên người càng lúc càng lạnh lùng nghiêm nghị, chân mày cau chặt, vừa kinh hãi vừa giận dữ.

"Chẳng lẽ là Ung đế đang thử ngài? Cuối cùng ông ta cũng không kiềm chế được, muốn ra tay với đất Tề?"

"Sao có thể thế được?" Yến-ngơ ngác ngoan hiền-Nguy Lâu tỏ ra không dám tin, dường như không muốn nghĩ rằng Hoàng bá phụ rất tốt với mình kia lại là người nham hiểm tàn độc đến thế.

"Điện hạ, ngài đừng không tin, chuyện này quá nửa là thật. Hoàng thất Đại Ung từ lâu đã có ý định diệt trừ phiên vương, lúc nào cũng như hổ rình mồi với đất Tề chúng ta. Từ nhiều năm trước, Vương thượng đã có lòng nghi ngờ rằng các chư hầu bị tước bỏ đất phong hay thậm chí tuyệt tự là do hoàng thất âm thầm ra tay."

Lão Thẩm nặng nề lên tiếng, mặt tỏ vẻ nghiêm trọng.

"Cũng chính vì thế, năm xưa Vương thượng mới phải nén đau đưa đứa con dòng chính duy nhất là điện hạ vào Thịnh Kinh, bên ngoài là để học, thực chất chính là làm con tin. Chỉ có như vậy mới có thể làm giảm sự nghi ngờ của hoàng thất."

"Rồi thuận tiện kéo dài thời gian, để dễ bề âm thầm chờ thời cơ hành động?" Yến Nguy Lâu thuận miệng nói theo.

"Điện hạ!" Lão Thẩm biến sắc, không nhịn được phải bước lên, toàn thân bộc phát khí thế kinh người, đá xanh lót đường cũng bị chấn vỡ, "Cẩn trọng!!"

Dưới áp lực của cảnh giới Thấu Suốt mà ông ta phóng ra, thiếu niên gần như không thể chịu được, lảo đảo lùi về sau vài bước, sắc mặt tái trắng.

Lúc này lão Thẩm mới giật mình, vội vàng kiềm chế lại.

"Điện hạ thứ tội, lão hủ thất thố rồi." Ông ta bước lên đỡ Yến Nguy Lâu, nhỏ giọng nói, "Nhưng Thịnh Kinh này ngọa hổ tàng long, có đại tông sư tọa trấn, điện hạ tuyệt đối không thể nói bừa, cẩn thận họa từ miệng mà ra."

"Vậy sao?" Yến Nguy Lâu thẳng thắn nhìn vào mắt đối phương, thậm chí không chớp mắt, đôi con ngươi sâu thẳm lại sáng trong.

Hắn đột nhiên cười: "Được rồi, ta không nói nữa."

Bấy giờ lão Thẩm mới thở phào.

Ông ta không hề phát hiện ra thiếu niên bề ngoài có vẻ đã bị thương không nhẹ, nhưng thật ra chỉ lùi ra sau vài bước, chứ chẳng hề bị nội thương.

"Ngày sau điện hạ ra ngoài nhất định phải dẫn theo hộ vệ, không thể lại như hôm nay... Dù sao cũng chẳng nên trông mong vào Tiêu Dao Lâu mỗi lần đều ra tay kịp thời. Phải biết rằng ân tình rồi cũng có lúc trả hết, hơn nữa..."

Suốt dọc đường, lão Thẩm đã thu lại khí thế trên người, không còn giống người tu hành võ đạo nữa. Ông ta chỉ lo ân cần căn dặn, ánh mắt nhìn Yến Nguy Lâu thậm chí còn thoát ra sự hiền từ, trông như người lớn đang dạy dỗ đứa trẻ quậy phá trong nhà mình.

Nghe vậy, Yến Nguy Lâu chỉ trả lời đơn giản vài câu để ứng phó cho qua.

Nơi hai người đi qua, người hầu trong phủ liên tục dừng bước chào hỏi, thái độ vô cùng cung kính, đồng thời không còn thấy lạ với thái độ thân thiết gần như người nhà, chứ không giống chủ tớ của cả hai.

Bọn họ biết rõ, trong phủ Tề Vương này, đa số người hầu đều do Tông Phủ đưa đến, chỉ có số ít là tùy tùng và hộ vệ năm xưa theo Thế tử điện hạ cùng vào kinh. Trong số này, lão Thẩm là người tu hành duy nhất đạt cảnh giới Thấu Suốt, cũng là người mà Tề Vương đặc biệt sắp xếp để bảo vệ Thế tử. Thế tử điện hạ thân thiết với ông ta cũng là đương nhiên.

Ngay cả bản thân lão Thẩm cũng nghĩ vậy. Nào có ai hay tất cả chỉ là bề ngoài mà thôi.

Mười năm trước, Yến Nguy Lâu đột nhiên tỉnh lại ở thế giới xa lạ này, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng lạ, không hề biết gì về những thứ xung quanh, hắn lập tức hoang mang vô cùng.

Cũng may, cơ thể này có ngoại hình giống hệt hắn trước khi đến nơi này, có vẻ như nhờ bản năng còn sót lại trong thân xác, hắn cũng nghe hiểu được ngôn ngữ của thế giới này, giao lưu với người khác vẫn ổn thỏa, thế nên hắn mới tìm lại được chút cảm giác quen thuộc.

Nhưng hắn không được tiếp nhận ký ức của thân xác này, trong lúc kinh hoảng, hắn chỉ đành tung ra cái cớ tệ nhất, mất trí nhớ. Cũng may là hai vợ chồng Tề Vương không hề hoài nghi, ngược lại còn kể rõ thân phận và những chuyện đã xảy ra cho hắn nghe.

Theo bọn họ, "hắn" vừa tròn 6 tuổi, vì không muốn rời đất Tề vào kinh làm con tin, quá kinh sợ nên đã sốt cao một trận, rồi mất trí nhớ.

Khi đó, Yến Nguy Lâu không biết nên đối diện với vợ chồng Tề Vương ra sao, không suy nghĩ gì đã lập tức đồng ý vào kinh.

Cứ thế, thời gian chung sống của hắn và "cha mẹ" không quá nửa tháng, mà hắn lại dành đa phần thời gian để làm quen với trải nghiệm của "Thế tử Tề Vương", thuận tiện học chữ viết của thế giới này. Người thật sự sống cùng Yến Nguy Lâu lâu nhất chính là lão Thẩm.

Với một người bỗng nhiên đến thế giới xa lạ, lại không thể bày tỏ sự cô độc trong lòng, ông lão này chính là nơi Yến Nguy Lâu của kiếp trước gửi gắm phần lớn tình cảm.

"Thế tử điện hạ, bối cảnh của Tiêu Dao Lâu rất thần bí, suy cho cùng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, ngài hiểu được mấy phần?"

Trên đường, lão Thẩm cuối cùng cũng không kìm được, lên tiếng hỏi.

Yến Nguy Lâu ngơ ngác lắc đầu, vừa vô tội xòe tay, tỏ ý mình không biết. Hắn còn cười rất vô tư: "Không cần lo, Yến huynh không có ác ý với ta, bằng không thì ta đã chết 800 lần rồi."

"Nhưng lần này ta cũng ý thức được tầm quan trọng của sức mạnh rồi, sau này ta sẽ không lười biếng, bỏ phế võ nghệ nữa." Hắn nghiêm mặt, trịnh trọng nói, "Từ bây giờ, ta sẽ bế quan tu luyện nghiêm túc, không phá được 12 tầng Xiềng Xích sẽ không ra ngoài!"

"Khụ, điện hạ có lòng là tốt rồi."

Lão Thẩm gật đầu như được an ủi.

Hai người đã sống chung 10 năm, ông ta tự nhận mình hiểu rất rõ về Yến Nguy Lâu. Vị Thế tử điện hạ này thích nhất là hưởng thụ, sợ chịu khổ cực, kiên trì được 10 ngày đã là khá lắm rồi. Còn không phá vỡ 12 tầng Xiềng Xích sẽ không ra ngoài? Ngay cả thiên tài trong các môn phái lớn cũng chưa chắc có thể làm được, nếu là Thế tử điện hạ...

Không tồn tại khả năng đó, không thể nào làm được, không cần phải ảo tưởng.

·

Vô số dạ minh châu to tròn mượt mà được khảm trên tường đá, rọi sáng căn phòng đá này, vô số linh thạch long lanh phủ đầy đất, khí thế ập vào mặt có thể khiến người khác phải run rẩy.

Nếu có người biết đây chỉ là nơi bế quan của một người tu hành vừa qua 6 tầng Xiềng Xích, e rằng sẽ phải mắng hắn là tên điên.

Đại lục Thần Châu rộng lớn vô bờ, tu hành võ đạo truyền khắp thiên hạ, đường tu hành chia thành 5 bước: Hậu Thiên (12 tầng Xiềng Xích), Tiên Thiên (3 cảnh giới Thấu Suốt), Nhập Đạo, Thiên Nhân, và cảnh giới Thần Du thần bí nhất.

Theo lý luận võ đạo, loài người bẩm sinh đã yếu ớt, trong cơ thể tồn tại 12 tầng xiềng xích, tương ứng với 12 đường kinh mạch chính. Muốn bước lên con đường tu hành, đầu tiên phải làm thông suốt kinh mạch trong cơ thể, tức là phá vỡ 12 tầng xiềng xích này.

Chỉ có như thế, con người mới có thể hấp thụ linh khí trong trời đất, có cơ hội mở ra cầu nối trời đất, tiến vào cảnh giới Thấu Suốt.

Ngoài ra, còn một giải thuyết khác về quá trình này: bước lên 12 tầng lầu, mở cửa trời, bước lên cầu nối trời đất, vào Tiên Thiên.

Cũng tức là trước khi phá vỡ hoàn toàn 12 tầng xiềng xích, người tu hành không thể chủ động hấp thụ linh khí trong trời đất, chỉ có thể tu luyện tâm pháp nội công để nuôi dưỡng chân khí trong cơ thể, làm thông kinh mạch, quá trình này cần tốn rất nhiều công sức. Dù là người sinh ra trong các thế lực lớn, cũng chỉ có công pháp đẳng cấp cao hơn, uống được nhiều linh đan hơn mà thôi.

Nhưng phương thức tu luyện của Yến Nguy Lâu thì khác.

Sau khi hắn đặt viên linh thạch cuối cùng vào vị trí, ánh sáng của pháp trận bừng lên trên mặt đất. Linh khí đậm đặc bốc lên trong phòng, ngưng tụ thành sương trắng thật dày.

Yến Nguy Lâu ngồi giữa núi linh thạch, cũng chính là trung tâm của Tụ Linh trận. Linh khí ngưng tụ tràn vào cơ thể hắn dưới tác dụng của pháp trận, thậm chí còn trở thành mưa linh khí.

Không thể chủ động thu hút linh khí, vậy thì để linh khí chủ động xông vào cơ thể.

Giả sử kinh mạch trong cơ thể hắn là lòng sông, thì luồng linh khí cuồn cuộn kia chính là rồng nước ào ào không dứt. Nó được thần hồn của Yến Nguy Lâu chỉ dẫn, tràn vào lòng sông khô cạn, phá vỡ hết vật cản này đến vật cản khác, ồ ạt chảy qua, khí thế không gì cản được.

Thời gian dường như trở nên rất dài, rồi lại có vẻ vô cùng ngắn ngủi.

Yến Nguy Lâu nghe thấy từng tầng xiềng xích trong cơ thể bị phá vỡ. Trái tim hắn đập mạnh mẽ, máu trong mạch máu như sôi trào, cơ thể gầy yếu được linh khí gột rửa, dần dần sinh ra biến hóa, thấp thoáng dưới lớp áo là từng đường nét cơ bắp mượt mà đẹp đẽ.

ẦM!

Tầng xiềng xích cuối cùng trong cơ thể bị đập nát, Yến Nguy Lâu đứng dậy, linh thạch xung quanh đã cạn kiệt, biến thành một lớp bột phấn thật dày trên mặt đất.

Hắn vươn vai, từng khớp xương trong cơ thể lập tức phát ra tiếng răng rắc liên tục.

Vầng sáng nhu hòa của dạ minh châu phủ trên người hắn, đường nét gương mặt vốn đã sắc bén trông càng có vẻ sâu sắc hơn, dường như có tia lửa điện lóe lên trong đôi mắt đen nhánh kia.

"Quả nhiên cứ đập tiền là tốt nhất!" Nhìn lại số linh thạch nay đã thành bột phấn, Yến Nguy Lâu cảm thán.

Chỉ tính riêng số linh thạch mà hắn vừa tiêu tốn, chắc hẳn cũng đã đủ sáng bằng tài sản tích lũy nửa đời của một người tu hành đạt cảnh giới Thấu Suốt bình thường. Đúng là đốt tiền.

Nếu là người khác, dù có được nhiều linh thạch đến thế cũng không thể hoang phí như hắn. Dù sao thì quá trình đột phá 12 tầng Xiềng Xích cũng là một trải nghiệm và tích lũy, cũng như khi xây nền móng, dựa vào linh khí để vượt ải không thể bằng tiến từng bước vững chắc được.

Hành động điên cuồng này chỉ có thể do loại người đạt đến cảnh giới cao bằng Yến Nguy Lâu mới làm được, bởi hắn là người chuyển thế tu luyện lại từ đầu, không quan tâm đến tiêu hao linh thạch, là người chơi dám đập tiền.

Yến Nguy Lâu vô cùng hài lòng.

Số linh thạch này đều là do Ung đế ban thưởng cho hắn trong suốt 10 năm nay để bày tỏ sự coi trọng. Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ phải rời khỏi nơi này, đã không có trang bị để chứa đồ mang theo, không bằng dùng chúng để tăng sức mạnh cho mình.

"Vẫn còn 20 ngày..."

Có vài việc nên chuẩn bị từ bây giờ rồi.

Nhiều điểm sáng vàng kim lóe lên từ giữa con ngươi của Yến Nguy Lâu, chuyển động như lửa, sau cùng đan vào nhau thành Thời Quỹ trong mắt trái của hắn, tỏa ra màu sắc thần bí sâu thẳm.

Thời Quỹ vàng kim kia nhấp nháy một lát, Sức mạnh thời gian dự trữ trong đó bị tiêu hao nhanh chóng.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Yến Nguy Lâu, một bóng người hư ảo dần dần thành hình ngay trước mặt hắn, ngưng tụ thành thực thể chỉ sau vài hơi thở.

Áo rộng, thắt lưng buông lỏng, tóc đen bóng được cột bằng quan ngọc, vẻ ngoài tuấn tú, mày thanh môi mỏng. Đôi mắt hắn ôn hòa đầy tình ý, chỉ nhìn đã biết đây là một công tử thế gia dịu dàng đa tình.

"Yến Vô Luân" cúi đầu nhìn lại thân hình tạo bởi hình chiếu thời gian này, sau đó mỉm cười với bản thể.

"Vậy...ta đi đây."