Ma Vương Có Lắm Acc Clone

Chương 7



Lãng khách tiêu dao (3)

"Đó là lâu chủ của Tiêu Dao Lâu? Không lầm đó chứ?"

"Nghe nói người này lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, vậy là xây dựng được cả cơ nghiệp như Tiêu Dao Lâu, ai mà ngờ hắn lại còn trẻ đến thế!"

"Chậc, đèn đuốc rực trời, cung nghênh từng mười dặm trường, quả thật oai phong. Không biết khi nào thì chúng ta mới có ngày này..."

"Không chỉ có vậy, nghe nói Quần Phương Các trong Tiêu Dao Lâu đâu đâu cũng là mỹ nhân, chỉ bán nghệ không bán thân... Ôi, lâu chủ Tiêu Dao Lâu thật có diễm phúc."

Tận mắt nhìn thấy lâu chủ Tiêu Dao Lâu thần bí được nhóm thuộc hạ vây quanh mà đi, đám đông trên bờ hết sức ngưỡng mộ, xôn xao bàn tán. Trong lúc đó, họ hoàn toàn không chú ý đến những người vốn đi cùng thuyền với vị lâu chủ kia đã lẳng lặng hòa vào đám đông.

Nghe lời bàn luân của người xung quanh, vẻ mặt bọn họ rất kì dị. Việt Chiêu tuổi còn nhỏ cũng là người ngây thơ nhất, lúc trước còn đỏ bừng hai mắt vì tưởng tượng ra một câu chuyện đau thương, bây giờ thì trợn mắt kinh ngạc.

"Đây là thương nhân bình thường? Cuộc sống khó khăn nên phải buôn bán nhỏ..." Cậu ta thì thầm lặp lại những gì người kia nói, rồi ngẩng đầu lên nhìn tòa thành không ngủ hùng vĩ hoa lệ, gần ngay trước mắt kia, trông như đã hóa đá rồi.

Chỉ đến khi một thanh kiếm vàng ròng gõ nhẹ lên vai, Việt Chiêu mới bừng tỉnh thoát khỏi trạng thái hóa đá, vừa hay đối diện với vẻ mặt trêu đùa của Lục Nhất Ngư.

"A Chiêu bé nhỏ này, bây giờ đã nhớ chưa hả. Người càng đẹp thì lời nói ra nghe càng có vẻ thật."

Một đệ tử Thương Hải Kiếm Tông khác hỏi: "Lục sư huynh, bây giờ chúng ta nên làm gì? Ma đầu trốn chạy một mạch đến đây, rồi biến mất ở gần miền sông nước này, quá nửa là trốn vào đâu đó chữa trị vết thương rồi... Nơi này đông người hỗn tạp, lại nhiều nhánh sông, nên làm sao...Lục sư huynh?"

Người nọ chưa nói hết đã thấy Lục Nhất Ngư dẫn đầu đi về hướng Tiêu Dao Lâu, tay gõ nhẹ lên Hoàng Kim Kiếm, vô tư ném lại một câu.

"Không vội không vội, đã nói là đi thăm thú Tiêu Dao Lâu một phen rồi tính chuyện khác kia mà."

·

Tầng cao nhất trên Tiêu Dao Lâu.

Trong đại sảnh rộng rãi thoáng đãng, vài ngọn đèn hoa lệ thắp sáng cả căn phòng. Mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ lư hương, bốn bề là rường cột chạm trổ tràn đầy khí thế.

Lâu chủ Tiêu Dao Lâu vốn phải rất hào hứng trong suy đoán của những người không liên quan lúc này lại đang cau mày, vẻ mặt không vui.

Đèn đuốc treo cao bốn phía, hắn ngồi trên vị trí cao nhất trong đại sảnh. Bên dưới có khoảng 20-30 người ngồi theo thứ tự, có nam có nữ, có già có trẻ, chia thành hai hàng.

"Lần sau không cần phải phô trương như vậy." Ánh mắt lướt qua gương mặt của đám người này, Yến Nguy Lâu trong vỏ bọc "Yến Vô Luân" cảnh cáo một câu, "Ta luôn không thích khoe khoang."

"Lâu chủ, làm vậy e rằng không thỏa đáng."

Sau câu nói này, người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái đứng lên. Người này có thân hình cỡ trung, mặt mày sáng sủa tinh ranh, chính là một trong những quản lý của Tiêu Dao Lâu, họ Tiết.

Yến Nguy Lâu nâng chén trà trong tay lên: "Sao lại không thỏa đáng?"

"Lần này đúng là do tiểu nhân tự ý làm, nhưng cũng chỉ vì lòng trung mà thôi. Làm như vậy không chỉ giúp lâu chủ phô trương thanh thế, cũng là để dương danh Tiêu Dao Lâu chúng ta trước mặt đám người kia. Nếu nói theo cách của lâu chủ, thì đây chính là thời cơ tuyên truyền tốt nhất, rất có lợi cho Tiêu Dao Lâu chúng ta." Họ Tiết thao thao bất tuyệt, vẻ mặt vẫn cung kính.

Yến Nguy Lâu mở nắp chén trà, thổi nhẹ rồi uống một ngụm.

"Các ngươi cũng nghĩ vậy?"

Trừ một vài người im lặng không đáp như đang suy nghĩ, quá nửa người nắm quyền trong Tiêu Dao Lâu đều gật đầu tán thành. Thậm chí, ánh mắt bọn họ nhìn Yến Nguy Lâu có hơi kỳ lạ, dường như cảm thấy vị lâu chủ này chỉ đang chuyện bé xé ra to. Dù sao đi nữa, trước kia chỉ cần đưa ra lời giải thích hợp lý, hắn đều sẽ bỏ qua.

Những người này đều nói: "Tiết quản sự nói đúng, có hơi phô trương nhưng đích xác có lợi cho Tiêu Dao Lâu. Vì sự phát triển của Tiêu Dao Lâu, mong lâu chủ tạm thời nhẫn nhịn vài phần."

"Nhưng ta không thích thế."

"...???"

Yến Nguy Lâu nói rất nhẹ, nhưng vào tai đám người kia lại như sét đánh ngang tai. Bọn họ đồng loạt ngẩng lên, vẻ mặt chẳng khác nào gặp ma vào ban ngày, gần như hoàn toàn không dám tin những lời này lại được thốt ra từ miệng vị lâu chủ luôn ôn hòa nhã nhặn kia.

Nhìn phản ứng của đám người này, Yến Nguy Lâu thầm thấy nực cười, nét cười dịu dàng trên mặt càng trở nên ôn hòa. Xem ra trước kia hắn quá dễ tính, mới khiến những kẻ này quên mất quy tắc rồi.

Bất kể mục đích là gì, không hỏi mà làm đã là một sai lầm cơ bản.

Hắn đột nhiên hỏi: "Các vị có còn nhớ ngày trước đã xây dựng Tiêu Dao Lâu như thế nào không?"

Tất cả phải quay ngược thời gian về thuở đầu Tiêu Dao Lâu vừa được dựng lên. Nói chính xác hơn thì phải quy công cho bàn tay vàng mà Yến Nguy Lâu có được khi xuyên qua không gian đến đây - Thời Quỹ.

Thời Quỹ được khảm vào tròng mắt hắn có thể thao túng thời gian, nhờ việc tiêu hao Sức mạnh thời gian, nó có thể phóng thích ra rất nhiều năng lực thần bí khó lường, dù giới hạn sử dụng cũng nhiều. Hóa thân từ hình chiếu thời gian là một trong số đó. Ví dụ, nếu tiêu hao Sức mạnh thời gian của 300 ngày, hắn có thể tạo ra một hóa thân tồn tại trong 3 ngày. Mà hóa thân này có thể sao chép nguyên vẹn sức mạnh của bản thể.

Làm sao để có được Sức mạnh thời gian? Chỉ có cách duy nhất là giết chóc. Người nào chết trong tay Yến Nguy Lâu đều sẽ bị Thời Quỹ tước đoạt một phần Sức mạnh thời gian trên phương diện nhân quả, có thể là vài canh giờ, vài ngày, cũng có thể là vài năm, vài chục năm, chỉ cần là thuộc về tuổi thọ của đối phương.

Kiếp trước, Yến Nguy Lâu vẫn luôn tuân thủ quy tắc đạo đức xã hội của thế giới trước kia, mọi việc đều làm theo pháp luật, không tùy tiện chà đạp sinh mạng người khác. Chỉ đến 5 năm trước, khi rơi vào tình cảm hiểm nghèo, hắn tự tay giết một kẻ hung ác, Thời Quỹ đột nhiên khởi động, một lần đoạt được Sức mạnh thời gian của 30 năm, Yến Nguy Lâu mới biết tác dụng tuyệt diệu này.

Thế rồi xuất phát từ lòng hiếu kỳ, hắn sáng tạo ra vỏ bọc tên Yến Vô Luân, đồng thời xây dựng Tiêu Dao Lâu.

Thể chế trong Tiêu Dao Lâu khác với những thương hội khác của thế giới này, nó có khuynh hướng của một tập đoàn hiện đại.

Yến Nguy Lâu tập hợp một loạt các thương hội nhỏ tại Thịnh Kinh về làm một, cùng nhau xây dựng Tiêu Dao Lâu. Căn cứ theo giá cả khác nhau của từng thương hội để chia thành cổ phần trong Tiêu Dao Lâu, các hội trưởng ban đầu đã trở thành cổ đông, hàng tháng nhận được tiền hoa hồng khác nhau.

Bản thân Yến Nguy Lâu là người ra quyết sách duy nhất trong Tiêu Dao Lâu. Đám người trước mặt hắn hiện tại là quản lý mọi công việc chung, trực tiếp nghe lệnh Yến Nguy Lâu.

Lúc này, khi nghe câu hỏi của Yến Nguy Lâu, dù không hiểu nguyên nhân nhưng bọn họ vẫn thi nhau lên tiếng, nói rõ ràng cả quá trình, sau cùng còn không quên nịnh thêm: "Tất cả đều là nhờ lâu chủ nhìn xa trông rộng, trí tuệ hơn người, chúng tôi cũng chỉ góp chút sức lực mà thôi."

"Xem ra các ngươi vẫn còn biết điều một chút." Yến Nguy Lâu tươi cười gật đầu, thản nhiên chấp nhận lời nịnh bợ trong ngoài bất nhất của đối phương, "Tiêu Dao Lâu phát triển được như ngày hôm nay, chín phần là vì có ta."

Tất cả mọi người: "...???"

Phong thái của lâu chủ có gì đó sai sai?!

Bọn họ chưa kịp suy nghĩ sâu thì Yến Nguy Lâu lại hỏi tiếp: "Đã biết rõ ta không thích thể hiện trước mặt người ngoài, vì sao các vị còn sắp xếp người thăm dò hành tung của ta, làm ra việc khiến ta rất là không vui như vậy?"

Vừa nói, hắn vừa thở dài.

Hôm nay Yến Nguy Lâu đến đây vốn là ý định bất ngờ, đám người này lại có thể chờ đợi từ sớm trước cổng Tiêu Dao Lâu, hiển nhiên là có thám tử trên sông Hoài, chỉ cần hắn xuất hiện là sẽ báo cáo về ngay. Thế nhưng hắn thân là lâu chủ mà không biết Tiêu Dao Lâu sắp xếp người ở nơi nào.

Giọng nói của hắn càng lúc càng dịu dàng, đôi mắt vẫn bình thản không hề dao động, chỉ riêng nụ cười trên gương mặt tuấn tú là không thay đổi, như gió mát trăng thanh.

Họ Tiết đứng giữa đại sảnh, đối diện với hắn, bỗng cảm thấy toàn thân lạnh toát như bị một con mãnh thú bất ngờ nhìn chằm chằm. Thế nhưng lâu chủ vẫn cười tủm tỉm, không hề tức giận, giọng điện cũng rất ôn hòa. Gã bất giác bỏ qua nỗi sợ trong lòng, thầm nhủ mình càng ngày càng nhát gan rồi.

Có gì đáng lo đâu? Chẳng lẽ hắn còn không rõ tính tình lâu chủ. Người này luôn chú trọng làm việc theo quy tắc, dù hắn có giận đến đâu cũng sẽ không giận quá mất khôn rồi trừng phạt bọn họ, lại càng không giết người.

Nghĩ vậy, vẻ mặt gã càng thả lỏng hơn. Nhưng khi định nói gì đó, gã lại đột nhiên thấy cổ họng nhói đau, tiếp theo là trời đất quay cuồng, trước mắt gã là vẻ mặt kinh ngạc hãi hùng của những người khác. Sau cùng, gã mất ý thức.

"Tiết quản sự!!!"

Mãi đến khi cơ thể gã ngã xuống đất, tiếng kêu thét hoảng hốt mới vang lên trong đại sảnh.

Những người khác không còn ngồi yên được, xô nhau dồn lên phía trước, nhìn cái xác nằm đó. Phần cổ xác chết có một vệt đỏ, bên cạnh gã còn sót lại mảnh vỡ dính máu của chén trà. Thấy vậy, bọn họ không thể không lạnh người. Sự việc xảy ra quá nhanh, ngay cả người có tu vi võ đạo cao nhất ở đây cũng không thể thấy rõ là chuyện gì thì họ Tiết đã ngã vật ra đất.

Mà kẻ bị tình nghi lớn nhất... Bọn họ nhìn lên phía trên. Lâu chủ với vẻ ôn hòa vẫn tiếp tục yên tĩnh ngồi đó, chén trà trong tay còn tỏa khói.

Mắt hắn hơi trợn lên, dường như rất khó hiểu: "Tiết quản sự làm sao vậy? Ta còn chưa nói xong mà."

Mọi người đều câm nín, yên lặng nhìn hắn diễn.

Công tử áo trắng mang vẻ mặt khó hiểu, hắn trầm ngâm giây lát rồi bừng tỉnh.

"Lẽ nào họ Tiết đoán được ta đã nắm giữ chứng cứ phản bội Tiêu Dao Lâu của mình nên sợ tội tự sát?" Hắn thở dài, "...Cần gì phải thế!"

Biểu cảm của hắn quá chân thành, đôi mắt dịu dàng đa tình toát lên vẻ thương tiếc, thấp thoáng đâu đó là khiển trách và hối hận.

Đám người vốn còn hoài nghi nay dần dần biến sắc, bỗng dưng thấy chột dạ và áy náy. Lâu chủ luôn là người hiền hòa, đối xử với người dưới rất khoan dung, chưa bao giờ giết người. Sao bọn họ có thể vô cớ nghi ngờ hắn chứ?

Vậy thì... chẳng lẽ trong Tiêu Dao Lâu còn ẩn giấc một sức mạnh trong bóng tối nào đó?

Phải rồi, lai lịch của lâu chủ rất thần bí, có lẽ là con cháu trong một gia tộc ẩn cư nào đó, hẳn là phải có cao thủ đi theo bên mình. Biết đâu chừng là vị cao thủ kia không chịu được hành vi giấu giếm bề trên của họ Tiết nên âm thầm giải quyết gã.

Họ Tiết có thể chết không rõ ràng, còn bọn họ thì sao?

Càng nghĩ càng sợ, mà càng sợ thì càng nghĩ. Đám người bắt đầu run rẩy, trán toát mồ hôi lạnh.

"Tiết quản sự sợ tội tự sát, ta rất đau lòng." Phía trên cao, Yến Nguy Lâu chỉ nói hai ba câu đã phán định nguyên nhân cái chết của họ Tiết, rồi mới nhìn quanh, "Nhưng quy tắc của Tiêu Dao Lâu thì không thể bỏ qua được. Bằng chứng phạm tội của những người khác vẫn còn nằm trong tay ta, nếu khai báo thành khẩn thì có thể xử nhẹ, bằng không..."

Hắn không nói tiếp mà chỉ bưng chén trà lên uống.

Không khí đáng sợ lại bao trùm lần nữa, tất cả mọi người đều đứng cứng ngắc tại chỗ như một loại tượng sáp.

Yến Nguy Lâu cũng không vội.

Thật ra hắn chẳng có bằng chứng nào cả, vốn chỉ đang nói bừa mà thôi. Ngay cả tên họ Tiết xui xẻo vừa chết kia tên thật là gì, câu kết với ai, đã làm những gì, Yến Nguy Lâu đều không biết. Hắn chỉ biết một điều, tất cả những kẻ đang đứng đây đều không ai vô tội. Kiếp trước Tiêu Dao Lâu tan rã, bị kẻ khác xâu xé, mỗi người ở đây đều có phần.

Dường như thấy bọn họ im lặng quá lâu, Yến Nguy Lâu còn chu đáo bổ sung thêm một câu: "Nếu các vị cảm thấy tự nhận tội quá khó mở miệng, cũng có thể nhờ người khác nói thay."

Ý của hắn chính là có thể tố cáo lẫn nhau.

Những bức "tượng sáp" trong đại sảnh đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt dồn vào hắn, như không hiểu được hắn vô tình hay cố ý.

Nghĩ đến cao thủ thần bí đang ẩn nấp quanh đây, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng mình, rồi lại nhìn lên công tử áo trắng vẫn đang cười ung dung, bọn họ dường như lần đầu cảm nhận được hương vị của sự sợ hãi, thấp thỏm mà lâu chủ mang đến, hạt giống kính sợ đang lặng lẽ nảy mầm.

"Thời gian có hạn... các vị nghĩ kỹ chưa?"

Hương thơm của trà thoang thoảng, hòa lẫn vào mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí, giọng nói của công tử áo trắng rất dịu dàng, khói trắng lan tỏa làm mở vẻ mặt của hắn.

Sau một thời gian im lặng, cuối cùng cũng có người bước lên, vững vàng quỳ xuống trước mặt hắn: "Lâu chủ, tiểu nhân có tội, không nên..."

"Phương Minh!" Một người khác lập tức ngắt lời gã, giọng điệu nghiêm nghị, "Ngươi đang nói bậy gì đó?"

Kẻ này vừa nói xong thì một luồng sát khí bí ẩn như mạnh mẽ đột nhiên bao trùm lấy gã, như đâm vào từng lỗ chân lông trên người. Gã cứng đờ ra, mặt biến sắc, lập tức đổi giọng: "Khụ, ngươi đang nói bậy gì đó? Trách nhiệm chính vẫn là do ta, do ta bày kế kéo ngươi vào bẫy, vi phạm quy tắc, tham ô quỹ chung..."

Gã quỳ sụp xuống đất, khai sạch toàn bộ những việc mình đã làm, thậm chí còn tích cực chủ động tố cáo kẻ khác, nói bằng hết những chuyện xấu mà người khác từng làm.

Tham ô vẫn còn là tội nhẹ. Rất nhiều người đã sớm bất mãn với quy định của Tiêu Dao Lâu. Vì Tiêu Dao Lâu kinh doanh rất nhiều, không ít lầu xanh và sòng bài ở Thịnh Kinh bị cải tạo rồi thu nạp vào, nhưng luôn phải tuân thủ nguyên tắc tự nguyện, không được cố ý gài bẫy khách, cũng không được ép buộc những cô gái chỉ bán nghệ không bán thân đã tự nguyện vào Quần Phương Các.

Tất nhiên, những nguyên tắc này lại là trở ngại trong mắt vài người, bọn họ bắt đầu lá mặt lá trái, chẳng qua là vì thời gian còn ngắn nên chưa tạo thành tai họa lớn.

Kẻ này khai hết mọi việc, không chừa lại chút nào.

Có một thì sẽ có hai, chẳng mấy chốc, có không ít người bắt đầu vạch trần, công kích lẫn nhau, còn đâu chút lịch sự nhã nhặn ban đầu, kẻ sau càng thô tục hơn kẻ trước.

"Trương Lão Tam, rõ ràng là ngươi xúi giục trước, bây giờ lại một mực vu tội cho ta!"

"Mẹ nó! Lão Vương mù, ngươi còn mặt mũi nói ta. Ban đầu ai suýt chết đói rồi được lâu chủ tốt bụng cứu, còn khóc lóc thề thốt với trời đất sẽ làm trâu làm ngựa để đền ơn lâu chủ? Đây là cách ngươi trả ơn đó à?!"

"Còn ngươi, người ta tặng ngươi có mỗi một đứa tiểu thiếp, mà đã đủ cho ngươi mê mẩn quên đường về, liên tục mở cửa sau cho kẻ khác, khiến Tiêu Dao Lâu tổn thất không ít..."

Bọn người này câu kết với nhau cùng làm việc xấu, nắm rõ biết bao nhiêu tội lỗi của đối phương, lúc này nói toạc hết ra, mọi người cùng lộ tẩy, hàng rổ bí mật bị đổ ra.

Dù có số ít kẻ thông minh không tham gia vào mà chỉ im lặng đứng bên cạnh, nhưng đến khi bị người khác nhắc đến cũng khó tránh khỏi phải lên tiếng phủ nhận. Chỉ có điều, những kẻ này chỉ vừa hơi tỏ ra tức giận, lời phản bác còn chưa kịp nói thì đã thấy cổ họng nhói đau, tiếp theo là trước mắt tối đen, chầm chậm ngã xuống.

Thế là, công tử áo trắng ngồi ngay ngắn phía trên lại phải kinh ngạc hết lần này đến lần khác, rồi vẻ mặt hắn càng lúc càng nghiêm trọng, rất là đau lòng trước cái chết của đám thuộc hạ "sợ tội tự sát" này, liên tục thở dài: "Cần gì phải thế!"

Hàng mi dày khẽ rũ xuống, nét mặt thất vọng, giọng nói của hắn ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, như là luyến tiếc vô cùng.

Trong tiếng thở dài đó, số người còn sống còn lại đều thấy tay chân lạnh toát, như đang đứng giữa trời băng giá, sắc mặt trắng bệch rất khó coi.

"Bộp!"

"Bộp!"

Âm thanh liên tiếp vang lên, như một giai điệu cao thấp không đều.

Người trong đại sảnh đồng loạt quỳ xuống.