Ma Vương Sống Lại Rồi

Chương 1: Sống lại



1. Sống lại

Tác giả: Kính Cát Tường

Editor: Chim cánh cụt có uống nước suối không?



*Đọc tại wattpad của chim cánh cụt nhó.^^

=============

Lịch Trái Đất năm 001, hệ thống công nghệ đen "Trò chơi Địa cầu" từ ngoài vũ trụ đã đáp xuống Trái Đất, tổng cộng 99999 người bị bắt để thử nghiệm trò chơi, nước Hoa Hạ có 2 người tham gia thử nghiệm nhận được vai trò khá đặc biệt.

"Ác ma" và "Thánh tử".

Lịch Trái Đất năm 002, "Trò chơi Địa cầu" chính thức bắt đầu hoạt động. Trái đất biến thành chiến trường, tình hình vượt tầm kiểm soát, chỉ có thể lựa chọn vai trò, vượt ải, hoàn thành nhiệm vụ, càng thăng cấp để trở nên mạnh mẽ hơn, bởi đây là trò chơi một mạng, không thể trốn chạy để sống sót.

Chủ thể của "Trò chơi" là vô số những màn khiêu chiến khác nhau không trùng lặp, phần lớn những ải mà người chơi được chia tới đều là một thế giới nhỏ độc lập. Mỗi lần hoàn thành một ải là một lần xuyên qua thế giới.

Lịch Trái Đất năm 010, chiến dịch hệ thống "Trò chơi Địa cầu" nổ ra, chiến trường nước Hoa Hạ có 2 trận doanh lớn do Ma vương Tô Tử và Thánh nhân Hiên Văn chỉ huy, giằng co mấy năm, hai bên đều bị tổn thất. Truyện Cổ Đại

Lịch Trái Đất năm 016, "Trò chơi Địa cầu" tuyên bố người chơi thuộc Trái Đất phá đảo thất bại, toàn bộ người chơi...

Tất cả bỏ mạng.

Ngoại trừ Ma vương Tô Tử.

Trong quá trình loại bỏ người chơi của "Trò chơi Địa cầu", đối thủ một mất một còn của hắn, Hiên Văn, đưa cho hắn một đạo cụ độc nhất vô nhị có thể chống lại hệ thống trò chơi.

Đó là một đồng xu bằng vàng, mặt trước viết "Sống sót", mặt sau viết "Một lần nữa".

"Sống sót"

Đây là di ngôn cuối cùng của Hiên Văn

*

Sống sót?

Đây tuyệt đối là yêu cầu hoang đường nhất mà cả đời này Tô Tử được nghe!

"Ha ha ha ha ha ha ha! Họ Hiên, ta beep — ngươi!"

Sau diệt thế suốt 54 năm, lịch Trái Đất năm 070, người chơi cuối cùng của Trái Đất —— Tô Tử bước tới đoạn đường cuối cùng của sự sống.

Nhật nguyệt luân chuyển, bãi bể hóa nương dâu. Rõ ràng thế giới này trừ không còn người sống, thì cũng chẳng có gì thay đổi, nhưng toàn bộ thế giới lại giống như đã chết, chỉ có một mình Tô Tử khắp nơi du đãng.

Hắn đi lâu thật lâu để tìm nơi khác còn tồn tại loài người, cũng dành rất nhiều thời gian để tìm cách khôi phục lại tất cả, nhưng cuối cùng, hắn vẫn chẳng thể thoát khỏi hiện thực thảm khốc, một hiện thực chỉ còn lại trơ trọi sau tất cả sự tàn phá.

Tô Tử dừng lại ở một tòa thành trên không, chọn nơi này làm nơi yên nghỉ cuối cùng. Lúc này, tuy rằng bề ngoài Tô Tử vẫn là thanh niên, nhưng bên trong thân thể hắn, mỗi phút mỗi giây đều ở truyền ra tín hiệu hỏng nát, từ máu đến nội tạng đều đã già cỗi đến cùng cực......

Hắn cũng sắp chết.

Ngồi trên một mảnh hoàng thổ(*) hoang vu toàn là phế tích, trong tay gắt gao nắm lấy một đồng xu vàng bị chà xát đến bóng loáng.

Cuối cùng, làm bạn bên Tô Tử cũng chỉ có một con búp bê [(?)oa oa] hỏng đầy bụi và vết vá, trên trán viết một chữ "Hiên"(**) bự bằng tàn tro.

[(*)Hoàng thổ: Một loại đất sét hoặc phù sa hạt rất mịn, được cho là hình thành do quá trình mài mòn của các sông băng và được gió lắng đọng lại.

(**) trong qt thì nó là "Nghe", nhưng thường mình coi búp bê thành ai đó thì viết tên người đó lên trán đúng không nhỉ?:')]

"Ha ha ha ha ha ha! Hiên Văn! Có bản lĩnh thì chết cùng ta đi! Ha ha ha ha!!"

Tô Tử ngồi đối diện búp bê, vừa cười vừa chọc chữ viết trên trán nó, "Sao mày không trả lời? Sao mày không lên tiếng đi? Nói chuyện đi! Mau nói đi!"

Hắn không ngừng gõ con búp bê bị hỏng, nhưng trên mặt búp bê dù thế nào vẫn là nụ cười bất biến.

Tô Tử điên rồi.

Ma vương Tô Tử, từ khi "Trò chơi Địa cầu" hoạt động đến nay là kẻ vang danh nhất.

Đi từ sinh viên nghiêm túc đến Ma vương mạnh mẽ trong "Trò chơi Địa cầu", Tô Tử chỉ dựa vào mỗi vai trò "Ác ma" mà có được năng lực huỷ thiên diệt địa!

Từ giải quyết người thân phú nhị đại cực phẩm, bảo thủ; đến ngược tra vả mặt, lấy yếu thắng mạnh trước một con rồng; Tô Tử thực sự có cho mình một cuộc đời là tiểu thuyết thuộc loại sảng văn, hoàn toàn không thua kém các loại văn mạng cực phẩm được phổ biến trên những trang web lớn trước diệt thế!

Chắc chắn là nam chính!

Nhưng cuối cùng...... Hắn lại chỉ có thể nằm trên đất chờ chết.

Suốt 54 năm, thế giới này không có nhân loại, không có động vật, chỉ có đủ loại thực vật kỳ lạ ở sa mạc và trên hoàng thổ tự do phát triển.

Năng lực hủy thiên diệt địa?

Ở trong cái thế giới hoàn toàn bị phá huỷ này thì có ích lợi gì?

Bắn pháo hoa cho mình xem?!

Người thân phú nhị đại vừa cực phẩm vừa bảo thủ?

Nếu Tô Tử hiện tại có thể gặp lại bọn chúng, hắn nhất định sẽ xông lên đớp mỗi đứa một cái!

Có trời mới biết hắn đã nhiều năm chưa gặp người sống! Nhìn mỗi trái bí đỏ cũng có thể nói chuyện với nó 2, 3 tiếng!

Duma thế giới!

...

Nếu, thật sự có thể "Sống một lần nữa" thì tốt rồi.

Tô Tử trợn to hai mắt nhìn vào không trung, ý thức nhanh chóng mờ đi, thẳng cho đến lúc sự sống mất đi, mỗi một khắc đều không cam lòng mà mở to mắt.

Nói lại lần nữa......

Là tại —— cái tên họ Hiên kia!

Nếu gặp lại lần nữa......

*

*

Lịch Trái đất năm 001——

Hệ thống trò chơi mang tên "Trò chơi Địa cầu" đột nhiên xuất hiện trong đầu rất nhiều người Trái đất, những người bị chọn được gọi là "Người chơi".

Mà trong đó, những người chơi gặp phải khiêu chiến đầu tiên chính là lựa chọn nghề nghiệp vai trò trong trò chơi.

Khi đang lựa chọn nghề nghiệp, thị giác, thính giác của người chơi với thế giới bên ngoài sẽ bị ngăn cách, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy trước mặt là 9 tấm card sắp hàng theo hình thức cửu cung. (Ngang 3 tấm, dọc 3 tấm)

9 tấm card tương ứng với chín vai trò, lần lượt là ——

Chiến binh, quyền sư, kỵ sĩ;

Cung thủ, thích khách, đạo tặc;

Mục sư, pháp sư, dược sư.

Ngoài ra còn có đồng hồ đếm ngược 30 phút ở góc dưới bên phải trong tầm nhìn. Âm thanh đếm ngược tích tắc, nhịp tim của người chơi cũng dường như tăng nhanh lên một chút.

Cảm giác này dường như muốn nói với người chơi rằng nếu họ không chọn một nghề trong vòng 30 phút thì sẽ có điều gì đó đặc biệt tồi tệ xảy ra.

99.99% người chơi đều sẽ đẩy nhanh tốc độ lựa chọn vai trò.

Nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có một vài ngoại lệ.

"Cái gì?!"

Trên đường phố Lan thành - thành phố bên trong "Trò chơi Địa cầu", có hai bóng dáng một cao một thấp dừng chân trước tòa cao ốc. Trong đó người lùn hơn nhìn người bạn đồng hành có giá trị nhan sắc bùng nổ, cùng dáng người cực kỳ bắt mắt bên cạnh đầy sùng bái, ngạc nhiên thốt lên——

"Cái đó không phải là đồng hồ đếm ngược kích nổ mà là đồng hồ đếm ngược đổi mới?!"

Mập mạp dường như ngạc nhiên không khép nổi miệng.

"Đúng vậy." Vị đồng hành bên cạnh gật gật đầu, "Chờ sau khi 30 phút đếm ngược kết thúc, vai trò được sắp xếp sẽ đổi lại, hơn nữa có tỷ lệ rất nhỏ sẽ xuất hiện nghề nghiệp khác."

"Ôi vãi!" Mập mạp vuốt từ trán xuống mặt, sau đó lại cực kỳ ngạc nhiên mà nói, "Hiên lão đại, nói không chừng cậu là người chơi duy nhất biết bí mật này á! Trời đất! Giờ cậu lại đem bí mật này nói cho tôi!"

Mập mạp cảm thấy có chút được thương mà sợ.

"Quả thật là một bí mật lớn, nhưng đáng tiếc tôi cũng không phải người duy nhất phát hiện bí mật này."

Hiên Văn nhíu nhíu mày, "Tôi đã thử đổi mới rất nhiều lần, dùng vài tiếng đồng hồ, vốn dĩ muốn lựa chọn vai trò đặc thù là ' Thánh Tử ', nhưng đã bị người khác nhanh chân đến trước."

"Thánh Tử?" Mập mạp cười cười lại không cho là đúng, "Nghe kiểu gì cũng thấy cái nghề "Ác ma" của cậu ngầu hơn, lão đại cậu cũng coi như là ném hạt mè nhặt dưa hấu!"

"Trò chơi vừa mới bắt đầu, ai mà biết được?" Hiên Văn cũng nhếch nhếch khóe miệng, vươn ngón tay chỉ vào toà cao ốc trước mặt,

"Hách Hàn, nơi này là lối vào màn chơi nhỉ?"

"Không sai!" Mập mạp, hay còn tên là Hách Hàn, dơ tay ra vẻ bingo một cái, vẻ mặt tự tin mà nói:

"Tuy rằng tôi chỉ là một tên đạo tặc tay mơ, nhưng mục tiêu của tôi chính là trở thành pro trong trò chơi, cho nên trước đó tôi đã hỏi thăm rõ ràng rồi."

Sau khi Hách Hàn xác định, hắn cùng Hiên Văn cất bước đi vào cửa chính của tòa cao ốc trước mắt.

Ở gần Hiên Văn còn có những người khác đứng ở trước cửa ra vào tòa cao ốc, nhưng không ai giống hai người bọn họ, một bước vào cửa chính cao ốc hệt như đi vào một mặt kính làm từ nước, hơi gợn sóng, hai thân ảnh liền yên lặng biến mất.

Đây cũng là năng lực mà người chơi bên trong mới có được.

Sau khi Hiên Văn cùng Hách Hàn bước qua màn kính nước, hai người phải đi dọc theo một cái đường hầm đầy những gợn nước lăn tăn một đoạn thời gian trước khi ra ngoài.

Mập mạp vừa đi vừa nói: "Đây là màn chơi thứ hai sau khi trò chơi bắt đầu, nghe nói điểm kinh nghiệm nhận được so với màn trước phong phú hơn rất nhiều!"

"Ải này như thế nào?"

"Tuy là màn chơi nhiệm vụ nhưng thật ra rất đơn giản, người chơi chỉ cần tìm một viên kim cương hồng nhạt được giấu ở khu cao tầng này, tên viên kim cương ấy là 'Chí ái'."

Mập mạp cầm một quyển notebook tràn ngập chữ là chữ trong tay.

"Xem từ những người chơi khác, kim cương này bị giấu ở đỉnh tòa nhà cao tầng, muốn lấy được kim cương yêu cầu phải đánh bại ít nhất 56 nhân viên bảo an, lấy được viên kim cương thì sau khi vượt màn số điểm tích lũy với kinh nghiệm nhận được cũng đủ để chúng ta tăng lên tới 2 cấp!"

Thời điểm nhắc tới kinh nghiệm cùng điểm tích lũy, đôi mắt mập mạp lại bắt đầu tỏa sáng

[ người chơi Hiên Văn, Hách Hàn tiến vào màn chơi《 Vợ yêu đích thực của tổng tài 》. ]

[ Độ khó: E. ]

[ Mức độ bị phá hư: 34%, hoàn thành ải: 0%. ]

[ Tình yêu của nữ chính Tô Đóa Đóa cùng nam chính Đông Phương Sóc bắt đầu từ viên kim cương có một không hai kia, trong viên kim cương "Chí ái" cũng đồng thời cất giấu bí mật qua màn. ]

Cùng với âm thanh hệ thống nhắc nhở bên tai, Hiên Văn với mập mạp đã xuất hiện trên lối đi bộ bên đường lớn, cảnh sắc xung quanh kỳ thật không khác lắm so với Lan thành, thậm chí có thể nói là mô phỏng lại Lan thành.

Nhưng ở nơi này hết thảy đều là giả, hết thảy đều là màn chơi mà hệ thống trò chơi sáng tạo mà thôi.

Cũng có thể xem như tới một thế giới khác. Trên đường người xe như nước, người đi đường chuyện trò vui vẻ, thoạt nhìn so với thành phố bình thường không có gì khác nhau, nhưng rồi lại lộ ra một chút gì đó cảm giác giả tạo.

Mập mạp bên cạnh còn ở lải nhải tin tức liên quan đến phó bản. Ánh mắt Hiên Văn lại bị một bóng hình trên lối đi bộ hấp dẫn.

Mái tóc đen dài đưa nhẹ trong gió, chiếc áo khoác đỏ thẫm cùng lọt vào trong tầm mắt Hiên Văn như đột nhiên xé rách cái thế giới tràn ngập giả dối này.

Đó là một người cực kỳ xinh đẹp, dung mạo kinh diễm đến mức có thể xem gần như là "nữ tính".

Mỗi một cử chỉ, một nụ cười cũng có thể khiến Hiên tiên sinh- người tự nhận có mặt tiền đại diện cho thành phố, tim đập loạn xạ.

Nhưng đây cũng là một "Cô gái" hoàn toàn xa lạ.

Hiên Văn khẳng định mình không hề quen biết vị "Tiểu thư" này, cho nên hoàn toàn có thể xác định đối phương là NPC thuộc về thế giới trong trò chơi, cũng chính là không phải người chơi.

Nhưng kỳ lạ chính là, vị tiểu thư NPC lại đi đến trước mặt y, còn ngày càng gần, khiến bước chân của Hiên Văn dừng lại ngay lúc đã đứng sát rìa ngoài lối đi bộ, chỉ cần lùi về sau một bước chính là đường lớn người xe đông ngút!

Ngay sau đó, vị NPC kiều diễm này thế mà không hề báo trước, nhào vào lồng ngực y!!!

Bị một "cô gái" mỹ lệ, người đầy mị lực, toàn thân thoảng hương thơm nhẹ nhàng mát lạnh, cứ như vậy nhào vào trong ngực? (Editor: Hay quá còn gì:))

Hiên Văn cảm giác được trọng lượng, hương thơm mềm của người trong ngực mình, cả người đều luống cuống không biết làm sao, y cũng không am hiểu xử lý vấn đề cổ quái này, cũng chưa bao giờ gặp qua tình huống như vậy luôn.

Mập mạp bên cạnh Hiên Văn đã trợn mắt, kinh ngạc há hốc mồm, lần vượt ải trước của hắn thật sự không có nội dung như thế.

"Vị tiểu thư này......" Tay chân Hiên Văn hoảng loạn, đè cánh tay của "cô gái" lại.

"Tôi là Tô Tử." Hiên Văn nói còn chưa nói xong, NPC nhào vào trong ngực y đã ngẩng đầu lên đối diện y, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy cảm xúc, giống như có thể lập tức rơi lệ, "Mãi cho đến khi chết tôi đều không thể quên được cậu."

Âm thanh mà "Cô gái" thốt ra thật sự rất nhẹ, tuy không có cảm giác nhu hòa trong sáng, nhưng lại nhẹ nhàng lẩm bẩm làm hai lỗ tai Hiên Văn có chút nóng lên.

Đặc biệt là khi Hiên Văn bị đôi mắt tràn đầy cảm xúc kia nhìn chằm chằm, y lại càng không biết phải làm sao. Rõ ràng chỉ là một NPC mà thôi, vì cớ gì lại nhìn y với ánh mắt như đang nhìn một tên chồng phụ bạc, vứt bỏ vợ hả?

"Có thể đi cùng tôi không?" NPC tên Tô Tử kia đột nhiên lộ ra một nụ cười đau thương.

"Tôi......" Hiên Văn còn mãi đang suy đoán có phải mình kích phát nhiệm vụ cốt truyện bị che giấu rồi hay không.

Nhưng vừa mới qua một giây, vị "Tiểu thư" Tô Tử này đã ôm chặt lấy eo y, lấy một loại sức lực mà cả NPC và con người bình thường đều không có được, trực tiếp ôm Hiên Văn chạy thẳng về phía đường cái sau lưng y!

Mà đằng sau chính là đường xe chạy tới chạy lui!

"Hiên Văn, trên đường Hoàng tuyền có cậu đi cùng tôi thật sự quá tốt."

Khoảnh khắc Tô Tử ôm lấy Hiên Văn chạy đi, hắn không chút do dự hôn lên đôi môi mà đời trước hắn chưa bao giờ đụng vào.

Trước khi chết có thể nhấm nháp thật sự là làm người ta mừng như điên.

Ha ha!

Hai người nháy mắt ngã thẳng xuống đường cái, vô số tiếng còi ô tô réo lên liên tiếp, hai bên đường tràn ngập hỗn loạn.

===============

Tác giả có lời muốn nói: Toàn văn hoàn

( mới là lạ! Ha ha)

*

Hố mới, tặng đồ ăn tết cho chính mình!