Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 64: Tâm cơ



người dịch: anhdunghcdc

nguồn: bachngocsach


***

Thiết tinh? Mạc Cầu chỉ nhớ mang máng. Vật kia to bằng bàn tay, màu đen như mực. Ngoài việc hơi nặng ra thì không có gì khác với những khối sắt thông thường.

Lúc đó đúng là hắn tiện tay quăng ra, vất vào chỗ nào đó hiện giờ chưa nghĩ ra được.

Có điều lúc này hắn cũng không thật sự tập trung vào việc nhớ đó. Dù có tìm thấy khối Thiết tinh kia, Hoàng Khuê cũng không bỏ qua cho hắn.

Chắc chắn sẽ bị đối phương nhổ cỏ tận gốc.

Lần này hắn có qua được hay không không phụ thuộc vào việc có tìm thấy khối Thiết tinh kia hay không.

Suy nghĩ vừa động, màn sáng trong thức hải hắn lóe lên. Hơn một trăm khối tinh quang đang lấp lánh, đủ cho hắn lĩnh ngộ một ít công pháp để thắp lên hy vọng lật ngược tình thế.

Thiên Tự Cửu Đả, Tống Thị Đao Phổ, Thất Tinh Bộ...

Từng môn công pháp hiện lên trong đầu hắn. Túi đựng phi đao đã bị lấy mất, hiện giờ chỉ còn một thanh phi đao giấu dưới đế giày, nên Thiên Tử Cửu Đả bị hắn bỏ qua.

Trong khoảng thời gian này hắn thường xuyên tu luyện đao pháp, giờ cảm ngộ Tống Thị Đao Phổ hẳn sẽ mất không nhiều tinh quang. Nếu cảm ngộ đao pháp, nhất định là một thức Kinh Hàn Nhất Đao uy lực kinh người kia. Lúc ấy hẳn là có hy vọng đánh lén đối thủ thành công.

Mi tâm Mạc Cầu nhảy lên, xong hắn lại âm thầm lắc đầu.

Không được!

Không nói đến chuyện có thể lấy lại đao được hay không, dù hắn lĩnh ngộ đao pháp xong cũng chưa chắc đã phải đối thủ của tên họ Hoàng kia.

Hoàng Khuê đã đạt tới Đoán Cốt đại thành, đao pháp không hề thua kém Tống thị. Chính diện giao phong hắn gần như không có khả năng thắng. Nếu đã không thắng, hẳn phải chết không nghi ngờ gì.

Cho nên, nhất định phải là Thất Tinh Bộ!

May mắn lúc trước ở Liễu gia, Mạc Cầu đã xem qua cuốn sách này một lần. Hiện giờ hắn quyết định sẽ chọn nó. Tác dụng phụ là nó có thể kết hợp với đao pháp để tăng thêm uy lực. Vấn đề quan trọng hơn là một khi thông thạo Thất Tinh Bộ rồi, dù không địch lại đối thủ hắn cũng có thể dựa vào bộ pháp để mà bỏ trốn.

Không đến mức không có đường lùi.

“Xong chưa?” Hoàng Khuê lên tiếng, vẻ đã mất kiên nhẫn.

“Ta có nhớ lại một chút.” Mạc Cầu cúi đầu đáp, sắc mặt âm lãnh. “Chờ thêm một chút nữa thôi.”

Cùng lúc ấy, màn sáng trong thức hải hiện ra từng dòng văn tự, không bao lâu sau đã in toàn bộ nội dung của Thất Tinh Bộ lên đó.

“Soạt!”

Tinh quang lấp lánh, đột nhiên hút toàn bộ màn sáng vào trong. Hơn trăm khối tinh quang trở nên ảm đạm. Sau đó, bao nhiêu cảm ngộ về Thất Tinh Bộ lần lượt hiện lên trong đầu Mạc Cầu.

Suy nghĩ biến đổi, chân tay da thịt cũng biến đổi theo, dường như chỉ đặt chân xuống là có thể thuấn di vài bước rồi.

“Hô...”

Hít sâu một hơi, Mạc Cầu từ từ mở hai mắt.

“Ta nhớ ra đã để nó ở một chỗ kín, giờ phải tìm đã.”

“Nhanh lên.” Hoàng Khuê sốt ruột giục. “Mau mang nó ra đây.”

Mạc Cầu không giấu được vẻ kinh ngạc. Khối Thiết tinh kia là vật gì, có tác dụng gì mà đối phương lại vì nó mà thất thố như vậy?

Hơn nữa còn không thèm để ý đến vàng bạc trên bàn, chỉ muốn hắn tìm ra nó.

“Hoàng đường chủ.” Mạc Cầu hơi trầm tư nói. “Trời tối quá, chỗ kia càng kín đáo, có thể cho ta thắp đèn lên đi tìm không?”

“Cái gì.” Hoàng Khuê hơi giât mình, tự cười cười nói. “Đương nhiên có thể, nhưng chỉ cần dùng một cái thôi.

Nói xong, hắn chỉ vào ngọn đèn treo trên vách tường.

Mạc Cầu hơi biến sắc.

“Hoàng đường chủ hiểu lầm rồi, ta không có ý gì khác.”

“Có hay không đều giống nhau.” Hoàng Khuê chắp tay sau lưng đáp. “Ngươi là đại phu, giấu mấy thứ dược liệu cổ quái trên cơ thể thì ai mà biết được. Có đèn này ta càng yên tâm hơn.”

“Cũng phải.” Mạc Cầu lạnh nhạt nói.

Nói xong hắn đứng dậy, châm lửa bước về phía góc phòng.

Nơi này để rất nhiều dược liệu, lúc trước sắp xếp rất ngăn nắp, sau bị Hoàng Khuê lục soát giờ đã thành một đống hỗn loạn.

Mạc Cầu không đổi sắc mặt, ngồi xống cẩn thận tìm kiếm. Đồng thời hắn ngầm vận kình lực, chậm rãi điều hòa khí huyết làm giảm thương thế.

Ngũ hành Quyền của Hoàng Khuê và Hắc Sát Chưởng của Hà gia có điểm giống nhau, đều có thể khiến kình lực thẩm thấu qua da thịt làm tổn thương nội tạng bên trong cơ thể.

May mà Mạc Cầu có mấy lớp bảo vệ cơ thể, tuy có bị tương nhưng bộc phát lực lượng trong thời gian ngắn thì không việc gì.

“Hô...”

Hắn hít thở mấy hơi, kình lực trong thể nội vận chuyển đi tứ phương, tranh thủ đưa tình trạng bản thân lên đến đỉnh phong.

“Ngươi tìm được chưa?” Hoàng Khuê bước tới gần, hỏi giọng kích động.

Tiếng gọi cũng làm Mạc Cầu thanh tỉnh trở lại. Hắn chợt nghĩ đối phương có thể cũng chưa từng nhìn thấy khối Thiết tinh kia bao giờ. Cùng lắm thì chỉ biết hình dáng đại khái mà thôi.

Nếu không đã không hỏi như vậy.

Đã thế...

Hai mắt hắn chớp động, bàn tay tìm kiếm có chút biến hóa.

“Hình như thấy rồi.” Hắn cầm một vật cứng màu đen giơ lên, rồi đứng dậy đưa cho đối phương. “Hoàng đường chủ, ngươi xem có đúng nó không?”

“Mau đưa đây.” Hoàng Khuê chộp lấy, xem xét kỹ lưỡng một lúc. Hai hàng lông mày hắn nhíu lại.

“Thứ này là Thiết tinh?”

“Là nó.” Mạc Cầu đưa tới gần ngọn đèn, nhỏ giọng nói. “Vật này không phải là sắt cũng không phải là gỗ. Mặt ngoài còn có một tầng hoa văn, ngài nhìn kỹ xem.”

“Ừm.” Hoàng Khuê lại gần ngọn đèn, ánh mắt nhìn vẫn đầy hồ nghi.

Đúng là hắn chưa trực tiếp nhìn thấy khối Thiết tinh kia bao giờ, chỉ biết nó là thứ ở trong truyền thuyết mà vị tiên nhân kia muốn có mà thôi.

Vật ấy có một ít dị tượng thì cũng là đương nhiên.

Hắn hạ bàn tay cầm vật rồi quan sát kỹ, đúng là bề mặt có một ít hoa văn khác thường. Càng tới gần, vật trong tay hắn càng phát ra ánh sáng màu hồng nhạt, sau đó rõ dần lên. Ánh sáng này giống như lời Mạc Cầu nói, làm lộ ra một ít hoa văn.

“Thật đúng là...”

“Xì!”

Hắn còn chưa dứt lời, vật trong tay đột nhiên nở ra một chùm lửa đỏ, kèm thêm làn khói đậm đặc.

Lửa và khói không quá nhiều nhưng vì khoảng cách gần quá nên ngay lập tức, hai mắt Hoàng Khuê giống như bị mù.

“Muốn chết!”

Chưa rõ nguyên nhân ra sao, hắn cảm giác như mình đang bị đối phương đùa nghịch. Sát cơ dâng lên, khí huyết sôi trào. Thân thể hắn khẽ động, trường đao bên hông chém thẳng về vị trí Mạc Cầu đang đứng.

Tuy hắn không nhìn được nhưng nghe tiếng để định vị trí không phải là việc khó với hắn.

Nhưng vào thời khắc đóa hoa lửa nở rộ thì Mạc Cầu cũng đã có hành động. Hắn không thừa thế phát động tấn công mà vọt lại góc tường, sau đó duỗi tay chụp vào trong một chỗ.

“Soạt!”

Hàn mang vọt lên, một đao một kiếm đã nằm trong tay hắn. Tay cầm binh khí, trong lòng Mạc Cầu cũng có quyết định. Bất kể thế nào, hắn cũng dùng hết sức chống cự, xem cuối cùng thủ đoạn của ai mới hơn ai.

“Dám trêu đùa ta!” Hoàng Khuê cắn răng gầm lên, vẻ mặt dữ tợn. Hắc Hổ Đao mang theo sát khí nồng đậm nhào tới.

“Chết đi.”

Mạc Cầu cũng không vừa, quát khẽ.

“Xem kiếm!”

Theo tiếng quát, cánh tay hắn lắc một cái, Hộ Hoa Kiếm bay khỏi tay nhằm thẳng vào mắt Hoàng Khuê. Đồng thời thân mình hạ thấp xuống, chân đạp thất tinh, lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên hồng đối phương bổ ra một đao.

“Keng...”

Hoàng Khuê chém ra một đao đánh bay Hộ Hoa Kiếm, tiếp tục vọt về phía trước.

Mạc Cầu vui mừng, trường đao đột nhiên tăng tốc.

“Hô!”

Hoàng Khuê đang lao vọt về phia trước bỗng đột nhiên quay người, vẻ mặt dữ tợn bổ tới một đao. Hắn sớm biết Mạc Cầu đã di chuyển sang bên cạnh. Hiện giờ đột ngột đổi hướng làm Mạc Cầu giật thót.

Hắn muốn tránh đã không tránh kịp nữa.

“Phốc!”

“Keng...”

“Nội giáp!” Mạc Cầu trợn mắt.

“Bảo y hộ thân!” Hoàng Khuê càng kích động hơn.

Tinh thần chấn động không làm lưỡi đao trong tay hai người chậm lại. Đao quang vẫn lăng lệ như cũ, liên tục nhằm vào yếu điểm của đối phương mà chém tới.

Mạc Cầu chân đạp Thất Tinh Bộ, thi triển Minh Tâm Đao, Long Xà Kình cũng điên cuồng trào ra, toàn lực đối phó.

Hắn biết khói lửa vừa rồichỉ có thể cầm chân đối phương thời gian vài hô hấp mà thôi, không thể giữ lâu được. Thời gian ngắn ngủi này là cơ hội để hắn lật ngược tình thế, không thể dễ dàng bỏ qua được.

“Keng keng... keng...”

Tiếng kim loại va chạm vang lên không ngớt. Đao thế như núi quấn chặt lấy Hoàng Khuê làm hắn di chuyển cực kỳ chật vật.

Thấy đối phương thất thế, Mạc Cầu vội nghiêng người.

“Phụt!”

Một ngọn khói trắng từ tay Hoàng Khuê bung ra kèm theo một mùi hương quái dị.

“Hèn hạ! Ngươi dám hạ độc.”

Mạc Cầu cắn răng, hắn gầm lên. Đối phương rõ ràng là cố tình để dẫn dụ hắn lại gần, để khói độc dễ dàng phát huy hiệu quả.

“Hạ độc thì đã là gì...”

“A!”

Hoàng Khuê lộ vẻ mặt đắc ý, còn chưa dứt lời chân trái của hắn bỗng khụy xuống đất, hắn há miệng kêu thảm.

Một thanh Liễu Diệp phi đao đã xuyên qua mắt cá chân hắn từ lúc nào.

Ám Tinh Phi Trịch!

Ám kiếm là ưu điểm của Lưu Tinh Phi Trịch, lợi ở ẩn nấp bất ngờ. Vừa rồi Mạc Cầu bất ngờ lấy ám khí từ chân, vô thanh vô tức phi xuyên qua chỗ yếu hại của đối phương.

“Ám khí!”

“Đúng vậy.”

Lúc này, hai người mang vẻ mặt tức giận cùng đối mặt nhìn nhau, sau đó đồng thời lao về phía mặt bàn ở bên cạnh.

Trên đó có phi đao, có cả nỗ tiễn.