Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 66: Mời



người dịch: anhdunghcdc

nguồn: bachngocsach


***

Sao hắn tới nhanh như vậy?

Trong phòng, Mạc Cầu tay phải cầm đao, tay trái cầm kiếm, toàn thân căng ra tìm kiếm phương hướng có thể trốn đi.

Nếu thân thể hắn bình thường, không bị thương gì, hắn tin là dù không thắng được Quách Tiêu thì cũng có thể dễ dàng đào tẩu. Nhưng hiện giờ...

Trước khi chết, Hoàng Khuê đã phản công kịch liệt làm hắn bị thương đến tạng phủ, thực lực bản thân giờ có thể phát huy được không tới ba phần.

Đừng nói là Quách Tiêu, một tên Luyện Da bình thường cũng có thể khiến hắn ngã xuống.

“Mạc đại phu, có thể ra ngoài không?” Bên ngoài truyền tới âm thanh của Quách Tiêu. “Là do Quách mỗ nôn nóng nên không để ý tới thời gian.”

Chân mày Mạc Cầu khẽ nhếch lên. Theo giọng điệu của đối phương, hình như hắn không có ác ý. Ngược lại, còn có cảm giác hắn muốn tỏ ra gần gũi thì phải.

Chẳng lẽ hắn không biết đêm qua Hoàng Khuê đã tới đây?

“Mạc đại phu...”

Thấy trong phòng không có tiếng đáp trả lời, Quách Tiêu bước tới trước hai bước, hơi lớn giọng.

“Ta đây.” Mạc Cầu vội đáp, sắp xếp chút đồ trên bàn rồi trấn tĩnh lại. “Quách tráng sĩ chờ một chút, ta ra ngay.”

Sửa sang lại quần áo, nhìn lại thanh đao trong tay, hắn lặng lẽ để nó ở phía sau cánh cửa, chỗ mà hắn có thể thuận tiện lấy ra sau đó mới từ từ mở cửa phòng.

Ngoài phòng có ba người đang đứng. Một trong ba người đang chắp tay sau lưng, mặc nho sam là Quách Tiêu. Hai người khác đứng phía sau thả tay, bộ dáng cung kính chắc là thủ hạ của hắn.

Gương mặt Quách Tiêu hiện giờ hồng hào, khác hoàn toàn với lúc còn làm đạo phỉ bên ngoài thành. Ra ngoài là có người tháp tùng, khí thế không khác gì mấy nhà phú hộ trong thành.

Mạc Cầu nhìn kỹ đối phương, thấy hắn cười nhạt, vẻ thân thiện không có ác ý.

“Quách tráng sĩ.” Hắn bước tới trước, chắp tay nói. “Không biết ngươi tìm ta sớm như vậy là có việc gì?”

“Ha ha...”, Quách Tiêu cười lên sang sảng. “Mạc đại phu, hôm nay Quách mỗ tới đây theo lời của Tam đường chủ Hắc Hổ Đường, mời ngươi tới xem bệnh.”

“Đây chính là việc vui mừng đấy.”

“Đến xem bệnh ở Hắc Hổ Đường?” Mạc Cầu sững người. “Vì sao vậy?”

“Còn có thể vì sao nữa?” Quách Tiêu giơ tay lên. “Mạc đại phu có y thuật cao minh, Tam đường chủ có tầm mắt rất cao, không đành lòng để lãng phí một viên ngọc sáng như vậy.”

Mạc Cầu nghe xong thì kinh ngạc, ánh mắt càng quỷ dị.

Trước đó không lâu, Ngũ đường chủ của bọn hắn còn đích thân đến đây ám sát ta, giờ Tam đường chủ lại mời ta đến xem bệnh là thế quái nào?

Tuy vậy, nhìn thần thái của Quách Tiêu thì xem chừng không phải hắn đang giả bộ.

“Việc này.” Hắn há miệng đáp. “Việc này đột ngột quá. Ta chỉ là một tên học đồ ở hiệu thuốc thôi, có tài đức gì mà...”

“Ai!” Quách Tiêu phất tay ngắt ngang lời hắn. “Mạc đại phu chớ khiêm tốn. Y thuật của ngươi người khác có thể không biết, Quách mỗ ta chả lẽ cũng không biết hay sao? Nhị đệ ta nhờ các hạ ra tay mới giữ được mạng sống. Ơn này ta mãi không quên.”

Tam đệ của ngươi bị ta giết, ngươi mà biết tin ấy thì liệu còn cái ân tình này không đây!

Mạc Cầu nhủ thầm trong lòng. Hắn ra vẻ khó nghĩ.

“Việc này đột ngột quá, có thể cho ta suy nghĩ một chút được không. Dù sao tại hạ vẫn là người của hiệu thuốc Thanh Nang.”

“Việc này còn phải nghĩ sao.” Quách Tiêu nhíu mày. “Lấy y thuật của ngươi, chỉ làm một tên học đồ nho nhỏ thì thật lãng phí. Ta thấy mấy người ở thuốc thật có mắt như mù rồi.”

“Quách tráng sĩ nói thế, chứ toàn bộ y thuật của ta đều từ hiệu thuốc mà ra, sao có thể nói đi là đi.” Mạc Cầu cười lớn. “Xin chờ ta thỉnh cầu ý kiến của Tần sư phó rồi sẽ báo lại.”

Hắn rõ ràng không muốn có quan hệ gì với Hắc Hổ Đường mà chỉ muốn được nhanh chóng rời khỏi nơi này. Không biết người của Liễu gia đã đi chưa?

“Mạc đại phu tôn sư trọng đạo như thế, khiến người khác bội phục.” Quách Tiêu không biết suy nghĩ trong lòng hắn, vẫn làm ra vẻ khâm phục gật đầu. “Tuy nhiên hiện tại ngươi chỉ là học đồ, còn chưa chính thức bái sư. Nếu có chí riêng thì ngay cả phụ mẫu cũng không thể cưỡng cầu huống chi là một tên sư phó còn chưa từng là thầy chính thức?”

“Cái này...”, Mạc Cầu làm bộ chần chừ.

Hắn làm ra vẻ xoắn xuýt, kỳ thực là đang nghĩ cách đuổi đối phương nhanh chóng rời đi.

“Đúng rồi.” Hai tay Quách Tiêu vỗ nhẹ. “Mau dâng đồ lên.”

Dứt lời, hai người phía sau tiến lên phía trước, từ trong tay áo lấy ra một vật.

Người bên phải nắm trong tay một quyển sách. Người bên trái nâng lên một cái hộp gỗ. Mở hộp ra bên trong là rất nhiều những đồng tiền lớn mới tinh được sắp xếp chỉnh tề rất dễ mê người.

Số lượng tiền phải đến hai ba ngàn đồng, nhưng đối với Mạc Cầu lúc này, từng ấy ấy tiền bạc hắn không để vào mắt.

“Biết Mạc đại phu thích võ nghệ, Tam đường chủ đặc biệt đưa tới pháp môn Băng Sơn Chưởng này, không tính vào tiền công, chắc sẽ có lúc hữu dụng.” Quách Tiêu cầm thư tịch lên, vỗ vỗ nhẹ trong lòng bàn tay.

“Còn chút bạc này thể hiện thành ý, xin Mạc đại phu không từ chối.”

“Cái này... Làm như vậy không được.” Mạc Cầu vội vàng khoát tay. “Cái này là vô công bất thụ lộc. Những thứ này ta không thể nhận, Tam đường chủ quá khách khí rồi.”

“Tại sao không thể nhận.” Quách Tiêu sầm mặt. “Mạc đại phu năm bảy lần từ chối, như thế là chẳng nể mặt chúng ta. Chẳng lẽ ngươi không để Hắc Hổ Đường chúng ta vào mắt?”

“Không, không phải. Ta làm sao dám thế.” Mạc Cầu cười khổ.

“Vậy là tốt rồi.” Quách Tiêu gật đầu, vung tay lên.

“Các ngươi mang đồ để vào trong phòng mạc đại phu.”

“Vâng.” Hai tên thủ hạ phía sau đáp, đang muốn bước tới thì Mạc Cầu vội ngăn lại.

“Để ta tới lấy là được.” Hắn nhanh chóng cầm lấy đồ trên tay đối phương. Cuốn thư tịch không tính là gì, nhưng hộp đựng tiền thì khá nặng. Hắn vừa đỡ lấy nó, thương tích trong người chưa hồi phục làm sắc mặt hắn tái nhợt.

Nhìn thấy vậy, Quách Tiêu không khỏi cau mày, khe lắc đầu.

Vị Mạc đại phu này y thuật không tệ, nhưng thế chất yếu quá, muốn tập võ sợ cũng không thu được thành quả gì.

Mạc Cầu không biết suy nghĩ trong lòng đối phương, hắn cản hai tên thủ hạ lại rồi tự mình mang đồ vào cất.

“Quách tráng sĩ còn có việc gì nữa không?”

“Hả?” Quách Tiêu nhíu mày. “Ta có việc này thôi.”

“Vâng.” Mạc Cầu bình tĩnh lại. “Có thể đến Hắc Hổ Đường thăm bệnh là việc người khác cầu còn không được, chỉ là, ở hiệu thuốc ta còn có việc làm dở chưa xong. Cho nên... Quách tráng sĩ có thể thư thả cho ta chút thời gian được không, rồi ta sẽ rời đi.”

“Không thành vấn đề.” Quách Tiêu cười to. “Nếu Tần sư phó không đồng ý, Mạc đại phu có thể nói tên Quách mỗ ra, ta không tin Hắc Hổ Đường ta không kéo được ngươi đi.”

Nói xong, hắn tiến lên vỗ vài bờ vai Mạc Cầu.

“Sau này chúng ta sẽ thành người một nhà, có họ hàng gần xa gì cứ nói, chúng ta cùng đi Vọng Giang Lâu gặp gỡ.”

“Bây giờ ư?” Mạc Cầu cười gượng.

“Bây giờ là sáng sớm, không tiện lắm đâu.”

Hắn đáp ứng đối phương cũng là giải quyết tình huống ngay lúc này cho đối phương rời đi mà thôi. Trong đầu chỉ nghĩ làm sao có thể mau trốn, làm gì có thời gian mà đi hội hè với đối phương.

“Không sao.” Quách Tiêu cười cười. “Mạc đại phu không biết chứ, Vọng Giang Lâu giờ đã là sản nghiệp của Hắc Hổ Đường rồi. Quách mỗ chính là quản lý ở đó. Lúc nào ngươi đến đó cũng có sẵn đồ ngon rượu quý. Còn chần chừ gì nữa. Đi thôi.”