Mặc Huyên

Chương 12: Masaki Ako (1)



Trở về trụ sở, Trịnh Tử Mặc ngồi lầm lì trong văn phòng. Aaron mở cửa bước vào, rồi nói: “Làm gì mà suy tư thế? Mệt chỗ nào à?”

Trịnh Tử Mặc mân mê chiếc đồng hồ quả lắc trên tay, dường như anh đang suy nghĩ chuyện gì đó. Cô bác sĩ ở bệnh viện khi nãy, quả là để cho anh một ấn tượng khó hiểu. Cứ như....anh và cô ấy đã gặp nhau ở đâu rồi vậy...

Chiếc đồng hồ quả lắc anh đang mân mê trên tay, đó là món quà đầu tiên mà Anna đã tặng anh nhân lần gặp 14 năm trước. Mỗi lần đi làm nhiệm vụ, anh đều mang nó theo mình, coi nó như một lá bùa hộ mệnh...

Bầu không khí im lặng trong phòng nhanh chóng bị phá đi bởi Brad Smith, chỉ huy của đội Alpha, là người có kinh nghiệm dày dặn nhất ở Cục điều tra liên bang. Ông tươi cười, rồi ngồi xuống:

“Các cậu làm tốt lắm. Có điều, tôi có việc cần bàn với các cậu đây”.

Trịnh Tử Mặc đóng nắp đồng hồ quả lắc lại, rồi đứng dậy: “Sếp, là chuyện kia sao?”

Brad nhìn anh, vừa hay Claire cũng xuất hiện. Trên tay cô là một tập tài liệu còn dính keo. Cô nhìn cả 3 người, rồi nói:

“Làm gì mà nhìn tôi căng thẳng thế?”

.....

Brad Smith mở màn hình led cỡ lớn trong phòng họp mật. Màn hình từ từ hạ xuống, trên đó chiếu hình ảnh hồ sơ của một cô gái trẻ.

Trịnh Tử Mặc nhìn thấy cô gái trên màn hình, trong lòng không khỏi băn khoăn.

“Đó là...’ – Aaron chống cằm nhìn lên.

“Masaki Ako....Cánh tay phải của lão ấy” – Trịnh Tử Mặc nghiêng đầu, lạnh giọng nói.

Không khí phòng họp trở nên u ám đến lạ.

Claire bấm màn hình: “Có tin tình báo rằng, cô ta đã trở về New York, CIA và người của chúng ta cũng đã theo sát, nhưng không thể tìm ra bất kì điểm gì đáng ngờ”.

“Còn lão kia, có điều tra ra được gì chưa?” – Trịnh Tử Mặc khoanh tay. Anh vẫn chú ý tới cô gái người Nhật Bản trên màn hình led. Thoạt nhìn thì gương mặt của cô ấy rất phúc hậu, nhưng ẩn sau nụ cười đó, chính là một con ác quỷ khát máu, có thể vồ lấy bất cứ kẻ nào ngáng đường.

Claire lắc đầu: “Chưa, có điều...hắn sẽ không động thủ hay hành động mờ ám gì trong khoảng thời gian này đâu”.

.....

Chiều hôm đó, Giang Cẩn Huyên có buổi phỏng vấn cho bài luận văn tiến sĩ của cô. Buổi phỏng vấn diễn ra ở một khách sạn 5 sao bậc nhất Washington. Giang Cẩn Huyên vốn là một người muốn phát triển bản thân mình, nên cô rất đa tài trong nhiều lĩnh vực. Lần phỏng vấn này, chính là để lấy học vị tiến sĩ ngôn ngữ Pháp. Cô còn đang có ý định sẽ nộp hồ sơ làm giảng viên ở đại học Washington. Vì chỉ khi lao đầu vào công việc, cô mới có thể quên đi sự cô đơn, thiếu vắng gia đình của mình...

Đến khách sạn, cô vẫn mặc trên mình một bộ blazer màu kem. Mái tóc dài óng ả đã được cột lên cao, mang dáng vẻ của một người phụ nữ tự tin, khó bị đánh bại. Sảnh của khách sạn đã được bố trí sẵn dành cho các nghiên cứu sinh, nên Giang Cẩn Huyên đã chọn cho bản thân một chỗ ngồi gần quầy lễ tân để xem lại hồ sơ.

Vừa đặt người xuống sofa, cô lại trông thấy bóng dáng quen thuộc, nhưng không mấy dễ chịu. Đó là Phó Nghi An, người vẫn luôn ghen ghét, đố kị với cô xuyên suốt những năm đại học cho đến bây giờ. Cô ta cũng diện cho mình một bộ blazer kem, chỉ có tóc là xõa ra. Xét về khí chất, thì cô ta vẫn còn thua xa Giang Cẩn Huyên. Vì căn bản, trong mắt của Cẩn Huyên, không chứa chấp những kẻ đố kị như vậy.

Phó Nghi An trông thấy Giang Cẩn Huyên thì hất tóc, rồi tiến tới gần:

“Bác sĩ Giang, cô cũng tới đây phỏng vấn sao?”

“....”

“Cô có nghe thấy tôi không đấy?” – Phó Nghi An mất kiên nhẫn, gương mặt nhăn nhó hiện lên, hòa với lớp phấn dày trên gương mặt.

Giang Cẩn Huyên ngước lên, cô chỉ vào tai nghe bluetooth trắng của mình: “Đang nghe nhạc, xin lỗi nhé. Bác sĩ Phó vừa nói gì vậy?”

Phó Nghi An cảm thấy bản thân mình đang bị xem thường, có chút mất mặt. Cô ta không muốn đôi co thêm, liền quay người bỏ đi.

Giang Cẩn Huyên nhún vai. Cô nhìn xung quanh vẻ hào nhoáng của khách sạn, không hiểu vì lí do gì....mà trong đầu cô vẫn có chút ấn tượng với người nhân viên FBI lần trước ở bệnh viện...

....

Cục điều tra liên bang, 12 giờ đêm....

Trịnh Tử Mặc vẫn đang ở trong phòng riêng của mình, trên bàn làm việc đầy những tài liệu mật. Sự sốt ruột, lo lắng hằn rõ lên gương mặt người đàn ông tuấn tú đó. Chợt có tiếng gõ cửa, đó là Claire...

“Ryder, tôi vào được chứ?”

Trịnh Tử Mặc thở dài, dựa ra sau ghế: “Ừ”.

Cánh cửa hé ra, Claire bước vào. Cô cầm theo ly cafe, rồi đưa cho anh: “Nửa đêm rồi đấy, biết không?”

Lúc này anh mới để ý đồng hồ: “À...chậc”.

Nhìn đống tài liệu ngổn ngang trên bàn, Claire khoanh tay: “Vẫn bận tâm về cô ta sao?”

“Ừ. Cô ta là chìa khóa để chúng ta có thể nắm thóp David. Cô cũng biết mà, cô ta....”

“Cô ta có tình cảm với anh. Cũng rất hận anh” – Claire bình tĩnh nói. Khóe mắt cô hơi giật giật.

“Claire, đây không phải lúc nói về chuyện này”.

“Đó là sự thật. Anh được giao nhiệm vụ từ sếp Brad, thâm nhập vào đó, tiếp cận David, nhưng cuối cùng lại làm cho Masaki Ako có tình cảm với anh. Anh cũng tài thật đấy”.

“Điều chúng ta biết duy nhất bây giờ, là cô ta hận tôi. Chỉ có thế thôi”.

“Ryder, tôi....”

Trịnh Tử Mặc dường như đọc được suy nghĩ của cô: “Claire, tôi biết cô định nói gì. Câu trả lời của tôi vẫn như trước. Tôi không có đủ tự trọng để trái tim này có thể chứa cùng lúc hai người phụ nữ”.

Claire có chút thất vọng, cô khẽ nói: “14 năm rồi, cô gái đó đã chết khi còn là một đứa trẻ, chẳng lẽ anh không chấp nhận nổi sự thật này sao? Còn tôi...”

“Đủ rồi, Claire. Cảm ơn vì ly cafe, cô về đi. Khi nào có thông tin về Masaki, tôi sẽ tập hợp mọi người lại” – Trịnh Tử Mặc ngắt lời cô, rồi quay về ghế ngồi.

Claire cúi đầu: “Tôi hiểu rồi” – rồi rời khỏi phòng. Cô đứng sau cửa phòng, trong lòng có chút trống rỗng.

Ở gần đó, Brad và Aaron đang đứng ở máy bán nước cùng nhau. Aaron thì thầm:

“Sếp, Claire có vẻ lạ lắm...”

“Cậu đừng đề cập gì với cô ấy về chuyện hôm nay. Đối với cô ấy, Ryder không hẳn chỉ là đồng nghiệp...”

Trịnh Tử Mặc ngồi ôm mặt trong phòng. Giữa đống tài liệu ngổn ngang kia, anh chợt thấy một tờ hồ sơ liên quan về một người phụ nữ Nhật Bản khác.

Trên hồ sơ ghi rõ: “Masaki Akane”.