Mặc Sức Cưng Chiều

Chương 1: Định sẵn vì em



Ngày 30 tháng 9, bầu trời trong xanh, sân trường lúc nào cũng là nơi vô cùng náo nhiệt, ở đây có thể lặng im không tiếng động cũng có thể liên tục huyên náo vui đùa ầm ĩ.

Những ai đã trải qua cấp ba đều biết rằng vừa bước chân sang năm cấp ba ngày tháng trôi qua càng cực khổ, áp lực cũng đè nặng hơn nhiều. Học sinh cấp ba cứ ba ngày lại có một bài thi nhỏ, bảy ngày một bài thi lớn, lặng lẽ giải đề nếu không có bài thi là tình trạng bình thường.

Trường THPT Số Một Giang Thành cũng không ngoại lệ, nhất là lớp Một được gọi là lớp chọn, không ít người còn đang vui đầu vào khổ học sau giờ học, chủ yếu lớp bọn họ có một Hàn Tử Dịch.

Hàn Tử Dịch từ ngày vào học luôn chiếm hạng nhất toàn khối, nếu xuống hạng thì thấp nhất là hạng 3, số lần xuống hạng không quá năm ngón tay. Anh là đối tượng quan tâm trọng điểm của giáo viên các môn học, chủ nhiệm lớp lão Cao nâng niu trong tay như gà đẻ trứng vàng trông cậy vào anh thi vào trường đại học, khiến Số Một Giang Thành tái hiện lại cảnh tượng mười năm trước xuất ra được một thủ khoa thi vào đại học.

Ở trường Số Một, có câu nói như thế này, Hàn Tử Dịch năm thứ nhất như đánh sắt, năm thứ hai như lưu thủy. Nói thế chính là Hàn Tử Dịch hàng năm kiên trì ngồi ở vị trì đầu bằng, năm thứ hai người ở dưới anh liên tục thay đổi không ngừng.

Mọi người đều lén nói Hàn Tử Dịch xây nhà ở vị trí hạng nhất của khối luôn rồi.

Hàn Tử Dịch không chỉ đầu óc thông minh thành tích tốt mà còn đẹp trai, tuyệt đối là sự tồn tại của nam thần hot boy. Anh cao một mét tám, vai rộng eo nhỏ, tay chân thon dài, liếc mắt qua đã thấy dưới eo đều là chân chính là giá treo đồ trời sinh.

Gương mặt sắc sảo, đường nét rõ ràng lưu loát, lông mày sắc nét, mũi cao, môi hơi mỏng, khuôn mặt khôi ngô. Nói chung chính là đứng hay ngồi ở đâu đều là đối tượng mà mọi người ngắm nhìn.

Trong ngăn tủ không biết bao nhiêu thư tình được nhét vào, chỉ là anh chưa từng mở một bức thư nào, cho dù như vậy, người đưa thư vẫn nườm nượp tiếp nối, chung quy cảm thấy chính mình có thể trở thành người đặc biệt nhất.

Hàn Tử Dịch là học sinh mà các giáo viên bộ môn yên tâm nhất, chỉ cần anh thi cuộc thi nào thì anh sẽ thống trị cả cuộc thi đó, giáo viên chỉ cần quan tâm người đứng thứ hai là ai mà thôi.

Đại khái vào hai ngày trước cấp ba vừa tổ chức bài thi tháng, ngày hôm nay có bảng điểm, giáo viên sẽ giảng giải lại đề thi.

Theo thông thường, trước khi thi mọi người đều căng thẳng nhất, thi xong thì hoang mang nhất, sau khi có điểm thì hưng phấn và thấp thỏm bất an nhất, ngay cả lớp Một là lớp chọn cũng không ngoại lệ.

Nhưng hôm nay đặc biệt ngoại lệ, chuông vào lớp vang lên đã mười phút, mà giáo viên lớp Một còn chưa vào lớp giảng bài thi, cũng không có học sinh nào học bài. Trong lớp rất yên lặng, cũng không phải loại yên lặng chân chính mà là một loại yên lặng quái dị khiến người ta bức bối.

Mọi người không ai nói gì, không đọc sách không nhìn bài thi trên tay mình càng lại không quan tâm đến điểm số mà bản thân từng để ý nhất, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt không tiếng động giao tiếp với nhau, đều hỏi thật vậy không?

Có điện thoại thì lén lút lên diễn dàn lướt bình luận.

Bây giờ bọn họ chỉ là một đám học sinh trung học nhưng cũng chỉ sống trong tháp ngà(*), cho dù là người tâm kế thâm trầm cũng không thể không biến sắc khiến người ta không nhận ra được.

(*)Tháp làm bằng ngà; ví cái thế giới cao siêu, xa vời của những tri thức sách vở và ý nghĩ chủ quan, nơi mà trong đó người trí thức, văn nghệ sĩ náu mình, thoát li thực tế đời sống.

Ánh mắt của bọn họ có hưng phấn, có bất an, có người lại là hoài nghi và không thể tin được, tất cả những biểu hiện này chỉ vì một việc: lần thi tháng này Hàn Tử Dịch thi rớt.

Cái gọi là thi rớt, cũng không phải kiểu mà lão Cao chủ nhiệm lớp hay nói thi rớt từ hạng thứ nhất xuống hạng thứ 10 của khối mà cũng không phải từ hạng nhất mà cũng không phải rớt từ hạng nhất xuống hạng 100.

Mà là từ hạng nhất trực tiếp rớt xuống ngoài hạng 500 của khối, trên bảng điểm trước 500 còn không tìm thấy tên. Điểm số này mà đặt trên người Hàn Tử Dịch quả thật có thể nói là đập xuyên trần nhà, đánh sập tan tành cả căn phòng.

Hôm nay vừa có bảng điểm, toàn bộ trường học chấn động, đều thảo luận chuyện này.

Ánh mắt của học sinh lớp Một như có như không lướt qua vị trí góc tường bên phải cuối cùng nhất trong phòng học, đó là vị trí ngồi của Hàn Tử Dịch, hiện tại vị trí ấy trống không, Hàn Tử Dịch không có mặt, trên bàn đặt bài thi của anh.

Tất cả mọi người muốn xem bài thi của Hàn Tử Dịch rốt cuộc là thi kiểu gì là điểm lại kém như vậy. Nhưng tính tình của Hàn Tử Dịch khá lạnh lùng, bình thường ngoại trừ bạn thân Chu Văn Hàng thì không mấy đáp lời với những người khác.

Khoác lên người ánh hào quang của hạng nhất toàn khối hơn nữa còn khắc sâu hình tượng cao ngạo lạnh nhạt ở trong lớp, những người bạn học này cũng không dám tùy tiện động đến bài thi của Hàn Tử Dịch.

Có người nói lão Cao chủ nhiệm lớp bọn họ vừa nhìn thấy điểm của Hàn Tử Dịch xém chút nữa bất tỉnh nhân sự, muốn phát bệnh nhồi máu cơ tim phải uống hai viên thuốc khẩn cấp mới tỉnh táo lại được.

Lão Cao cũng không dám trực tiếp hỏi Hàn Tử Dịch đã xảy ra chuyện gì, bèn gọi bạn thân Chu Văn Hàng của Hàn Tử Dịch vào văn phòng nói bóng nói gió hỏi tình hình.

Quá trình học sinh lớp Một chờ đợi lão Cao vào lớp vô cùng gian nan, bọn họ cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

Sự im lặng giả dối đến bức bối này đã bùng nổ khi Chu Văn Hàng bước vào.

So sánh với Hàn Tử Dịch khá lạnh nhạt thì nhân duyên của Chu Văn Hàng là ủy viên học tâp trong lớp khá tốt. Cậu vừa xuất hiện giống như nước nhỏ vào chảo trong nháy mắt tất cả học sinh lớp 1 đều nổ tung.

Âm thanh nhao nhao ồn ào lập tức vang lên, có người hỏi vì sao Hàn Tử Dịch không đi học, có người hỏi có phải lúc đi thi Hàn Tử Dịch bị bệnh phải không, vân vân.

Chu Văn Hàng bị hỏi đến nhức đầu, nhưng cậu cũng không có tức giận, mà chỉ lịch sự cười đáp: “Lão Cao nói Tử Dịch xin nghỉ buổi sáng, tình hình khác mình cũng không rõ lắm. Lão Cao nói đối với chúng ta một bài kiểm tra không có ý nghĩa gì cả, quan trọng nhất là hoàn thành tốt bài thi. Lão Cao sắp vào lớp rồi, mọi người nhanh chóng về chỗ ngồi đi.”

Lúc này, người xung quanh cậu vẫn còn ôm suy nghĩ đều tản ra, bọn họ không thân với Hàn Tử Dịch, hỏi nhiều cũng không hay. Hơn nữa đến từng tuổi này rồi nên hiểu đối nhân xử thế.

Cho dù che giấu ý nghĩ muốn kéo Hàn Tử Dịch xuống cũng sẽ không hỏi trước mặt mọi người như vậy tỏ vẻ mình quá nhỏ nhen.

Sau khi mọi người tản ra hết thì nụ cười trên mặt Chu Văn Hàng tắt hẳn, khi cậu chuẩn bị ngồi xuống chỗ ngồi của mình thì cậu bước dừng bước quay người đi thẳng đến trước chỗ ngồi của Hàn Tử Dịch thu lại toàn bộ bài thi trên bàn.

Chu Văn Hàng về chỗ ngồi nhìn lướt quá bài thi của Hàn Tử Dịch tràn ngập dấu x thì ấn đường nhíu chặt lại, trên mặt lộ vẻ lo lắng. Trước khi lão Cao bước vào, cậu lấy điện thoại từ trong túi ra mở App chat, chỉ thấy 999+ tin nhắn chưa đọc màu đỏ phía sau nhiều nhóm chat.

Chu Văn Hàng không xem những nhóm này, cậu bấm vào avatar của Hàn Tử Dịch, gửi tin nhắn hỏi anh đang ở đâu, có cần bản thân qua hay không.

Mãi đến khi lão Cao một bước sâu một bước nông ôm bài thi đi vào phòng học giảng bài thì Chu Văn Hàng cũng không nhận được hồi âm của Hàn Tử Dịch.

Đối với Chu Văn Hàng mà nói đây là lần đầu tiên.

Chu Văn Hàng cất điện thoại đi thì nghĩ thầm, ‘chắc chắn tâm trạng của Hàn Tử Dịch hỏng bét rồi’. Không ai hiểu anh hơn cậu, điểm số và xếp hạng có ý nghĩa như thế nào với Hàn Tử Dịch.

(https://atomic-temporary-14385805.wpcomstaging.com/)

*

Cùng lúc đó, trên mái nhà dội nát của phòng thể dục cũ trong nhà của trường học, Thẩm Yến Trầm lớp Chín đang trên ban công nhíu mày nghe tin tức từ đàn em Sài Côn.

Mái nhà này rất lớn, phía trên còn xây một gác xếp chứa đồ, xung quanh bừa bộn dụng cụ thể dục đã hư không cần đến.

Thẩm Yến Trầm và Hàn Tử Dịch có giá trị nhan sắc bất phân trên dưới, được xưng là bộ đôi hot boy ở trường Số Một, nhưng thành tích học tập lại khác nhau một trời một vực, Hàn Tử Dịch ở trên trời còn Thẩm Yến Trầm ở dưới đất. Cho nên Hàn Tử Dịch ở lớp Một tít đằng trước còn Thẩm Yến Trầm ở lớp Chín cuối cùng nhất.

Hơn nữa so sánh giữa Hàn Tử Dịch tính tình lạnh nhạt còn Thẩm Yến Trầm tuy tướng mạo tuấn tú nhưng khá nóng tính, suốt ngày luôn lộ vẻ mất kiên nhẫn như bị người ta thiếu tiền, bình thường còn thích dùng nắm đấm nói chuyện.

Bên cạnh tụ tập một đám học dốt mà cậu là người cầm đầu bị giáo viên lớp Chín gọi là khối u ác tính.

Nhưng bọn họ lại không có cách nào tùy ý nhổ bỏ khối u ác tính này, thứ nhất là chưa từng bắt được nhược điểm của Thẩm Yến Trầm – kẻ mà thiên hạ đều căm ghét, hơn nữa Thẩm Yến Trầm vào trường học này, nguyên nhân là trong nhà đã quyên góp chiếm hơn phân nửa một tòa nhà ký túc xá.

Thế hệ giàu có thứ hai không thiếu tiền có mặt khắp mọi nơi, nhưng như nhà Thẩm Yến Trầm vung tay hào phóng như thế quả thật rất ít.

Lúc này gương mặt dài có vài cục mụn của nhóc Sài Côn phấn khởi nói rằng: “Đại ca, em tự mình đi xem bảng xếp hạng xác định đúng là sự thật, trong 500 tên không có tên của Hàn Tử Dịch. Em vừa lén đi một vòng qua văn phòng, nghe thấy mấy giáo viên đều đang thảo luận chuyện này ở bên trong, nói lần này Hàn Tử Dịch ngoại trừ tiếng Anh và Ngữ văn, những môn khác đều thi trượt, đây chính là một trong mười chuyện ly kỳ của Số Một chúng ta. Không biết có phải nó bị người ta đập vào đầu hay là lúc thi bị quỷ nhập vào người hay không nữa.”

“Mày mới bị quỷ nhập đấy.” Thẩm Yến Trầm nhíu đôi mày thanh tú lên tiếng, hôm nay cậu vừa mới đến trường thì nghe mấy học sinh trong lớp đang bàn tán chuyện này. Cậu vốn không tin liền chạy đến bảng xếp hạng nhìn một lần cho rằng chính mình hoa mắt rồi.

Ở trong lớp nghe người ta bán tán cảm thấy phiền toái nên kiếm một chỗ thanh tịnh, sau đó cố ý để đàn em Sài Côn chạy đi xem lần nữa xem liệu mình có bỏ sót hay không, kết quả vẫn như nhau.

Không nên nha, Hồng nữ sĩ chủ nhiệm lớp Chín luôn nói, Hàn Tử Dịch cho dù thi điểm số Toán Văn Anh đều cao hơn bọn họ nhưng lần này chênh lệch quá lớn, khó trách được phản ứng đầu tiên của người nghe là tai nghe nhầm.

“Mày nói xem đám người đó rảnh rỗi không có gì làm liền đi bàn tán điểm số với thứ tự của người ta có phải rảnh đến đau trứng không.” Gương mặt trắng nón của Thẩm Yến Trầm hơi mất kiên nhẫn: “Không cho phép người ta bị gãy tay thì dùng chân khi thi à?”

Vẻ mặt nhóc Sài Côn hắc tuyến, cậu ta tắt tiếng giây lát rồi nói: “Lão đại, anh đây là chế nhạo Hàn Tử Dịch hả. Cũng đúng, nó dùng chân thi cũng không khác mấy.”

Nhóc Sài Côn ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng vô cùng khó chịu. Trong chuyện Hàn Tử Dịch, cậu ta thật không hiểu Thẩm Yến Trầm.

Thẩm Yến Trầm để đám người bọn họ tập trung nhìn điểm của Hàn Tử Dịch, ngay từ đầu bọn họ còn tưởng rằng muốn dạy dỗ Hàn Tử Dịch một trận nhưng bọn họ hăm he cũng đã một năm mà không thấy Thẩm Yến Trầm có động tĩnh gì.

Nếu nói quan hệ giữa Thẩm Yến Trầm và Hàn Tử Dịch tốt thì thật chưa từng thấy, hai người căn bản không có đồng thời xuất hiện. Nhóc Sài Côn bình thường đi theo Thẩm Yến Trầm, mỗi lần nhìn thấy là cậu ta nghiến răng nghiến lợi nhắc tới Hàn Tử Dịch.

Bọn họ cũng từng lén bàn tán với nhau liền hướng về phía thái độ của Thẩm Yến Trầm, giữa cậu và Hàn Tử Dịch nếu nói không có thù sâu hận lớn đoạt người trong lòng thì bọn họ tuyệt đối không tin.

Quan trọng là mặc cứ khó chịu vì nghi ngờ nhưng chưa từng nghe Hàn Tử Dịch yêu đương với ai cả.

Thẩm Yến Trầm trừng mắt với đàn em Sài Côn, cậu có đôi mắt sóng nước lóng lánh thoạt nhìn rất đa tình, nhưng khi bên trong ánh lên tia hung ác thì dù có đôi mắt đa tình mấy cũng nhận ra sự hung tàn.

Nhóc Sài Côn hai tay ôm ngực đầu hàng: “Đại ca, em sai…”

Cậu ta còn chưa dứt lớn thì không biết từ đầu đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhỏ.

Ban ngày ban mặt mà nhóc Sài Côn dựng tóc gáy, gã run rẩy nói: “Đại ca, anh nghe thấy không? Ở đây có…có quỷ?”

“Tao thấy có người giả thần giả quỷ.” Tâm trạng Thẩm Yến Trầm đang không tốt, nghe vậy liền lạnh lùng lên tiếng.

Cậu vượt qua nhóc Sài Côn đi về phía nơi phát ra âm thanh, nhóc Sài Côn cũng thu biểu cảm mắc cười trên mặt, xoay người đi theo phía sau cậu.

Mới đi mấy bước đã nhìn thấy Thẩm Yến Trầm bỗng nhiên đứng lại, nhóc Sài Côn thiếu chút nữa tông vào người cậu.

Nhóc Sài Côn nhìn thoáng qua vai cứng ngắc của Thẩm Yến Trầm hiện lên hình ảnh Hàn Tử Dịch với vẻ mặt nghiền ngẫm, một chân thoải mái dựa vào tường ở góc rẽ trên gác xép.

Phản ứng đầu tiên của Sài Côn như gặp quỷ, nơi đây là địa bàn tụ tập của đám học dốt bọn họ, làm sao lại đúng trúng Hàn Tử Dịch, phản ứng thứ hai là chuyện lão đại nói gãy tay dùng chân thi bị đương sự nghe được rồi.

“Dại ca, chúng ta bị bắt gian tại trận rồi? Có muốn em đi gọi vài người đến đây để hỗ trợ hay không?” Sài Côn khẽ nói.

Đầu óc của Thẩm Yến Trầm vốn đang trống rỗng hơi nóng vừa lúc nghe được lời này, khí nóng nháy mắt lan tràn cả gương mặt, cậu xoay người đá nhóc Sài Côn một cái, cả người dương nanh múa vuốt nghiến răng nghiến lợi hạ thấp giọng nói: “Cho mày đi học lại không học cho tốt, dùng từ lung tung cái gì đó, bắt gian ai hả? Còn dám gọi người hỗ trợ, mày đang đứng ở đâu hả? Chúng ta là xã hội đen thể hiện đao to búa lớn sao?”

Cậu đá lực không mạnh, Sài Côn căn bản không cảm thấy đau nên lấy thế lui về sau.

Nghe Thẩm Yến Trầm nói, cậu ta muốn hỏi một câu, tại sao đột nhiên lại thở gấp, nhưng nhìn thấy gương mặt đỏ bừng tức giận của Thẩm Yến Trầm thì cậu ta ngậm miệng không dám thốt lời nào.

Thẩm Yến Trầm cùng cậu ta ầm ĩ một chút rồi quay đầu lại nhìn Hàn Tử Dịch, cậu mở miệng muốn nói vừa rồi cậu nói không có ý gì khác, nhưng cậu nén đến độ cả gương mặt đỏ bừng, cuối cùng bật ra một câu: “Sao cậu ở đây?”

Nhóc Sài Côn bên cạnh cảm thấy khí thế của lão đại gã không như bình thường, để cậu ta có thể hình dung cụ thể thì cậu ta lại không kiếm được từ ngữ nào thích hợp, thật giống như bị bắt gian nên chột dạ.

Thẩm Yến Trầm miễn cường nói xong liền muốn cho mình một bạt tai, tại sao lại không nói được như vậy.

Nơi này không phải nhà của cậu, cậu có thể đến thì Hàn Tử Dịch tất nhiên cũng có thể đến. Cậu thốt ra lời này giống như người khác không thể tới đây, thật sự có nhiều nghĩa khác nhau.

Hàn Tử Dịch nhìn Thẩm Yến Trầm, vẻ mặt rất phức tạp, sau đó anh thu tầm mắt sau đó chậm rãi đứng lên: “Tâm trạng hơi phức tạp, tới đây ngắm cảnh khác.”

Thật sự đây là nói thật, tâm trạng có thể không phức tạp sao, không nói đến chuyện ngủ một giấc tỉnh lại thấy mình từ bốn mươi tuổi trở thành mười tám tuổi lại còn đang nằm sấp trên bàn thi ngủ gật. Nếu không phải tuổi tác của anh đủ lớn đủ bĩnh tĩnh thì có lẽ đã đứng lên nộp giấy trắng rồi.

Khi anh còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn chao đảo mấy ngày, khống chế không được suy nghĩ lúc tỉnh lại có phải chỉ là một giấc mộng hay không. Hiện tại nhìn thấy bạn cũ đầy sức sống, trái tim bất an chao đảo của Hàn Tử Dịch cuối cùng cũng ổn định.

Anh trở về, đã định sẵn.

Thẩm Yến Trầm cảm thấy ánh mắt của Hàn Tử Dịch nhìn mình hơi kỳ lạ, nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều, trái lại tâm tình hơi vui vẻ, cậu thật sự không ngờ Hàn Tử Dịch sẽ trả lời cậu mà còn bình tĩnh hòa nhã như vậy.

Chớp mắt “ồ” một tiếng, sau đó cậu lớn tiếng nói: “Cái kia, lần sau sẽ tốt thôi.”

Nhóc Sài Côn nghe không hiểu lời nói không đầu không đuôi của cậu, Hàn Tử Dịch đã sống với cậu lâu như vậy, tất nhiên biết cậu muốn nói gì, vì thế anh khẽ bật cười, nhướn máy nói đùa: “Không cần lo lắng, không có gì đâu. Cứ đứng mãi hạng nhất nên cảm thấy quá buồn chán, lần này muốn thay đổi để cảm nhận xếp hạng khác thôi.”

Thẩm Yến Trầm nhìn nụ cười giảo hoạt của Hàn Tử Dịch, trước mắt dường như có hoa đào nở rộ, sáng rực.

Nhóc Sài Côn ở bên không hiểu mô tê gì: “…”

Cậu chưa từng nói chuyện với hạng nhất toàn khối, không ngờ Hàn Tử Dịch nói chuyện thật khiến người ta hận, thái độ còn kiêu ngạo như thế, không bị người ta trùm bao tải đánh là may lắm rồi.

Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt đồng ý còn gật đầu thật mạnh của Thẩm Yến Trầm trước mặt, nhoca Sài Côn đột nhiên hoài nghi chỉ số thông minh của chính mình có vấn đề gì không. Rõ ràng gã hiểu được ý tứ trong lời nói của hai ngươi nhưng sao lại biến thành hướng như bây giờ?

Mặc cho là ai nghe lão đại bọn hắn nói chuyện đều cảm thấy là gây chuyện nhưng làm sao lại thành lo lắng?

Năng lực hiểu của học sinh giỏi có phải không giống với người bình thường như bọn hắn phải không? Chẳng trách đọc hiểu có thể được điểm cao, học sinh giỏi có thể nhìn ra bản chất thông qua hiện thượng, bọn họ chỉ có thể nhìn bề ngoài.

Quan trong nhất chính là mọi người đều nói tính tình Hàn Tử Dịch lạnh lùng, làm sao gã lại không nhận ta, không phải cười rất tươi với lão đại bọn họ hay sao?