Mặc Sức Cưng Chiều

Chương 16: Mùi vị đố kị



Câu trả lời của Hàn Tử Dịch đã để lộ tất cả điểm mấu chốt, hai mắt lão Cao đỏ lên, nếu có thể, thậm chí ông muốn thốt ra lời thô tục.

Nếu cũng có khả năng, thậm chí Hàn Tử Dịch sẽ nói thêm một câu, bây giờ anh và Thẩm Yến Trầm là bạn bè, một ngày nào đó không chừng trở thành bạn trai của nhau đó.

Nhưng mà nghĩ lại khả năng tiếp nhận của lão Cao, hơn nữa vì rất nhiều nhân tố khác, bây giờ chuyện bạn trai còn chưa đâu vào đâu, suy nghĩ này cũng chỉ hiện lên trong đầu rồi lại bị nuốt trở lại vào bụng.

Phòng làm việc lại yên lặng.

Lão Cao phá vỡ giây phút yên lặng này bằng thái độ nêu gương cho mọi người, chỉ thấy ông ho hai tiếng, vẻ mặt nghiêm túc: “Thầy không có ý đó. Bây giờ là xã hội pháp luật, em kết bạn với ai qua lại với ai là quyền tự do của em, thầy không có quyền gì ngăn cản em kết bạn.”

“Chủ yếu là thầy đã dạy em ba năm rồi, thường ngày không thấy em và Thẩm Yến Trầm qua lại gì, đột nhiên phát hiện quan hệ của các em không tệ lắm, trong lòng thầy không suy nghĩ thì là nói dối. Còn nữa, trái tim con người là làm bằng xương bằng thịt, thầy là thầy giáo cũng không ngoại lệ, thầy hỏi thăm em không biết Thẩm Yến Trầm, quan tâm lo lắng nhiều cho em cũng là tự nhiên. Cho nên, dù sao thầy đã hiểu tình hình. Em kết bạn, thầy không phản đối, nhưng ít nhất không thể ảnh hưởng đến học hành của em, điều này em hiểu chứ?”

Lão Cao là người không thích làm ra vẻ, Hàn Tử Dịch thích ông thoải mái nói lời trong lòng còn giữ lại ba phần đường lui, anh nghe rồi nói: “Em chỉ có thể nói Thẩm Yến Trầm sẽ không kéo chân sau em, trái lại cậu ấy sẽ trở thành động lực để em học tập.”

Lão Cao ồ lên, tự hỏi hay là Hàn Tử Dịch muốn sử dụng năng lượng còn sót lại của mình kéo Thẩm Yến Trầm lên.

Ông vừa nghe tin đồn đã lập tức hỏi dò cô Hồng tình hình thế nào, lại bị cô Hồng cáu kỉnh móc mỉa một trận, nói học sinh xuất sắc trong tay ông rất bảo vệ Thẩm Yến Trầm. Ông cũng không biết xảy ra chuyện gì thì làm sao cô có thể biết.

Lão Cao suy nghĩ trong đầu, về phần thật giả, ông cũng không muốn tìm hiểu.

Chuyện quan trọng bây giờ là khiến Hàn Tử Dịch đặt hết tâm tư vào học tập, vì thế lão Cao gật đầu: “Em nắm chắc là được, việc này sau này chúng ta sẽ không đề cập đến cậu ấy nữa.”

Hàn Tử Dịch rất hiểu rõ trong lòng, suy nghĩ của lão Cao hoàn toàn khác với suy nghĩ của mình, nhưng mà cũng không sao, có thể đạt được mục đích, kết quả cuối cùng tốt là được.

Sau một hồi nói chuyện, lão Cao chỉ cảm thấy mệt tim, trước đây đối với học sinh như Hàn Tử Dịch, ông nghĩ còn có thể đối phó vài câu. Bây giờ qua một kỳ nghỉ ngắn ngủi, ông luôn cảm thấy Hàn Tử Dịch đã lén tu luyện tâm trí ở nơi nào đó, trở thành cáo già ngàn năm, thế cho nên nói chuyện với anh có chút lực bất tòng tâm.

Cũng may những người khác trong lớp đều không như thế, chứ không chắc ông có thể bạc đầu trong một đêm.

Trong lòng lão Cao hơi ưu thương, yên lặng đứng đó thở dài, cất tiếng nửa vui đùa nửa nghiêm túc: “Nếu nói đến học hành thì em hãy nói cho thầy biết, cuộc thi lần trước là thế nào? Sau này chuyện này còn xảy ra không, thầy già rồi không chịu nổi bị em doạ đâu.”

Ông sợ Hàn Tử Dịch có áp lực, cũng sợ anh có tâm lý phản nghịch, sau khi có thành tích lần trước ông cũng không tìm anh hỏi tình hình. Ông lén hỏi giáo viên giám thị lúc đó, người ta nói, ngoại trừ Hàn Tử Dịch ngủ một giấc ở trường thi chứ không có bất thường nào khác.

Lão Cao chắc chắn, thời gian ngủ của Hàn Tử Dịch không dài, còn hơn 20 phút hoàn toàn đủ thời gian cho anh làm bài.

Gút mắc cuộc thi lần trước vẫn thấp thỏm trong lòng lão Cao, ông chỉ sợ Hàn Tử Dịch vì vậy sẽ không đứng dậy được, từ cục vàng biến thành bùn nhão.

Cho nên nhân dịp nói chuyện lần này, cuối cùng ông cũng hỏi.

Hàn Tử Dịch không nhìn lão Cao, nói giảm nói tránh: “Chuyện lần trước là ngoài ý muốn thôi ạ.”

Về phần sau đó chuyện thành tích có xuất hiện tình trạng nhảy qua nhảy lại hay không thì anh không dám đảm bảo, dù sao kiến thức cấp ba của anh đã lâu rồi không tiếp xúc.

“Nhưng mà thầy yên tâm, có Thẩm Yến Trầm ở phía sau đốc thúc, mọi thứ sẽ trở về điểm ban đầu.” Cuối cùng, Hàn Tử Dịch điềm tĩnh nói ra một câu như thế.

Lão Cao nghe xong càng thêm lo lắng.

Ông nghĩ thầm, sao mà càng nghe càng kỳ lạ vậy, cái gì mà có Thẩm Yến Trầm mọi thứ sẽ trở về điểm ban đầu. Chẳng lẽ cậu ấy học hành vì Thẩm Yến Trầm sao? Này chẳng phải vớ vấn hồ đồ sao?

Lão Cao hết suy lại nghĩ, bản thân quả thật là lo nghĩ vớ vẩn.

Ông dạy học nhiều năm như vậy, đã dạy vô số học sinh, Hàn Tử Dịch thật sự là người mà ông ít lo nhất. Ý của anh nói chắc là để trấn áp ‘tiểu bá vương’ Thẩm Yến Trầm trong trường nên thành tích của cậu cũng sẽ ổn định.

Ở một mức độ nào đó, lão Cao xem như cũng hiểu rồi.

Hàn Tử Dịch không phải không quan tâm học hành, cũng không phải không coi trọng cấp ba. Chung quy anh là người sống lại, anh đã trải qua những chuyện này rồi, hoàn hoàn không muốn trải qua một lần nữa.

Nếu như không quan tâm đến người bên cạnh, anh hoàn toàn sẽ không đặt trọng tâm vào học hành, nói không chừng còn có thể sớm bị đuổi học.

Lợi dụng ưu thế biết trước được tương lai, rất nhiều việc anh muốn làm, bản thân rất muốn trở nên mạnh mẽ, việc này sẽ chiếm rất nhiều tinh thần của anh.

Thế nhưng bây giờ anh có ràng buộc và động lực, anh bằng lòng hoãn bước chân phát triển sự nghiệp của mình, chậm rãi ổn định.

Điều này không phải chỉ vì Thẩm Yến Trầm mà còn vì ánh sáng trong đôi mắt của người này.

Nhiều khi, những nỗ lực không ngừng xuất phát từ hi vọng của người quan tâm nhất sẽ trở thành bản lĩnh của chính mình, và bản thân sẽ có chỗ đứng trong xã hội.

Trước đây người mà anh quan tâm là người nhà là cha mẹ là Chu Văn Hàng, bây giờ quan tâm chính là Thẩm Yến Trầm.

***

Sau khi tan học, Thẩm Yến Trầm nằm trên bàn không hề cử động, Sài Con gọi cậu mà cậu cũng không trả lời, hoàn toàn không đói bụng.

Chờ đến khi lớp học chỉ mỗi mình cậu, cậu lấy tờ bài thi bảo bối mà Hàn Tử Dịch sửa chữa tỉ mỉ xem.

Ai ai cũng tò mò quan hệ giữa cậu và Hàn Tử Dịch, ngay cả Sài Côn cũng không kiềm được mà hỏi cậu vài câu, câu trả lời là bạn.

Những người khác không dám hỏi, chỉ có thể khỉ gãi ngực, trong đầu nghĩ đủ loại suy đoán.

Về phần bài thi, về phòng Thẩm Yến Trầm trực tiếp giấu đi, hoàn toàn không có suy nghĩ để cho bất cứ ai nhìn thấy.

Bây giờ không có ai khác, cậu mới lấy bảo bối thuộc về mình.

Thẩm Yến Trầm đã từng nhìn thấy nét chữ của Hàn Từ Dịch qua bài văn được dán trên tường để cho mọi người chiêm ngưỡng.

Khi đó cậu đã chụp lại, cậu cũng muốn lấy bài thi xuống, những mà bài thi trên tường được dán quá chắc, xé một cái là rách, không cách nào chỉ có thể chụp lại giữ làm kỷ niệm. Thỉnh thoảng bấm ra xem.

Thẩm Yến Trầm không thể nghĩ ra được từ nào để hình dung chữ của Hàn Tử Dịch, cậu chỉ nghĩ được chữ đẹp như chính Hàn Tử Dịch.

Hôm nay, trên bài thi của cậu đều là chữ của Hàn Tử Dịch.

Điều này có nghĩa là cậu không làm đúng mấy câu trong đề bài thi, có thể nói công khai xử tội.

Nhưng trong đầu của Thẩm Yến Trầm cũng hơi xấu hổ xiu xíu, mà vui vẻ là phần lớn.

Bởi vì sự nghiêm túc và tỉ mỉ của Hàn Tử Dịch.

Chú thích của mỗi câu sai rất tỉ mỉ, các kiến thức được sử dụng rời rạc đều được liệt kê riêng biệt rất rõ ràng.

Chỗ không hiểu, cậu có thể lật sách ra tìm.

Hàn Tử Dịch thật sự là người tốt mà không có từ nào có thể diễn tả được hết.

Đây vẫn luôn là suy nghĩ chân thật nhất trong đầu Thẩm Yến Trầm, bây giờ càng hơn thế.

Thẩm Yến Trầm chìm đắm trong những suy nghĩ này thì di động trong túi rung lên.

Cậu vội vàng lấy ra xem tin nhắn.

Hàn Tử Dịch: Ở đâu đó? Đi ăn không?

Thẩm Yến Trầm: Trong lớp học, còn cậu?

Hàn Tử Dịch không trả lời, vài phút sau, di động của Thẩm Yến Trầm reo lên.

Sau khi bắt máy, giọng nói của Hàn Tử Dịch từ Mic truyền đến: “Tôi mời ra khỏi phòng thầy Cao, cùng đi ăn nhé?”

“Được.” Thẩm Yến Trầm vui vẻ nói: “Cổng sau của trường có mấy quán rất sạch sẽ lại còn ngon…”

Còn chưa nói xong, cậu đã dừng lại, thầm nghĩ bản thân vừa gặp phải Hàn Từ Dịch đã thành ngốc rồi.

Hàn Tử Dịch đã học ở trường này hai năm rồi làm sao không biết cổng sau có gì chứ?

“Được.” Hàn Tử Dịch không nghe ra dừng đột ngột của cậu, rất tự nhiên tiếp lời: “Tôi tới tìm cậu.”

Không biết có phải do sự sai lệch giọng nói trong di động hay không mà Thẩm Yến Trầm lúc nào cũng nghĩ giọng của Hàn Tử Dịch vô cùng dịu dàng.

Cậu vội vàng đáp lời, cẩn thận cất kỹ bài thi, đặt trong ngăn kéo.

Thẩm Yến Trầm bước ra thì đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của Hàn Tử Dịch, cậu vẫy tay với anh.

Hàn Tử Dịch nhìn thấy cậu, khóe miệng cong lên, nở nụ cười.

*

Cổng sau của Số Một Giang Thành có không ít quán ăn, đối tượng phục vụ chủ yếu là học sinh.

Quán ăn giá cả nào cũng có, Hàn Tử Dịch và Thẩm Yến Trầm thương lượng với nhau quyết định ăn lẩu.

Thời tiết hôm nay không lạnh không nói, ăn cái này rất hợp.

Không phải có một câu nói thế này sao, chuyện gì cũng giải quyết được bằng một nồi lẩu, nếu không thì hai nồi.

Hai người đều thích ăn cay, nhưng Hàn Tử Dịch lại chọn lẩu uyên ương.

Nước nhanh chóng sôi, ngửi thấy mùi ớt từ nồi nước đỏ rực, Thẩm Yến Trầm cảm thấy mình có thể ăn được cả một con bò.

Hàn Tử Dịch nhìn hai mắt sáng rực của cậu, mỉm cười, anh bỏ miếng thịt vào trong nồi, mỗi bên một nửa.

Miếng thịt rất mỏng, mấy giây là chín.

Ánh mắt của Thẩm Yến Trầm hoàn toàn nhìn vào trong nồi, Hàn Tử Dịch nói: “Dạ dày cậu không tốt, ăn trước đồ không cay lót dạ đã.”

Thẩm Yến Trầm thất vọng dời mắt nhìn về phía Hàn Tử Dịch, ánh mắt vô thức mang theo ý tố cáo.

Chỉ một ánh mắt như vậy đã khiến trái tim của Hàn Tử Dịch nhảy lên một nhịp, trước đây Thẩm Yến Trầm cũng nhìn anh như vậy, sau khi hai người trở nên thân thiết hơn.

Anh rũ mắt xuống che đi thần sắc trong mắt, khẽ nói: “Lát nữa có thể ăn đồ cay.” Vừa dứt lời, anh gắp thịt từ trong nồi lẩu nấm bỏ vào bát của người này.

Thẩm Yến Trầm không ăn cay không vui, thói quen này sau này cũng không sửa. Mấy lần vì ăn cay mà đau dạ dày, lần sau lại đi ăn tiếp.

Thẩm Yến Trầm nhìn thịt trong bát mình, chỉ có một suy nghĩ, lẩu nấm cũng ngon, cũng thơm.

Nhìn thấy cậu vui vẻ vùi đầu vào ăn, Hàn Tử Dịch cũng cảm thấy đói, cũng cùng ăn.

Rất nhiều học sinh trung học đi ăn ở cổng sau trường học, thật ra căn tin trường ăn cũng ngon, nhưng ăn hoài thì ngắn, đến cổng sau có thể thay đổi khẩu vị.

Trong số đó có Sài Côn và Chu Văn Hàng, Sài Côn thích ăn mì, không kể đồ ăn ngon giá cả hợp lý mà còn no nữa. 

Chu Văn Hàng thích ăn cá.

Trùng hợp là hai quán này đều đối diện quán lẩu.

Khi Sài Côn và Chu Văn Hàng được người ta thông báo rằng Hàn Tử Dịch và Thẩm Yến Trầm đang ăn cùng nhau, phản ứng đầu tiên của hai người đều là không tin.

Sài Côn không tin là vì Thẩm Yến Trầm từng nói không đói bụng, không muốn ăn gì, ngay cả khi cậu nói mua về cũng từ chối, làm sao có khả năng xuất hiện ở chỗ này.

Chu Văn Hàng không tin là vì cậu ta chủ động gửi tin nhắn cho Hàn Tử Dịch, nhắn là cùng đi ăn, Hàn Tử Dịch chưa trả lời, làm sao có thể đi ăn cùng với Thẩm Yến Trầm chứ?

Sau đó hai người theo hướng tay chỉ của bạn học bên cạnh, kết quả Sài Côn nhìn thấy đại ca của họ ăn lẩu rất vui vẻ, bộ dạng này không có chút nào giống như không đói bụng không có khẩu vị.

Chu Văn Hàng nhìn thấy Hàn Tử Dịch đang nói chuyện cùng với Thẩm Yến Trầm ở trong quán khác.

Trong tầm mắt của cậu ta, không biết Hàn Tử Dịch nói gì đó mà Thẩm Yến Trầm cứ gật đầu.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Hàn Tử Dịch không hề nhìn đi nơi khác.

Mà đãi ngộ này vốn dĩ chỉ thuộc về mỗi mình cậu ta.

Trong nháy mắt, Chu Văn Hàng khẳng định mình đã nếm được mùi vị đố kị.