Mặc Sức Cưng Chiều

Chương 32



Hàn Tử Dịch bình tĩnh cúp điện thoại, bây giờ Lý Uyển có nói gì cũng không tổn thương được anh nữa.

Nhưng vì cô chủ động gọi điện đến nên cuối cùng Hàn Tử Dịch chọn sẽ về nhà họ Hàn một chuyến, vì anh nghe được giọng của Lý Uyển hơi bất thường, hình như đang cố gắng kiềm nén cái gì đó.

Có một số chuyện không phải mặc kệ không quan tâm thì có thể giải quyết được, nếu Lý Uyển đã gọi điện đến thì chắc chắn là nhất định muốn gặp anh rồi. Bây giờ bên cạnh anh có Thẩm Yến Trầm, anh không mong muốn Lý Uyển tìm đến cậu ấy nói mấy lời chói tai.

Mặc dù Thẩm Yến Trầm không để bụng những lời này nhưng anh sẽ đau lòng.

Đã sống trên đời này luôn có một số điều kiêng dè. Nhưng, chỉ cần thì được cơ hội thích hợp, anh sẽ xử lý xong toàn bộ một cách nhanh chóng.

Khi nói với Thẩm Yến Trầm về chuyện phải về nhà một chuyện, giọng nói và vẻ mặt của Hàn Tử Dịch đều rất bình tĩnh.

Ngược lại, Thẩm Yến Trầm rất lo lắng.

Thẩm Yến Trầm biết được quan hệ của anh và người thân trong nhà không tốt, tuy Hàn Tử Dịch không kể cụ thể nhưng có thể nhận ra được sự thật tàn khốc trong đó.

Trong mắt của một số người, giữa người nhà, cho dù mâu thuẫn cho sâu cỡ nào thì họ vẫn là người thân có quan hệ huyết thống, là quan hệ tình thân ruột thịt. Thẩm Yến Trầm cũng muốn dùng đạo lý này thuyết phục bản thân, Hàn Tử Dịch cùng lắm chỉ quan về nhà của mình một chuyến, cậu không cần phải suy nghĩ nhiều.

Nhưng điều này hoàn toàn không thuyết phục được cậu, cậu vẫn không yên lòng.

Hơn nữa, anh hoàn toàn không quan tâm người khác đối xử với người thân như thế nào, người khác suy nghĩ thế nào, anh chỉ quan tâm đến Hàn Tử Dịch, chỉ quan tâm đến cảm xúc của Hàn Tử Dịch.

Chỉ là cậu không biết làm sao mở miệng nói những lời này, cậu không có lập trường. Hiện tại quan hệ giữa họ chỉ là khá thân thiết mà thôi, cho dù là bạn thân cũng không thể khoa tay múa chân cuộc sống của nhau.

Hàn Tử Dịch ở bên cạnh Thẩm Yến Trầm rất lâu, anh hiểu người này, nhất là Thẩm Yến Trầm của bây giờ vẫn chưa trầm lắng như sau này, tất nhiên cậu hoàn toàn không thể che giấu được cảm xúc.

Thẩm Yến Trầm lo lắng cho anh, anh làm sao để cho người này lo lắng chứ.

Vì thế Hàn Tử Dịch cười cong cong đuôi mắt, khẽ nói: “Về xem một chút, nếu thật cãi nhau với họ nữa, tôi sẽ về tìm cậu, tóm lại còn có chỗ ở.”

Sau khi Thẩm Yến Trầm nghe xong thì cậu chớp chớp mắt, sau đó gật đầu một cách mạnh mẽ, dáng vẻ rất tán thành câu này.

Hàn Tử Dịch nhếch môi cười, Thẩm Yến Trầm cũng vui theo.

Hàn Tử Dịch đuổi Thẩm Yến Trầm về nhà, lại sắp xếp bài tập cho cậu, sau đó mới về nhà họ Hàn.

Đứng trước cửa lớn của nhà họ Hàn lần nữa, Hàn Tử Dịch chỉ cảm thấy rất xa lạ.

Anh đẩy cửa bước vào, Lý Uyển đã ngồi trên sô pha trong phòng khách dưới lầu, cô không trang điểm, trông nặng trĩu trầm lắng. Lý Uyển trang điểm ăn mặc xinh đẹp đều để Hàn Văn Lạc nhìn, nếu như Hàn Văn Lạc đi công tác không ở nhà, cô giống như cây cối mất đi ánh sáng mặt trời, hoàn toàn lười quan tâm đến bản thân mình.

Nhìn thấy anh, vẻ mặt của Lý Uyển hơi phức tạp.

Cô đứng lên, nhìn Hàn Tử Dịch bước vào, không nhịn được lên tiếng: “Ở bên ngoài lâu như thế cũng không biết về nhà thăm, trong lòng con còn có cái nhà này hay không?”

Hàn Tử Dịch nhìn cô, khẽ hỏi: “Này giống nhà sao ạ?”

Lý Uyển nghẹn ngào vì câu hỏi của anh, mắt cô đỏ lên.

Hàn Tử Dịch từng vì nước mắt của cô mà ép mình cố gắng thêm, bây giờ lại rất bình tĩnh.

Lý Uyển nhìn Hàn Tử Dịch như vậy, cảm thấy rất xa lạ, trong lòng cô ngầm hoảng, nhưng cô không biết bản thân đang hoảng cái gì.

Cô nén cảm xúc xa lạ này xuống đáy lòng, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, cô nói với giọng tự cho là tận tình khuyên bảo: “Tử Dịch, gần đây con không ở nhà, mẹ và cha của con cũng đã nói chuyện. Bây giờ con đang ở thời kỳ phản nghịch, có thể không nghe lọt những gì chúng ta nói, con như vậy rất dễ đi lầm đường. Chúng ta là cha mẹ của con, làm tất cả đều vì con của mình.”

Hàn Tử Dịch không có biểu cảm gì khi nghe Lý Uyển nói, có lẽ trên đời này rất nhiều cha mẹ là như thế, nhưng luôn có một phần nhỏ là cha mẹ nhưng lại hoàn toàn không chút liên quan gì đến hai chữ này cả.

Trùng hợp, anh sinh trong gia đình như thế.

Lý Uyển nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hàn Tử Dịch, lòng cô càng hoảng hốt hơn.

Bây giờ cô quả thật giống như con ruồi bay vòng vòng loạn xạ, ban đầu tâm trạng của cô vẫn rất tốt.

Hai ngày trước Hàn Văn Lạc ra nước ngoài, nói là muốn đầu tư gì đó, chuyện kinh doanh Lý Uyện hoàn toàn sẽ không nhúng tay vào. Khi Hàn Văn Lạc đi thì còn còn tự mình tiễn ra tận sân bay.

Nhưng vào hôm qua, cô nhận được điện thoại của Lý Phàm, nói nhìn thấy Hàn Văn Lạc ở Hải Thị, hỏi cô có phải công ty họ Hàn muốn phát triển tới Hải Thị phải không.

Ý của Lý Phàm là Hàn Văn Lạc rất có mắt đầu tư, nếu như lão có hạng mục gì, bản thân cũng muốn theo kiếm tiền, tiện thể chuyển cơ cấu công ty họ Lý.

Nếu trước khi nghe Lý Phàm khen Hàn Văn Lạc như thế, Lý Uyển chỉ sẽ có cảm giác vui vẻ có thể diện, nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy ong ong lỗ tai, trái tim như có ai nắm chặt vậy.

Bởi vì trước khi cô nhận điện thoại Lý Phàm, cô vừa mới nói chuyện điện thoại với Hàn Văn Lạc, lão nói mấy ngày nữa bản thân mới về nước.

Do đó, giữa Lý Phàm và Hàn Văn Lạc chắc chắn có một người nói dối.

Lý Phàm không cần phải nói đối, vậy vì sao Hàn Văn Lạc phải nói dối?

Lý Uyển sợ hãi trong lòng, nháy mắt đầu óc cô bắt đầu hoạt động, phản ứng đầu tiênn của cô là muốn che giấu hết tất cả. Cô nói qua loa với Lý Phàm, Hàn Văn Lạc ở Hải Thị bàn chuyện kinh doanh, không có đầu tư gì cả, bảo anh ta không nên làm phiền Hàn Văn Lạc.

Cô không hi vọng Lý Phàm tiếp xúc với Hàn Văn Lạc, cô không muốn nghe một số kết quả không nên nghe.

Cúp điện thoại, cô trằn trọc cả đêm, cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến kết quả xấu nhất.

Hôm nay cô vẫn vô cùng bình tĩnh gọi điện cho Hàn Văn Lạc như thường lệ, sau đó lại gọi điện của Hàn Tử Dịch.

Cô nghĩ Hàn Văn Lạc coi trọng Hàn Tử Dịch, chỉ cần cô bồi dưỡng Hàn Tử Dịch thật tốt, căn nhà này sẽ không gặp phải biến cố gì.

Lý Uyển có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đối diện với đôi mắt lạnh nhạt không có tình cảm của Hàn Tử Dịch, cô cảm thấy bản thân mình dường như bị nhìn thấu, nhất thời, những lời cô muốn nói đều kẹt lại ở cổ họng.

Nói đến cùng Hàn Tử Dịch vẫn là một con cáo già, vừa nghe những gì Lý Uyển nói, nhìn biểu cảm của cô, đã biết cô đã hoài nghi Hàn Văn Lạc, cũng biết cô gọi mình về rốt cuộc để làm gì.

Thế như anh không ngờ, sau khi Lý Uyển nghi ngờ Hàn Văn Lạc lại có thái độ như vậy.

Anh cho rằng ít nhất Lý Uyển phải ầm ĩ một trận.

Làm như chuyện nghi ngờ không tồn tại, lẽ nào có thể nói với bản thân, tất cả chưa từng xảy ra sao?

Hàn Tử Dịch thật sự không hiểu nổi tình cảm của Lý Uyển đối với Hàn Văn Lạc vì sao lại méo mó như thế, biết tất cả, vậy mà cô cho rằng bản thân anh là cọng rơm cứu mạng để níu kéo Hàn Văn Lạc.

Trong người anh chảy máu của hai người, nhưng đối với chuyện tình cảm, khi anh yêu anh sẽ yêu chiều sẽ tin tưởng, khi bị phản bội sẽ không nhìn không quan tâm đến.

Anh không làm được như Lý Uyển, anh cũng không muốn trở thành Lý Uyển thứ hai.

Vì thế Hàn Tử Dịch nhìn thẳng vào Lý Uyển nói: “Cho dù con đứng nhất khối nhiều lần thì thế nào, ông ấy thật sự quan tâm đến con sao?”

Lý Uyển sửng sốt đứng hình, cô mỉm cười nhưng nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.

Cô nói: “Tử Dịch, con đang nói gì…”

“Mẹ đang nghi ngờ cái gì thì con đang nói cái đó.” Hàn Tử Dịch nói rất thản nhiên: “Đối với hai người, con hoàn toàn không cảm nhận được tình thương cha mẹ, hai người một người vẫn luôn lợi dụng con, một người vẫn luôn diễn kịch. Cuộc sống như vậy, hai người không thấy mệt nhưng con thấy mệt.”

Sắc mặt của Lý Uyển trắng bệch, cô không phải là kẻ ngu, tất nhiên hiểu ý của Hàn Tử Dịch.

Môi cô run khe khẽ, rất muốn hỏi Hàn Tử Dịch còn biết những gù nhưng cô lại sợ không dám hỏi.

Hàn Tử Dịch nhìn cô, nói vô cùng thoải mái: “Nhà họ Hàn, ông ấy không định để lại cho con, con cũng không muốn, bất cứ những gì hai người cho con cũng không muốn. Con có con đường mà con muốn đi, sau này con sẽ không theo hai người. Con không biết mấy năm này mẹ có từng hối hận chưa, cũng không biết mẹ có cảm thấy đáng giá hay không, nhưng chuyện đã tới nông nỗi này rồi, thay vì giả vờ như không có chuyện xảy ra, âm thầm giả tạo cảnh yên bình thì nên nghĩ cách làm thế nào không bị cả người lẫn tiền.”

Nói xong Hàn Tử Dịch xoay người bỏ đi, Lý Uyển hét lên ở phía sau anh: “Con làm cái gì vậy?”

Hàn Tử Dịch nói nhưng không hề quay lưng lại: “Con đã thành niên rồi, con sẽ không ở chỗ này, con cũng sẽ không để hai người tuỳ ý sắp đặt. Con không phải là cọng rơm cứu mạng của mẹ, con không cứu được mẹ.”

Nói xong anh rời đi mà không quay đầu lại.

Ác nhân tự có ác nhân trị, cứ để Hàn Văn Lạc và Lý Uyển ở lại nhà họ Hàn lạnh giá này trở mặt nhau đi.

Những chuyện này không có liên quan gì đến anh.

Khi Hàn Tử Dịch về đến nhà của Thẩm Yến Trầm thì trời đã tối, anh xách hai phần mì xào và thịt nướng về.

Anh vừa mới cắm chìa khoá vào ổ khoá  mở cửa thì Thẩm Yến Trầm đã chạy từ phòng sách ra để mở cửa cho anh.

Sau khi hai người vào nhà, Hàn Tử Dịch đặt đồ ăn lên bàn ở phòng khách, anh hỏi: “Sao cậu biết là tôi?”

Thẩm Yến Trầm nhanh nhẹ bày thịt nướng ra: “Tôi nghe thấy tiếng mở khoá

Căn nhà này, chỉ có anh và Hàn Tử Dịch có chìa khoá, vừa nghe tiếng động của cánh cửa là cậu biết Hàn Tử Dịch đã về.

Thẩm Yến Trầm cũng không hỏi chuyện sau khi anh về nhà, cũng không hỏi sao anh lại về lúc này.

Hai người ngồi đối diện nhau, Thẩm Yến Trầm hít hà: “Thơm quá.”

Hàn Tử Dịch liếc nhìn cậu rồi đưa đôi đũa cho cậu, anh nói: “Biết ngay là cậu không ăn tối, mau ăn đi, lát nữa nguội là không ăn được nữa.”

Thẩm Yến Trầm gật đầu trả lời hai tiếng, ăn xiên thịt nướng trước, vẻ mặt vô cùng thoả mãn.

Hai người vui vẻ cùng nhau ăn mì xào và thịt nướng nóng hổi, thỉnh thoảng nói câu đề này mình không làm được.

Bầu không khí ấm áp lại bình yên.

Đến khi ăn xong, hai người dọn dẹp bàn, Thẩm Yến Trầm xách rác xuống lầu.

Khi cậu từ bên ngoài vào nhà đã nhìn thấy Hàn Tử Dịch ngồi trên sô pha, đang lẳng lặng nhìn cậu.

Thẩm Yến Trầm mím môi, không biết vì sao Hàn Tử Dịch lại nhìn chăm chú như thế, cậu đột nhiên cảm thấy người này rất cần ai đó ở bên.

Hai người cứ ngồi bên nhau như vậy dù không nói tiếng nào cũng tốt

Thẩm Yến Trầm ngồi xuống bên cạnh Hàn Tử Dịch, khoảng cách hai người rất gần, ánh mắt cậu nhìn thẳng về trước, cậu bắt chuyện: “Có muốn cùng xem TV không?”

“Thẩm Yến Trầm, sau này tôi không còn nhà nữa.” Hàn Tử Dịch khẽ nói.

Thẩm Yến Trầm quay đầu lại, mắt mở to, như thế, thậm chí hai người có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Khoảng cách cách nhau chỉ hai ngón tay, là một khoảng cách nguy hiểm, chỉ cần hơi di chuyển một chút là có thể hôn nhau.

Đầu óc của Thẩm Yến Trầm trống rỗng, chiếc cổ trắng ngần đỏ ửng lên, cậu choáng váng nói: “Không sao, sau này nhà của tôi là nhà của cậu.”

Hàn Tử Dịch nghe câu trả lời này, ánh mắt trầm lắng, anh hỏi: “Vì sao?”