Mặc Thiên Phó Ý: Hợp Đồng Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 34: Anh Tôi Cũng Cô Đơn



Không khí tưng bừng của những ngày lễ cuối năm không làm căn biệt thự u uất trở nên tưng bừng, sôi nổi. Chiều hôm ấy Thiên Ý ngồi trên xích đu trong vườn, nhìn chiếc lá cuối cùng còn sót lại trên nhánh cây cao. Chẳng biết đã qua bao lâu dì Xiêm chạy đến thông báo.

“Cậu Phó Mặc nói tối nay sẽ về nên dặn tôi báo với cô một tiếng.”

Thiên Ý gật đầu, không nhanh không chậm rời khỏi xích đu. Nhiều ngày qua vì công việc cuối năm bận rộn Phó Mặc đã nhiều ngày không về, kỳ lạ thay Thiên Ý đâm ra chút nhớ, chút mong hắn gọi về.

Càng lúc Thiên Ý càng thấy mình giống như cún nuôi, cả ngày chỉ biết quẩn quanh tự chơi rồi đợi chủ nhân về vuốt ve. Mà đáng sợ thay cô lại cam tâm tình nguyện, vui vẻ khi làm điều đó.

Buổi cơm tất niên hoành tráng với nhiều món ăn, từ truyền thống đến hiện đại, chỉ là trên bàn ăn to rộng lại không có lấy một người thân.

Thiên Ý ngó ra cửa sổ, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, người xe như kiến tấp nập một vùng trời, lại dời mắt nhìn về ngôi nhà rộng lớn lạnh lẽo tối tăm, Thiên Ý khẽ buông tiếng thở dài.

Còn nhớ ngày này năm ngoái, Thiên Ý cùng ba và cả vú Hiền, ba người quay quần bên mâm cơm cuối năm, bình dị mà chan chứa yêu thương. Cái không khí đó, niềm vui đó, có thể đời này cô không thể trải qua lần nữa.

Giá như biết đó là lần cuối cùng được ở bên họ, Thiên Ý đã không để khoảnh khắc đó trôi qua dễ dàng. Nhưng cuộc đời nào có giá như, thứ đổi thay không phải thời gian mà chính mà con người, ai rồi cũng thay đổi.

Cánh cửa sắt nặng nề mở ra, đèn trong sân tự động bật sáng theo mỗi vòng lăn bánh xe. Nghĩ là Phó Mặc trở về, Thiên Ý vội vã ra đón nào ngờ người xuống xe là Hiển Vinh.

Thiên Ý thu lại nụ cười, bình tĩnh nói: “Công việc chắc hẳn bận lắm, tôi còn nghĩ là anh sẽ không về đấy.”

Hiển Vinh xách theo túi quà trong tay, anh cười đáp: “Đúng là khá bận, tôi phải tìm cớ để trốn khỏi buổi tiệc đêm nay.”

Anh nhìn vào nhà, vờ như không thấy hỏi Thiên Ý.

“Anh tôi chưa về sao?”

Thiên Ý gật đầu, cô nghe Hiển Vinh lấp liếm.

“Không về sớm được, đám bô lão đó biết tận dụng cơ hội lắm, họ sẽ đưa cháu gái hay con gái mình đến, sẽ chuốc say anh tôi rồi đẩy người nhà họ đến. May mắn lọt vào mắt anh ấy thì như trúng số rồi.”

Không nói thì thôi, nói rồi càng khiến tâm tình Thiên Ý bất an.

Đó vốn là cuộc sống của Phó Mặc, cô lấy tư cách gì để xen vào? Dù như thế nào Thiên Ý chỉ có thể làm tốt bổn phận của mình, trở thành cún nuôi dưới tay Phó Mặc. Mong ước đối với Thiên Ý là ảo vọng hão huyền, cô chỉ có thể nhìn vào thực tại mà sống tiếp.

“Tôi hiểu, anh đã ăn gì chưa? Nếu không thì vào ăn chút nhé, tôi và dì Xiêm nấu khá nhiều món.”

“Thật à? May là có cô đấy, cả buổi chiều tôi chưa có gì vào bụng.”

Hiển Vinh sánh vai cùng Thiên Ý bước đi, ngồi vào bàn ăn anh nhìn các món được trang trí đẹp mắt, bèn khen ngợi.

“Cô khéo thật đấy, vừa nhìn thôi bụng tôi đã réo inh ỏi rồi.”

Thiên Ý đặt chén đũa lên bàn, cô cười nhìn về phía dì Xiêm.

“Là do dì Xiêm nấu, tôi chỉ phụ thôi.”

“Phụ cũng giỏi mà, tôi còn chẳng biết phụ.”

Thiên Ý xem đó là lời khen xã giao, dù sao nắm bắt tâm lý đối phương là chuyên môn của Hiển Vinh.

“Haizzz… tốt thật, năm nay về còn có cả bàn ăn đợi tôi. Hy vọng năm sau năm sau nữa, đều như thế này thì tốt biết bao.”

Hiển Vinh húp sùm sụp chén súp Thiên Ý đưa, anh ăn rất vội, món nào cũng tấm tắc khen ngon. Thiên Ý sợ Hiển Vinh mắc nghẹn, cô nhẹ giọng nhắc nhở.

“Ăn chậm thôi, tôi đâu có giành đồ ăn với anh.” Nói đoạn Thiên Ý rụt rè hỏi: “Những năm trước đều như anh nói sao? Chỉ một mình anh đón năm mới?”

Hiển Vinh gật đầu, Thiên Ý lại rơi vào mớ cảm xúc rối rắm.

“Thế thì anh ta vô tâm quá rồi, để mình anh cô đơn trong khi mọi người đều sum vầy.”

“Không hẳn là vậy, vì anh tôi cũng cô đơn mà.”

Hiển Vinh đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào Thiên Ý trút bầu tâm sự.

“Anh tôi không tệ như mọi người hay nghĩ, thật ra có đôi lúc anh rất tốt. Tuy anh ấy gắt gỏng hay bắt người khác nghe theo mình, riêng đối với tôi thì không. Năm xưa khi ba còn sống, ông ấy luôn muốn tôi và anh trai nối nghiệp ông, tôi thì không muốn nên thường bị ba đánh. Có lần sau khi từ trường về, anh ấy chạy vào phòng hỏi tôi có thích theo nghiệp ba không? Tôi bảo không, vì tôi có ước mơ riêng mình. Cô biết sau đó chuyện gì xảy ra không?”

Thiên Ý lắc đầu, linh cảm nói cho cô biết chuyện mình sắp nghe rất bất ngờ.

“Nghe được câu trả lời đó, anh tôi không nói gì mà bỏ ra ngoài. Cũng chính lần đó là lần cuối cùng tôi bị đánh. Về sau mới biết anh đã âm thầm làm thủ tục để tôi sang nước ngoài học tập, để tôi có thể theo đuổi ước mơ của mình, còn anh ấy đã từ bỏ ước mơ của anh ấy.”

Hiển Vinh xúc động, viền mắt anh đỏ lên: “Nhờ anh ấy mới có tôi của ngày hôm nay.”

Thiên Ý trầm tư, cô không ngờ đến Phó Mặc là người tình cảm đến thế. Vậy vì lý do gì để một người tình cảm như hắn trở thành kẻ vô tình như hiện nay?

Hiển Vinh gõ lên mặt bàn thủy tinh: “Vốn tôi có ý định cư nơi xứ người thì tin dữ truyền tới, mẹ mất… Khi vừa hay tin tôi lật đật trở về, từ đó đến nay không rời khỏi nửa bước.”

“Chắc anh buồn lắm, khi mẹ tôi mất tôi đã khóc rất nhiều.” Thiên Ý bộc bạch.

“Không, anh em chúng tôi không ai khóc cả. Người ngoài đều nói chúng tôi là kẻ máu lạnh, nhưng kẻ máu lạnh thật sự mới là bọn họ. Cái bọn nhân cơ hội chiếm lấy phần lợi về cho mình, bọn muốn ăn sạch tiền của gia đình tôi một cách trắng trợn.”

Thiên Ý ngập ngừng: “Tôi không hiểu về tranh đấu thương trường cho lắm.”

Hiển Vinh cướp lời: “Đương nhiên, vì cô được ba mình bảo bọc quá tốt. Cũng như tôi đây này, chôn chân nơi đây để quản thúc ông anh già của mình.”

Hiển Vinh thay đổi không khí, anh nói vài câu bông đùa khiến cả hai cười lên nắc nẻ.