Mặc Tổng Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 17: Đụng vào một sợi tóc của Lâm Tịnh, tôi sẽ bóp chết cô



Tề Phong không cuống, anh rất bình thản:”Không phải cô muốn gặp Mặc Tử Hàng sao? Tôi là giúp cô gặp anh ấy đó"

Giang Yên Nhiên liền nhấc chân ra, ánh mắt như vừa quên một việc rất quan trọng:"Đúng rồi, chồng"

Lưu Khả Hân vẫn không thôi hết bất ngờ, nếu mà Tề Phong đã nói như vậy thì cô gái này thật sự là Mặc phu nhân, nhưng thật là chẳng có gì đặc biệt.

Động tay động chân? Đây không phải khí chất của một gia đình quý tộc. Lưu Khả Hân cười khinh. Thì ra Lâm Tịnh là dựa vào quen biết với Mặc phu nhân mà ra oai, cô ta nghĩ loại người như Giang Yên Nhiên sẽ được Mặc Tử Hàng giữ bên mình bao lâu chứ?

Lưu Khả Hân đang vòng vòng suy nghĩ, đột nhiên Tề Phong lại tháo áo vest của anh lạnh mặt đưa cho cô ta, nói:"Choàng vào rồi đứng dậy đi"

Mặt cô ta đỏ bừng bừng, trước giờ Tề Phong chưa bao giờ đối xử tốt với cô ta như vậy. Lưu Khả Hân liếc qua Lâm Tịnh nở một ý cười rồi quay sang nắm lấy áo Tề Phong, được anh đỡ dậy rồi quấn áo qua ngang hông.

Lâm Tịnh lẳng lặng không nói gì thêm, di ánh mắt đi quay sang nói với Giang Yên Nhiên:"Bà Mặc, chúng ta lên gặp ông Mặc được rồi"

Giang Yên Nhiên vội vã gật đầu theo sau Lâm Tịnh, đột nhiên Tề Phong lại đang khoác eo Lâm Khả Hân vượt lên trước.

Bọn họ cùng nhau bước vào thang máy dành riêng cho tổng tài, Tề Phong nhìn hai người trước cửa chưa bước vào nhếch đầu lông mày:"Không vào?"

Lâm Tịnh kéo Giang Yên Nhiên lui lại:"Cảm ơn, chúng tôi sẽ đi thang máy khác"

Tề Phong cười nhạt rồi bấm nút thang máy, lúc cửa thang máy đang dần khép lại, Lâm Tịnh trông thấy Lưu Khả Như kia đột nhiên choàng qua Tề Phong, còn chưa kịp nhìn xem hai người kia định làm gì thì cửa đã đóng chặt.

Lâm Tịnh hơi ngẩng đầu lên trời như cố cầm cự gì đó, sau đó xốc lại tinh thần cười nói với Giang Yên Nhiên:"Bà Mặc, đi thôi, chúng ta đi bằng thang máy khác"

Giang Yên Nhiên có chút ngây ngốc:"Kia là vợ của Tề Phong ư? Sao anh ta có thể ăn được thứ mặn chát như vậy?"

Lâm Tịnh phì cười:"Bà Mặc, cô học được ở đâu vậy"

Giang Yên Nhiên không biết, phản xạ tự nhiên thôi.

Sau khi cánh cửa thang máy chính thức khép lại, Tề Phong ở bên trong cau mày đẩy Lưu Khả Như ra, cô ta giật mình loạng choạng đập vào vách tường, kêu ca lên một tiếng.

Vẻ mặt anh ngay lập tức thay đổi, giọng điệu gắt gỏng:"Muốn làm gì?"

Lưu Khả Như ấp a ấp úng chẳng hiểu gì, cứ ngỡ Tề Phong cuối cùng cũng có chút hứng thú với mình nên làm tới. Xưa nay anh ta ăn chơi, gái ở bên nhiều vô kể không phải không ai biết, nhưng đối với cô ta lại chưa từng đụng vào đầu ngón tay, cứ tưởng lần này là..

"Tề Phong..em.."

Tề Phong thẳng tay bóp lấy cổ cô ta, hình ảnh hung dữ này khiến cả cơ thể Lưu Khả Hân rét run, lại nghe anh gằn giọng:"Tôi cho phép cô gọi tên tôi? Nhớ lấy một điều, sau này nếu cô còn đụng vào một sợi tóc của Lâm Tịnh, tôi sẽ bóp chết cô luôn đấy"

Dứt lời Tề Phong hất cô ta ra, cửa phòng thang máy cũng vừa mở nên anh bước thẳng ra ngoài.

Lưu Khả Hân ôm cổ ho khụ khụ, người lảo đảo bám vào thanh bám, vô thức siết chặt bàn tay, mẹ kiếp, Tề Phong kia chỉ là muốn Lâm Tịnh ghen tuông nên mới lợi dụng cô ta, hại cô ta vừa đắc ý chưa được bao lâu đã tơi tả..

Lưu Khả Hân suýt thì hét lên, rốt cuộc Lâm Tịnh kia thì có gì tốt hơn cô mà anh ta dù bị vứt bỏ vẫn muốn theo đuổi chứ, mấy người như đám Tề Phong không phải coi trọng nhất là thể diện à?!!!



Lâm Tịnh không phải quá xa lạ với nơi này, cô đưa Giang Yên Nhiên bước thẳng vào văn phòng của Mặc Tử Hàng, dù sao đây cũng là vợ của anh ấy, tự tiện một chút chắc cũng chẳng có gì đáng lo.

Ngay khi hai người đẩy cửa đi vào trong, bên trong phòng họp, tất cả mọi người đều nâng ánh mắt nhìn ra xuyên qua bức tường kính ngăn cách, ai nấy đều nhướn mày, người nào sao lại cả gan bước vào đây?

Giang Yên Nhiên cũng trông thấy Mặc Tử Hàng ngồi nổi bật ở ghế trụ trì, hai mắt sáng rỡ. Mới chưa đầy một buổi sáng không gặp mà cô đã thấy nhớ anh thế này..

Mặc Tử Hàng khi nâng ánh mắt lên trông thấy cô cũng có chút bất ngờ, anh nâng tay cho tạm dừng cuộc họp rồi nói với Tiểu Vân:"Mở cửa"

Tiểu Vân chần chừ:"Nhưng mà…"

Ngay sau đó nhìn thấy ánh mắt của Mặc Tử Hàng, cậu ta không chậm trễ chạy ra ngoài mở cửa mời Giang Yên Nhiên vào. Lúc này trong mắt cô chỉ có Mặc Tử Hàng, những người khác ở đây chỉ là hạt cát. Cô vui vẻ bổ nhào vào lòng anh, Mặc Tử Hàng cũng không né tránh, ôm lấy cô vào lòng còn đưa tay vuốt tóc cô:"Sao lại đến đây?"

Giang Yên Nhiên ôm chặt eo anh ngước đầu nhỏ lên:"Nhiên nhớ chồng rồi"

Làn môi mỏng của Mặc Tử Hàng khẽ cong lên, sự bực tức nãy giờ gần như tiêu tan, giọng nói ngay lập tức trở nên ôn nhu:"Anh cũng nhớ em"

Mọi người ở đây đều một phen mộng bức, sững như tượng, ai nấy đều liếc mắt qua Tiểu Vân đưa mắt muốn hỏi xem sự tình là như thế nào.

Tiểu Vân thở dài lắc đầu, ý nói biết thân biết phận thì nên yên lặng.

Người đang diễn thuyết cũng sững sờ nhưng là cảm tạ Giang Yên Nhiên nhiều hơn. Vì cô mà anh ta vừa thoát khỏi cơn thịnh nộ của sếp. Hắn ta len lén về chỗ ngồi chắp tay lẩm nhẩm:"Nữ thần, nữ thần của tôi"

Anh giữ chặt eo cô như đánh dấu chủ quyền. Vốn dĩ còn chưa cho tan họp là bởi vì cố ý muốn khoe khoang một chút, anh là người đã có vợ.

Mặc Tử Hàng làm như không gian chỉ có hai người, rất tự nhiên bày trò với cô, lúc sau anh hỏi:"Đói chưa?"

Giang Yên Nhiên vừa ăn một bụng đồ ăn ở nhà nhưng vì muốn được nhìn Mặc Tử Hàng vào bếp lần nữa mà vờ như bụng đói meo:"Đói sắp chết rồi"

Mặc Tử Hàng câm nín, cô có thể nào dùng từ khác không? Cứ làm như anh bỏ đói cô suốt mấy ngày rồi không.

Anh cười bất lực đỡ cô đứng dậy rồi nói:"Về thôi, anh nấu cho em"

Sau đó còn nói thêm, nhưng là nói với những người còn lại:"Tan họp"

Mọi người ngay lập tức như nhận lệnh hàng loạt đồng thời đứng dậy. Đợi khi Mặc Tử Hàng đưa Giang Yên Nhiên đi rồi mới náo nhiệt lên, chặn đường Tiểu Vân muốn hỏi cho ra nhẽ:"Thư ký Vân, chuyện này là sao vậy..?"

Cậu ta thở hắt ra một hơi:"Dài dòng lắm.."