Mắc Xích Hôn Nhân: Vì Anh Là Chân Ái!

Chương 29: Ghen?



Mặc gia…

Thập Thất giải quyết xong phần công việc về nhà cũng đã gần mười giờ khuya. Sau một hồi phân vân, mới quyết định đi về phòng.

Về tới, thì biết Mặc Phi vẫn chưa về. Bỗng nhiên lúc đó, cô chợt suy nghĩ đến thái độ lúc sáng của anh, giọng nói có vẻ mệt mỏi và sắc mặt không được tốt, rồi tự dưng cảm thấy có chút lo âu.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng rất nhanh sau, cô đã gạt sang một bên và tắt đèn, về sofa chuẩn bị ngủ.

Quái lạ thế nào, nằm gần ba mươi phút vẫn chưa thể chợp mắt. Cứ cách lâu lâu, lại nhìn về giường ngủ, nhìn ra cửa, mà lòng dạ đăm chiêu không rõ nguyên nhân.

Sau đó, không biết có thế lực siêu nhiên nào thúc đẩy, khiến cô từ phòng ngủ đi xuống phòng khách. Vừa vặn đúng lúc nhìn thấy Mặc Phi được một cô gái đưa về, trong bộ dạng khá say xỉn.

Thấy vậy, Thập Thất lập tức khẩn trương bước xuống, đanh giọng lên tiếng:

“Sao hôm nay anh về muộn vậy?”

Sự xuất hiện của Thập Thất, làm cô gái bên cạnh Mặc Phi khá bất ngờ, nhưng rất nhanh sau cô đã mỉm cười, rồi dịu dàng hỏi:

“Em là vợ của anh ấy?”

“Phải! Còn cô, cô là ai?” Thập Thất lạnh nhạt trả lời.

Đối phương thì rất ôn hòa đối đáp:

“Chị là Trình An Nhã, bạn của Mặc Phi.”

“Bạn, sao tôi chưa từng nghe anh ấy nhắc tới?” Thập Thất cố tình hỏi vặn vẹo, thái độ rõ ràng không vui.

Cô đang ghen ư? Nhưng mới sáng nay còn nói muốn kết thúc ngay khi hợp đồng hết hạn, thì nguyên lý nào dẫn tới ghen tuông cho được?

“Chúng tôi quen nhau lúc anh ấy học đại học bên Pháp. Sau này, Mặc Phi về đây làm việc, cả hai cũng ít gặp nhau, nhưng vẫn giữ liên lạc. Hôm nay, chị có chuyến công tác ở đây, nên hẹn anh ấy dùng bữa, trong lúc hàn huyên có uống hơi nhiều.” Trình An Nhã vẫn giữ đúng thái độ ôn hòa, nhã nhặn.

Lúc này, Mặc Phi mới lên tiếng:

“Cũng muộn rồi, em cứ nghỉ lại ở đây đi. Sẵn dịp sáng mai gặp ba mẹ anh luôn, họ vẫn hay nhắc em đấy.”

“Như vậy có tiện không anh? Em sợ làm phiền mọi người…” Trình An Nhã tỏ vẻ đắn đo, lo ngại.

“Giữa chúng ta, mà em còn ngại sao?” Mặc Phi cười hiền, còn đưa tay xoa đầu cô gái ngay trước mặt Thập Thất.

Thái độ và hành động của anh như vậy là sao đây? Tự nhiên thân thiết, cởi mở với người phụ nữ khác, thế có khác gì không xem Thập Thất cô ra gì?

Không hiểu sao, lúc đó cô thấy chướng mắt vô cùng. Nếu đã bị xem như không khí, thì cô còn đứng đó làm gì nữa? Ai muốn làm gì làm đi, cô không quan tâm, hậm hực bỏ lên phòng.

Không quan tâm, nhưng bực mình là sao đây?

“Hình như em ấy dỗi rồi…” Trình An Nhã khẽ nói.

Mặc Phi lúc đó lại bình thản cười nhạt, anh chọn cách không trả lời câu hỏi đó, mà tự chuyển sang chủ đề khác.

“Để anh gọi người đưa em lên phòng.”

[…]

Không lâu sau, người đàn ông ấy trở về phòng chung của mình và Thập Thất.

Thật ra anh không hẳn là say, chỉ là trong người hơi mệt, lòng dạ hơi buồn, nên tâm trạng cũng bị ảnh hưởng.

Anh vừa mở cửa phòng, thì thấy đèn ngủ đã bật, cô gái yên vị trên sofa, như chưa từng đặt anh trong suy nghĩ, thì nói chi tới hờn dỗi.

Lặng lẽ mở tủ quần áo chọn đồ đi tắm trong hoàn cảnh thiếu ánh sáng, anh cũng không muốn bật đèn.

Tắm xong, anh lại lên giường đi ngủ.

Ở gian phòng có hai người, nhưng dường như không hề quen biết hay liên quan gì đến nhau. Suốt đêm đó, mỗi người một suy nghĩ…

Họ nghĩ rằng, đối phương đã bình thản ngủ say. Nhưng thật ra, giấc ngủ đêm đó căn bản chưa từng ngon…

[…]

Sáng hôm sau, lúc Thập Thất ngủ dậy, Mặc Phi đã ra khỏi phòng. Cô xuống bếp, thì gặp khung cảnh Trình An Nhã cười nói vui vẻ với ông bà Mặc, trong đó có cả anh.

Nhìn họ cứ như một gia đình hạnh phúc, bất giác cô chợt thấy da mặt nóng lên, trong lòng bực bội vô cùng.

“Tiểu Phi, mẹ thấy sắc mặt con hôm nay tệ lắm nha. Có phải đang không khỏe?”

Bà Mặc vừa nói xong, Trình An Nhã ngồi bên cạnh đã chủ động đưa tay sờ trán Mặc Phi, hình ảnh đó vô tình lọt vào tầm nhìn của Thập Thất, khiến tâm trạng cô càng giống chó giẫm phải đuôi, chân vội đi tới.

“Đúng là trán anh ấy hơi nóng thật bác ạ! Chắc đêm qua về muộn, tắm khuya nên bị cảm rồi.” Trình An Nhã ôn nhu trả lời.

Vừa vặn Thập Thất xuất hiện, bà Mặc liền nhìn cô, rồi hỏi:

“Thất Thất, chồng con bị cảm. Con đã biết chưa?”

Bất ngờ nhận được câu hỏi, cô gái vô cùng bối rối, chỉ biết cúi mặt, rồi thành thật trả lời:

“Dạ chưa!”

Bầu không khí lập tức chìm vào ngột ngạt, sắc mặt bà Mặc cũng chùng xuống. Vì bà cảm thấy, dạo gần đây con dâu mình có vẻ hời hợt.

“Cảm mạo sơ sơ thôi mà, con không nói nên cô ấy không biết.” Mặc Phi bấy giờ cũng lên tiếng nói đỡ cho cô một lời.

Nghe vậy, Trình An Nhã liền bày tỏ thắc mắc:

“Dù anh không nói, nhưng hai người ngủ chung giường, gần nhau cũng phải nhận ra chứ?”

Không gian nhanh chóng chìm vào căng thẳng từ giây phút đó. Trong khi Thập Thất đang lúng túng, thì Mặc Phi đã trầm giọng trả lời:

“Bọn anh không ngủ chung.”