Mạc Yến Cao Dương

Chương 21



Phòng cấp cứu bệnh viện Thủ Thành

Dương Nguyệt đang ăn thì bỗng nhiên ngất đi, liền được đưa vào phòng cấp cứu

“Dương tổng? Dương Tiểu Thư sao rồi?” Di Hàn dè dặt hỏi, anh mới đi mua đồ ăn đêm về, liền nhận được tin Dương Nguyệt vào phòng cấp cứu. Nếu Dương Nguyệt xảy ra chuyện gì, cái mạng nhỏ này của anh khó mà bảo toàn

“Con bé đang ăn liền ngất đi, tôi cũng không biết, nó nằm trong đấy cũng nửa tiếng rồi, không biết bị làm sao nữa!” Dương Thời Tự ngồi thất thần ở băng ghế trước phòng cấp cứu, đôi mắt vô định

“Dương tổng, ông đừng lo lắng quá, cô ấy chắc sẽ không sao đâu!” Di Hàn an ủi Dương Thời Tự rồi nhìn vào phòng cấp cứu, cuối cùng cũng phải báo cáo cho Cao Khiết Lộ

“Đại ca, Dương Tiểu Thư ngất xĩu, vào phòng cấp cứu chưa thấy ra” Tin nhắn được gửi đi, phía bên kia cũng lập tức có phản hồi

“Tôi về Thủ Thành liền” Cao Khiết Lộ nhận được tin liền lập tức đưa ra quyết định

“Bác Vương?”

“Sao ạ?”

“Chuẩn bị trực thăng về Thủ Thành, tôi có việc cần xử lí” Cao Khiết Lộ soạn một ít đồ cần thiết rồi cũng lập tức rời khỏi Thành An

Sau khoảng 2 tiếng thì cuối cùng Dương Nguyệt cũng tỉnh. Bác sĩ bảo cô bị suy nhược cơ thể, vết thương thì do y tá xử lí chưa kĩ nên gây ra nhiễm trùng

“Con gái, ăn thêm tí cháo đi con” Dương Thời Tự nhẹ nhàng khuyên bảo cô, ông đối với ai có thể lãnh cảm vô tình nhưng với đứa con này thì không thể

“Cạch” Cửa phòng bệnh được mở ra, Cao Khiết Lộ từ ngoài bước vào, theo sau còn có Di Hàn và một người bác sĩ

“Chú Dương” Cao Khiết Lộ thấy ông liền gật đầu chào, ra hiệu cho vị bác sĩ kia đến kiểm tra cho Dương Nguyệt

“Tiểu Lộ, con đến rồi thì chú ra ngoài” Dương Thời Tự hiểu tình hình nên thoái lui, đi ra được đến ngoài thì Di Hàn cũng ra theo

“Dương tổng, ông về nhà nghỉ ngơi đi, Khiết Lộ bảo để cô ấy chăm sóc cho Dương Tiểu Thư, ông cứ yên tâm, tôi đưa ông về” Di Hàn nhanh nhảu

Sau một hồi kiểm tra thì lời bác sĩ riêng của Khiết Lộ và lời bác sĩ vừa cấp cứu nói khá tương đồng, chủ yếu là do suy nhược cơ thể và vết thương bị nhiễm trùng

"Tôi bảo em có nghe không, sao lại để thành ra thế này” Cao Khiết Lộ cau mày, khó chịu nhìn Dương Nguyệt với cơ thể xanh xao

“Tôi muốn yên tĩnh, chị ra ngoài đi” Dương Nguyệt chán nản, cô nghĩ thông rồi, dù sao thì bao năm vẫn vậy, cô có làm thế nào cũng vô dụng

“Dương Nguyệt!” Cao Khiết Lộ im lặng hồi lâu cũng lên tiếng

“Ừ?”

“Tôi biết em đã biết thân phận của tôi" Cao Khiết Lộ nhàn nhạt mở miệng, dù sao cũng không giấu được cô

Dương Nguyệt nghe cũng hiểu nhưng cố tình lãng tránh đi

“Xin lỗi em” Cao Khiết Lộ cúi mặt

"Tại sao?” Dương Nguyệt khó hiểu

“Chăm sóc em không tốt, lỗi của tôi”

“Sếp không cần chăm sóc cho nhân viên đâu” Dương Nguyệt cười trừ, lí do này khá buồn cười

“Ai nói em chỉ là nhân viên?” Cao Khiết Lộ nhăn mày, cô gái đang xù lông trước mặt cô nay ăn trúng cái gì rồi đây

“Chứ chẳng lẽ tôi là bà chủ?” Dương Nguyệt hỏi vặn vẹo, nhưng kì thực cô cũng rất mong chờ câu trả lời dù trong lòng đã có sẵn đáp án

“Không đúng sao?” Cao Khiết Lộ thản nhiên nhún vai

Dương Nguyệt sau khi nghe câu trả lời cũng đơ người luôn rồi. Gì thế này, phản ứng đang từ từ chậm dần rồi, cô không nghĩ tới cái câu trả lời này đâu

“Sao vậy? Không muốn là bà chủ?” Cao Khiết Lộ cười nhạt, lần trước say bí tỉ còn mong được ôm cô một cái, giờ lại xù lông nhím lên rồi

Dương Nguyệt lập tức á khẩu, cô đây là não đang bị đình trệ rồi, không kịp xử lí thông tin đâu

“Tôi cho người sắp xếp cho em ra viện rồi, ăn xong tô cháo, tôi đưa em về nhà nghỉ ngơi, trưa mai em đi cùng tôi về Thành An” Cao Khiết Lộ từ tốn ngồi xuống giường, cầm tô cháo đút cho Dương Nguyệt ăn

Dương Nguyệt nghe vậy thì cũng ngầm hiểu ý của Cao Khiết Lộ

“Tại sao chị đột nhiên quay về Thủ Thành ngay lúc này?” Dương Nguyệt không nhìn Cao Khiết Lộ, chuyên tâm ăn cháo nhưng cũng có chút tò mò về lí do

“Không yên tâm để em một mình”

Nghe Khiết Lộ nói thế, Dương Nguyệt cũng chẳng biết nói gì thêm, chỉ là trong lòng đang có cảm giác ấm áp chưa bao giờ có được

“Tôi cứ nghĩ em ở đây có Di Hàn bảo vệ rồi, nên tôi quay về xử lí cục diện chính ở Cao Viên, tiện thể sắp xếp cho Tiểu Doanh. Vả lại, tôi cũng không còn cảm giác với Tiểu Doanh nữa. Nhưng tôi nào ngờ em đột nhiên ngất xĩu. Nhận được tin của Di Hàn tôi lập tức đến đây” Cao Khiết Lộ trở nên âm trầm, đôi mắt âm u nhưng lẩn chứa vài phần dịu dàng nhìn cô

“Ò” Dương Nguyệt gật đầu, cảm thán

“Chỉ ò thôi sao?” Cao Khiết Lộ ngạc nhiên

“Vậy chẳng lẽ nói là chị nhớ tôi nên mới quay về Thủ Thành sao?” Dương Nguyệt bực bội

“Có ngu mới tự đa tình” Dương Nguyệt nói nhỏ, dù vậy Cao Khiết Lộ vẫn nghe

“Đúng là nhớ em thật, hmmm cảm giác rất khó tả, khác xa với cảm giác đối với Tiểu Doanh, nhưng tôi nghĩ là tôi đang yêu em” Cao Khiết Lộ hơi khẩn trương, giọng điệu coi bộ hơi gấp gáp thì phải

Cô khó tin nhìn Cao Khiết Lộ, đây là? Đang tỏ tình sao?

“Lí do?” Dương Nguyệt giả vờ lạnh lùng, biểu cảm không chút mảy may quan tâm đến người ngồi kia

“Tôi định xong việc sẽ đi gặp em, nhưng ai ngờ em ngất xĩu, tôi lo em không thấy tôi sẽ đổ bệnh thêm nên đành quay về đưa em đi theo” Cao Khiết Lộ giải thích lí do cội nguồn

“Vậy thì sao? Dù sao tôi cũng không đi với chị” Dương Nguyệt được đà lấn tới, cô sẽ thử ương ngạnh với Cao Khiết Lộ một chút, để xem chịu đựng được cô đến đâu

“Tôi không yên tâm tí nào, em ngoan được không? Xong đợt này, tôi sẽ dành thời gian cho em” Cao Khiết Lộ không biết phải giải quyết thế nào nữa, cô không có biết dỗ dành người khác, thật ra nếu chuyện kia không quan trọng, cô đã giao hết cho Di Hàn rồi, không cần đích thân xử lí

“Tôi không cần đâu” Dương Nguyệt nằm xuống kéo chăn che hết gương mặt

Cao Khiết Lộ thấy vậy cũng chẳng biết giải quyết thế nào thì điện thoại có người gọi tới. Cô xoay người ra ngoài nghe điện thoại

“Cha, con đây”

“Ừ, Hoắc Thúc Vinh hắn cho lắp đặt boom tại điểm gặp mặt, con đang ở đâu?”

“Chuyện này con biết rồi, con đang ở Thủ Thành. Chuyện boom đó con đã cho người tráo đổi rồi, cha yên tâm”

“Tốt, con ở Thủ Thành dỗ Tiểu Nguyệt sao?” Cao Vãn Minh đột nhiên nhắc tới

“Vâng, cô ấy giận con rồi” Cao Khiết Lộ cũng thành thật

“Haizz, chuyện bọn trẻ tụi con thật là, thôi cúp máy đây” Cao Vãn Minh cũng không nói gì dài dòng, tránh mất thời gian của cô