Mạc Yến Cao Dương

Chương 3



“Cạch”

Cửa nhà được mở ra, Mạc Doanh không cần nhìn cũng đủ biết là ai. Chính là lão chồng đẹp trai của cô đã về rồi

"Chào mừng bảo bối của em đi làm về"

Cô chạy lại ôm rồi hôn "chụt" lên má anh, Mạc Thiếu Hàn thuận thế kéo cô vào lòng rồi vùi đầu vào hõm cổ cô hít lấy mùi hương quen thuộc của vợ

"Nhớ em chết được!" Mạc Thiếu Hàn cười tươi, vợ anh đúng là thật xinh đẹp mà

Cô và anh cùng vào nhà, lúc nãy căn nhà còn rất vô vị với cô, bây giờ chồng đi làm về rồi, sự vô vị này bây giờ chẳng còn nữa. Chỉ toàn là mùi hương trầm ổn của gỗ từ người anh, mùi gỗ thoang thoảng dịu nhẹ, có thể khiến cô an lòng

"Bà xã, khi nãy có người nói xấu em!" Anh đột nhiên nhớ ra, cũng chẳng hiểu nữa, lúc trước anh là người rất phóng khoáng, chuyện nhỏ liền có thể bỏ qua nhưng bây giờ thì khác rồi, kể từ khi lấy vợ, sự thù dai trong lòng anh là cái gì đó rất đỗi bình thường

Chỉ cần ai nói gì không tốt về vợ anh mà để anh nghe được thì toang rồi, vậy mà hôm nay Châu Nghi dám tị nạnh với Yến ảnh hậu

"Nói xấu em sao? Ai thế anh?” Cô không khỏi thắc mắc, cô có gây thù chuốc oán với ai đâu nhỉ? 5 năm rồi mà có người còn nói xấu cô nữa sao?

"Châu gì đó, để anh nhớ coi… à, hình như cô ta tên Châu… Nghi. Ừm, đúng vậy, Châu Nghi" Anh đứng xoa cằm nhớ lại, thật ra ngoài vợ anh ra, bất kì cô gái nào anh cũng chẳng bận tâm đến, Mạc Thiếu Hàn chính là chẳng muốn nhớ tên cô gái nào ngoài Yến Mạc Doanh

"Châu Nghi sao? Em với cô gái đó có thù oán gì nhỉ? Ghen tị với em hả anh?"

Mạc Doanh ngẫm nghĩ, cô ít tiếp xúc và giao lưu với những người không cần thiết, Châu Nghi gì đó cô cũng chưa từng hợp tác qua, chỉ có đọc vài bài báo về việc cô ấy bị so sánh với cô mà thôi

"Bingo, bà xã hay thật, cô ta ghen tị với em, nói cái gì mà thiên vị gì đó" Anh vừa nói vừa sắn tay áo xắt rau củ để làm đồ ăn cho cô

"Hửm, thiên vị hả, ừmmm cũng có chút đó nha, nhưng mà… thật ra thiên vị vợ mình cũng không sai, ha ha ha" Cô cười lớn nhìn anh, chồng cô thật tuyệt

"Em còn phải nói sao? Anh không thiên vị vợ anh chắc anh thiên vị cô ta quá? Thật nực cười" Anh xắt rau nhưng động tác hơi mạnh bạo, chắc là nghĩ đống rau củ đó là Châu Nghi nên mới thế

Vợ chồng cô đứng trong bếp cùng nhau nấu cơm, trò chuyện phiếm

Thật ra cuộc sống này không hề tẻ nhạt, là do ta chưa tìm thấy niềm vui của bản thân. Tưởng rằng Yến Mạc Doanh ngày ngày chỉ ở nhà sẽ rất buồn chán nhưng không, cuộc sống của cô vẫn vậy, đôi khi lại thấy hạnh phúc hơn vì có người yêu chiều mình hết mực, xả giận thay cô, gánh hết những buồn phiền mà đáng ra chỉ mình cô phải chịu, tìm mọi cách cho cô chu toàn, sợ cô bị tổn thương dù là vết thương nhỏ nhất, cảm giác yêu chiều cô hết mực mà Mạc Thiếu Hàn mang đến khiến cô cảm thấy an lòng, không phải bận tâm điều gì nữa cả. Cảm giác tuyệt vời mà chồng cô mang lại khiến cô biết cô là một trong những người hạnh phúc nhất thế gian này

"Bảo bối à…” Yến Mạc Doanh nũng nịu

"Có chuyện gì thế bà xã?" Mạc Thiếu Hàn vừa xoa đầu cô vừa xử lí văn kiện

"Em muốn đi làm trở lại mà…" Yến Mạc Doanh đưa ra gương mặt khẩn cầu, tròng mắt cô long lanh, gương mặt này đã làm Mạc Thiếu Hàn lung lay, hắn thật không nỡ để cô phải thế này

“Không được..” Lời nói của anh chưa dứt thì cô đã hôn lấy anh

“Ông xã, 5 năm nay em chưa xin anh đi làm lại, em nhớ nghề quá… Cho em đi làm đi mà”

Quả nhiên, cái chiêu này của cô Mạc Thiếu Hàn chưa bao giờ có thể thoát khỏi

“Bà xã à, công việc đó quá cực khổ, em ở nhà ăn sung mặc sướng, chẳng cần phải làm gì cả không sướng hơn sao?” Khuôn mặt anh biểu tình rõ rệt với ý kiến của cô nhưng gần như 80% sẽ đồng ý cho cô đi

"Nhưng như vậy rất nhàm chán. Bảo bối à, em hứa nếu anh cho em đi làm lại, em chỉ nhận quảng cáo với mấy bộ phim nhẹ nhàng thôi. Có được không?"

Cô nũng nịu, quả nhiên sự nũng nịu của cô đã hoàn toàn đánh gục được sự cương quyết của Mạc Thiếu Hàn, vợ nhỏ của anh quả lợi hại

"Được… anh sẽ sắp xếp ngày cho em ra mắt. Nhưng nhớ, không được làm việc quá sức"

Mạc Thiếu Hàn dùng ánh mắt cưng chiều, động tác vuốt tóc nhẹ nhàng của anh rất dễ chịu, đem lại cho đối phương một cảm giác cực kì thoải mái

"Yêu anh nhất!" Yến Mạc Doanh choàng tay ôm lấy cổ anh. Hôn nhẹ vào má anh rồi buông ra nhưng cô nào hay mình đã lỡ chọc đến cậu em của chồng mình

Thấy cô định đứng dậy anh liền kéo tay cô lại, do mất thăng bằng nên ngã vào người anh

"Bà xã…" Giọng Mạc Thiếu Hàn trầm đục thấy rõ nhưng Yến Mạc Doanh giờ phút này nào để ý, chỉ thấy gương mặt tươi roi rói của cô đỏ hồng vì hơi thở nam tính của anh

"Sao vậy?" Yến Mạc Doanh bất chợt nhìn vào đôi mắt đang bị dục vọng xâm chiếm của Mạc Thiếu Hàn

"Tới giờ lăn giường rồi…" Dứt câu anh liền ôm cô vào phòng, không cần nói cũng biết sự kháng cự của Yến Mạc Doanh bây giờ hoàn toàn vô nghĩa