Mạc Yến Cao Dương

Chương 39



Bác sĩ bảo Yến Mạc Doanh ở lại 2 ngày để theo dõi, Mạc Thiếu Hàn cũng báo với mẹ mình để đem thằng oắt con kia vào với cô cho đỡ nhớ

"Mẹ đừng lo, con không sao, thật đấy ạ” Yến Mạc Doanh trấn an bà Mạc

Nhìn sắc mặt cô trở nên hồng hào trở lại, bà cũng yên tâm phần nào. Thiệu Huy cũng dường như biết mẹ mệt mà im lặng dùng đôi mắt long lanh nhìn cô, lâu lâu lại bật cười khanh khách

Rất trộm vía vì cậu chủ nhỏ nhà họ Mạc này rất ngoan, ít khi quấy khóc nên ở trong bệnh viện cùng mẹ cũng không gây ra nhiều biến động lớn

Điện thoại trên đầu giường của Yến Mạc Doanh bất ngờ reo, là Khương Nhan gọi đến

“Có người qua đường chụp được hình ảnh Mạc Tổng bế em vào bệnh viện, hiện tại đang rầm rộ, em muốn xử lí thế nào?” Khương Nhan dò hỏi, cô cũng không chắc chắn ông trời nhỏ này có dự tính, cứ hỏi trước rồi hành động sau cũng được

“Chị bảo phòng làm việc cứ khéo léo uyển chuyển, hình ảnh không rõ ràng mặt của Hàn, chị cứ nói họ nhân cơ hội tuyên truyền cho đoàn phim Khế Ước Quỷ, lấy lùi làm tiến” Yến Mạc Doanh hơi thở nhẹ nhàng, đôi môi khẽ cười nhẹ

Hình ảnh từ đêm qua, chắc chắn Mạc Thiếu Hàn biết nhưng không có động thái dẹp loạn. Anh đây là đang nôn nóng công khai sao? Cô càng nghĩ càng thấy anh ấu trĩ, con cũng đã có rồi mà còn gấp gáp làm gì cơ chứ

…----------------…

Dương Nguyệt nhận được tin cũng nhanh chóng kéo Cao Khiết Lộ đến bệnh viện thăm Yến Mạc Doanh

“Mạc Doanh à, cô cũng gọi là mới sinh xong, làm việc ít chút đi, cô đừng nói là sợ Mạc Tổng không nuôi nổi cô nhé?” Dương Nguyệt đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn Yến Mạc Doanh còn kèm theo vài biểu cảm mắc cười

“Không nha. Thẻ lương tôi giữ đó, có điều là tôi nhớ nghề đó hahahaha” Yến Mạc Doanh cũng phụ hoạ cười cười. Cả hai còn dùng kĩ năng diễn xuất mà trêu nhau

Cao Khiết Lộ từ đầu đến cuối đều im lặng làm việc, cô chỉ cần Dương Nguyệt cười vui vẻ như vậy cũng đã đủ lắm rồi. Đôi tay thon dài cứ thế mà lướt trên bàn phím laptop, lâu lâu lại đứng dậy nghe điện thoại

Yến Mạc Doanh cùng Dương Nguyệt hình như là bắt được radar của nhau, nói chuyện từ trên trời xuống dưới đất vẫn không hết chuyện, đến khi trời nhá nhem tối mới miễn cưỡng tạm biệt nhau. Cao Khiết Lộ lúc này cảm giác mình sắp mất vợ tới nơi, đành phải cưỡng chế ép vợ yêu về nhà

Trên đường về, Cao Khiết Lộ im lặng lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn gương mặt đang im lặng ngủ say trên ghế phụ, đôi môi cô cũng khẽ nở nụ cười

Chiếc xe dừng lại tại một quán ăn bình thường, lúc này cũng vừa lúc Dương Nguyệt tỉnh lại

“Ưmm, Lộ” Nàng khẽ gọi một tiếng

“Chị đây” Thanh âm trầm thấp, vương chút nuông chiều

“Tới nhà rồi sao?” Dương Nguyệt có chuý mờ mịt, mắt vẫn chưa mở hẳn ra

“Không, chúng ta đi ăn” Cao Khiết Lộ rướn người mở dây an toàn cho Dương Nguyệt

“Bà Cao muốn chị bế vào quán ăn hay tự vào?” Mở dây an toàn xong thì Cao Khiết Lộ khẽ hôn vào trán cô, ôn nhu hỏi

“Chị bế nha” Dương Nguyệt nhoẻn miệng cười, giọng điệu còn có chút làm nũng

“Được” Cao Khiết Lộ yêu chiều nàng, cô đi qua mở cửa ghế phụ bế Dương Nguyệt ra ngoài

Cả hai tuy là “thiên kim hào môn thế gia” nhưng lại không câu nệ về khoản ăn uống, cứ bình thường người khác ăn gì thì bọn cô ăn đó

Cao Khiết Lộ lúc trước là diễn viên nổi đình nổi đám, ở Thủ Thành đương nhiên ra đường chắc chắn sẽ có người nhận ra, bằng không cũng có người ngoái đầu nhìn

Đặt Dương Nguyệt xuống ghế, cô cũng đi gọi món cho cả hai, lúc quay về chỗ thì tình cờ bắt gặp một ánh mắt nhìn mình chằm chằm

Cao Khiết Lộ nhíu mày có chút khó hiểu

“Chị là…. Lộ Huynh phải không?” Cô bé dè dặt tiến lại bàn của hai người mà hỏi

Cao Khiết Lộ lúc này hoá ra cũng hiểu chỉ nhàn nhạt gật đầu xác nhận, trong mắt cũng không lộ ra vẻ gì cả

Khi nhận được cái gật đầu xác nhận của cô, cô bé kia liền kích động, hai mắt sáng rực

“Chị có thể cho em nắm tay không ạ?” Cô bé không thể giấu được sự run rẩy do kích động trong lời nói

“Có thể, nhưng em nên hỏibqua ý kiến của vợ tôi? Dù sao bây giờ cũng không phải người của công chúng” Cao Khiết Lộ thanh âm từ tốn, khi nhắc đến từ “vợ” còn lộ ra vẻ ôn nhu

Cô gái đó đương như cũng cả kinh, quay ngoắt nhìn về phía Dương Nguyệt

Dương Nguyệt đang mơ hồ còn buồn ngủ, nghe xong liền choảng tỉnh, thấy cô bé nhìn qua với ánh mắt mong chờ

“Có thể” Dương Nguyệt gật đầu, dù sao là fan, không nên tuyệt tình quá

Sau khi nắm tay được với Cao Khiết Lộ, trong mắt cô gái nọ còn chứa điều ngập ngừng, Cao Khiết Lộ đã dễ dàng nhìn ra được sự do dự, lên tiếng đánh tan bầu không khí khó chịu

“Còn chuyện gì sao?”

“A, không có. Cảm ơn chị, em đi trước, không làm phiền hai người dùng bữa” Cô bé lễ phép cúi chào rồi chạy đi

“Haizz, Cao tổng đây đã giải nghệ rồi mà vẫn còn thu hút ong bướm vây quanh, thật đáng ngưỡng mộ” Dương Nguyệt lên tiếng trêu chọc, nói thật thì nàng cũng có chút ghen

“Nói bậy bạ gì đó hửm? Có trêu hoa ghẹo nguyệt thì cũng chỉ trêu em ghẹo em thôi” Cao Khiết Lộ khẽ gõ nhẹ vào chóp mũi của nàng

Cùng lúc đó, ông chủ cũng vừa bưng món ăn lên, cả hai cũng bắt đầu dùng bữa

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!