Mạch Thượng Hoa Khai

Chương 6



Sở Nam nằm về phía Nam của quốc gia, núi cao hiểm trở, lại rải rác thạch cốc. Người đến đây ngoài việc có đôi chút tán thưởng cảnh Đại Thiệu non sông tráng lệ thì còn lại chỉ có một ý nghĩ – là một chốn khỉ ho cò gáy, đầy rẫy điêu dân.

Trước kia nơi này vốn là một lãnh thổ độc lập, sau lại bị Đại Thiệu chinh phạt, trở thành nơi lưu đày các trọng phạm, hoặc nói văn hoa hơn là đưa những trọng phạm ấy đến để khai khẩn đất hoang, lao động cải tạo con người, nhưng trên thực tế là để mặc bọn họ tự sinh tự diệt, dần dà trở thành một vùng kém văn minh. Về sau triều đình tuy có phái quân binh trú đóng để quản lý, đáng tiếc dân chúng ở đây vô pháp vô thiên, ai nấy đều kiệt ngạo bất tuân thượng lệnh, nam nhân tám người thì hết cả tám đều là những hán tử thô tục, nữ nhân chín người thì cả chín là những người đàn bà giảo hoạt chanh chua. Đi ngoài phố nếu không phải nghe được “Đồ đáng chém cho nghìn nhát!” thì cũng là “Mụ la sát nhà ngươi!”, hết thảy đều là những tiếng rít gào, nam nữ chẳng phân biệt cứ thế lao vào loạn đả kịch liệt bên đường, tạo ra quang cảnh gà bay chó sủa rất náo nhiệt, chẳng ai chiếm được thế thượng phong cũng chẳng có ai khi dễ được ai.

A a a, chiêu Cửu âm bạch cốt trảo của nữ nhân kia thật lợi hại.

Ồ ồ ồ, chiêu Phích lịch cầm nã thủ của nam nhân nọ thật là hay.

Lý Tùng Thanh mắt tròn mắt dẹt xem một hồi thấy lạc thú nổi lên cuồn cuộn. Hắn vốn sinh trưởng tại kinh thành trọng lễ giáo, được dạy rằng nam nhân phải nho nhã lễ độ, nữ nhân phải đoan trang thùy mị. Vậy nên hắn đối những người ở Sở Nam cảm thấy vô vùng mới mẻ. Tuy vậy, tại kinh thành cũng có một vị nữ nhân chẳng hề đoan trang thùy mị do Lý gia sinh ra, lại nghĩ tiếp muội muội điên nhà mình chắc chắn sẽ rất thích nơi này.

Hắn lấy thân phận Khâm sai đại thần đi tuần tra nên ít nhiều cũng nhận được trọng đãi. Tuy thế, ngoại trừ Thất Vương gia cứ dõi mắt theo Ngụy Tiểu Diểu thì còn lại chẳng mấy ai để mắt đến họ, càng không có những kẻ a dua nịnh hót. Lý Tùng Thanh chẳng mấy để tâm đến việc này, không có người theo sát làm phiền càng cho hắn tự do tự tại. Hắn cũng không gánh lấy trọng trách thay mặt Hoàng đế tuần tra địa phương hay dò hỏi tâm tư dân chúng mà ngài đã ủy thác cho hắn. Hắn trong lòng hiểu rõ đây vốn chẳng phải là thật, trừ chuyện Ngụy Tiểu Diểu, còn lại là cố ý để hắn tạm rời kinh. Việc thay Hoàng đế thị sát dân tình chẳng qua cũng chỉ là một lý do hợp lý để bọn họ ra đi mà thôi. Nhưng hắn chẳng muốn nghĩ nhiều đến vậy, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, hắn đây thật sự lười nhác phải vắt óc ra suy tính.

Nhưng dù sao đã mang chiếc mũ Khâm Sai đại thần thì vẫn có nghĩa vụ phải làm cho ra dáng một chút. Lý Tùng Thanh quyết định đuổi hết những người bên cạnh đi làm việc, còn bản thân cùng Ngụy Tiểu Diểu và hai tên hộ vệ cưỡi ngựa lắc lư vài vòng.

Thật chẳng khó để phát hiện nơi phương Nam hoang sơ này được Thất Vương gia cai quản, ra sức khai khẩn nên chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi đã biến thành một nơi ruộng đất phì nhiêu màu mỡ, lại binh hùng tướng mạnh bất kỳ lúc nào cũng có thể ra trận thể hiện khí thế.

Phải chăng đây là một trong những lý do mà Hoàng đế phái hắn và Ngụy Tiểu Diểu đến đây tuần tra?

Trực giác mách bảo Lý Tùng Thanh rằng Tống Vỹ tuy rằng chí khí ngất trời nhưng lại không phải kẻ có mưu đồ với ngôi vị bá chủ thiên hạ, vậy chẳng lẽ y có tâm tư sâu kín nào đó? Nếu quả thật là thế thì có thể đoán được tâm tư này đặt trên người nào, họa có là kẻ mù thì mới không thấy Thất Vương gia đối với Ngụy Tiểu Diểu hệt như hổ đói rình mồi.

Vì tránh cho Ngụy Tiểu Diểu bị vồ thịt cho đến một mảnh xương cũng không còn, nên mỗi khi ra ngoài Lý Tùng Thanh lại dẫn y theo. Thất Vương gia mấy ngày đầu còn mặt dày bám sát phía sau. Nhưng bản thân y cai quản cả một địa phương to lớn, công vụ cũng không thể bỏ mặc không làm để theo đuôi mãi, đành phải nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Tùng Thanh mang Ngụy Tiểu Diểu đi khuất khỏi tầm mắt mình.

Hôm nay hai người tùy tâm mà đi, ngẫu nhiên dừng lại ở một nơi dân chúng đang chuyện phiếm, nghe bọn họ dùng chất giọng rặt địa phương nói về những điển tích xưa. Rồi lại ngẫu nhiên tìm được một nơi cảnh sắc đẹp, ngâm gió ngợi trăng. Đến khi mệt thì dừng lại bên vệ đường nghỉ ngơi dùng trà, xem chừng rất đắc ý.

“Nơi Sở Nam này tự mình cai quản, dân chúng trong mắt không có thiên tử, chỉ có Sở Nam Vương, nhìn qua rất giống một tiểu quốc.” – Lý Tùng Thanh cất giọng tản mạn rồi lại hỏi một câu khiến người khác kinh hãi – “Tiểu Diểu, ngươi nói xem có đúng như vậy không?”

“Tiểu nhân không dám hồ ngôn loạn ngữ.” – Ngụy Tiểu Diểu cẩn thận đáp lại.

“Ta nhớ ngoại tổ mẫu của ngươi hình như là người Sở Nam.”

“Dạ phải!”

“Cho nên Sở Nam có thể xem như cố hương của ngươi.”

“Tiểu nhân lúc còn ấu thơ quả thật đã từng ở Sở Nam một thời gian”

“Vậy ngươi còn thân nhân nào sinh sống ở đây không?” – Lý Tùng Thanh thuận miệng hỏi tiếp.

“Tất cả đều đã mất rồi. Nơi này đã không còn bất kỳ ai nhận ra tiểu nhân nữa.” – Ngụy Tiểu Diểu trong mắt không nén nổi một ánh buồn thương.

“Ta thật sự rất hiếu kỳ vì sao Thất Vương gia lại đến đây. Tiểu Diểu, ngươi có biết không?”

“Tiểu nhân quả thật không biết.”

Lý Tùng Thanh chậm chạp nhấp một ngụm trà rồi chớp mắt sau lại nói ra một câu khiến người khác kinh hãi – “Nói không chừng, Thất Vương gia là muốn biến Sở Nam thành sính lễ tặng cho ngươi.”

“Lý đại nhân?” – Ngụy Tiểu Diểu thất thanh kêu lên.

“Đây chỉ là suy đoán của ta, không cần hoảng hốt vậy đâu. Nhìn xem, mặt mũi ngươi trắng bệch cả ra, để cho Thất Vương gia nhìn thấy lại tưởng rằng ta khi dễ ngươi, lúc ấy ngài không chặt đầu ta xuống làm thành trái tú cầu để đá mới là lạ.” – rồi lại tiếp – “Cũng đã vài ngày trôi qua rồi, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì ta dự tính sẽ di chuyển đến Phó Hà. Ngươi nghĩ thế nào?”

Ngụy Tiểu Diểu do dự không đáp.

“Tiểu Diểu, ngươi là một người đáng để kẻ khác phải kính trọng, không nên nghĩ rằng mình là kẻ hèn mọn.” – Lý Tùng Thanh chân thành nói.

“Tiểu nhân chỉ là một nô tài sao có thể không hèn mọn chứ? Hơn nữa, tiểu nhân chỉ là một yêm nô, dù có được hưởng vinh hoa phú quý hay thậm chí là nắm quyền lực trong tay thì đã sao, sau cùng vẫn chỉ là một kẻ thân thể khiếm khuyết mà thôi.” – Ngụy Tiểu Diểu bộc bạch tâm tư với một vẻ thản nhiên hiếm có, nhưng trên gương mặt thanh tú lại nổi lên một ý cười đau khổ.

Lý Tùng Thanh nghe y nói thế cũng không nhiều lời nữa. Quan niệm về thứ tự tôn ti đã là thâm căn cố đế thì chẳng dễ gì đổi thay trong một sớm một chiều. Thứ mà Ngụy Tiểu Diểu mất đi không chỉ là một phần thân thể mà có lẽ còn có cả một mảnh linh hồn. Y là khiếm khuyết cả thể xác lẫn tinh thần. Bỗng nhiên Lý Tùng Thanh cảm thấy mình có thể lý giải được phần nào phiền não của Thất Vương gia. Có lẽ y thích một người có tên là Ngụy Tiểu Diểu, chứ không phải một nô tài Ngụy Tiểu Diểu. Đáng tiếc Ngụy Tiểu Diểu lại không như thế, hắn cứ một lòng nghĩ rằng mình là một nô tài, tự bản thân cảm thấy hèn mọn, không dám tiếp nhận tâm ý của Thất Vương gia, khiến cho ngài chỉ có thể dùng sức mạnh của cả một địa phương, mãnh liệt mang tình cảm cùng khao khát của mình hết thảy trao cho hắn.

Người ngoài cuộc tỉnh táo, kẻ trong cuộc u mê.

Có lẽ Ngụy Tiểu Diểu lưu lại Sở Nam là một điều tốt, nếu thế thì Tống Vỹ có thể cho hắn một thế giới mới, khiến hắn lần thứ hai trở lại làm một con người toàn vẹn.

Nói đến ngoài cuộc tỉnh táo mà trong cuộc u mê thì từ lúc Lý Tùng Thanh rời khỏi kinh thành cho đến nay thì từng chút, từng chút nhớ về những ký ức giữa hắn và Hoàng đế, đột nhiên phát giác ra chính mình cũng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Hơn nữa, lúc ban đầu tình trạng giữa hai người còn chẳng lấy gì làm rõ ràng. Hắn nhớ rõ tết nguyên tiêu năm ấy tình cờ gặp nhau, lúc đó trong đầu hắn chẳng nghĩ được bất kỳ điều gì, thậm chí ăn phải một khối đậu phụ cũng mơ hồ không hay không biết.

Có lẽ chăng những ngọn hoa đăng và những chùm pháo hoa mỹ lệ khi ấy đã khiến họ hoa mắt trầm mê.

Khoảng cách không gian dù xa xôi cách trở vẫn thấy rõ mồn một, vẫn một lòng tưởng niệm như thể chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua thôi.

A, thật sự rất nhớ y!

Hắn muốn sự nuông chiều của y, muốn những nụ hôn ngọt ngào, muốn được y ôn nhu vuốt ve, muốn cùng y cuồng dã triền miên tháng ngày… nghĩ đến đó, thân thể không khỏi bộc phát hỏa nhiệt.

“Lý đại nhân, sắc mặt ngài sao lại đỏ như thế? Trong người có chỗ nào không thoải mái ư?” – Ngụy Tiểu Diểu cẩn thận hỏi han.

“Không, chỉ là hơi nóng thôi.” – Lý Tùng Thanh xòe quạt.

Ngẫm lại tết Nguyên tiêu năm ấy, nếu không phải vì mấy lời thô tục của Lý Tùng Ngân thì Hoàng đế đối với mông của hắn … khụ, là thân thể của hắn mà nảy sinh hứng thú không? Trước lúc đó hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ bị một nam nhân cưỡng hôn, để rồi mấy hôm sau bị người chiếm lấy, từ đầu đến chân bị ăn sạch sẽ đến nửa điểm cũng không chừa.

Nam nhân kia bề ngoài như một dòng nước tĩnh lặng, nhưng sâu bên trong lại cuồn cuộn sục sôi, mãnh liệt hứng khởi khiến người ta không thể chống đỡ, phải khuất phục để y dắt mình bước vào nơi trầm luân. Và đến hiện nay có lẽ là đã ngập quá đầu, dẫu là thân thể hay tâm linh gì cũng thế.

Tâm tư nhớ về y, thân thể cũng muốn được ở bên y…

“Thật sự nóng quá!” – quạt trong tay gia tăng thêm lực đạo.

Ngụy Tiểu Diểu cũng nhanh chóng dùng quạt giúp hắn hạ nhiệt.

Tuy nhiên, nỗi tương tư cùng với dục vọng cùng hợp lực dày vò nên dẫu cho có là gió mạnh đến mức thành bão thì cũng không thể cuốn hết nhiệt lưu ra khỏi cơ thể hắn. Ngọn lửa được thắp lên từ nguyên tiêu năm ấy cứ mãi cháy sáng, cho đến tận bây giờ vẫn chưa một lần lụi tàn.
Tham khán hạc trận sanh ca cử

Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.

(Mải xem bầyhạc hoan ca

Mà sao cười dịu như là mai hoa)

Lễ khánh rực rỡ náo nhiệt, du khách lưu luyến không muốn quay về. Tống Dục cùng Lý Tùng Thanh và một hàng hơn mười người chậm rãi bước trên đường, xuôi theo dòng người ra bờ sông ngắm pháo hoa. Khắp nơi những người là người, kẻ này chen chúc kẻ kia chật như nêm, khiến bọn họ bị lạc nhau. Đương lúc Lý Tùng Thanh bị đẩy dạt ra xa thì Tống Dục thốt nhiên bắt được tay hắn kéo trở về, dùng tay nắm lấy bờ vai hắn, mang hắn ôm chặt trong người mình. Lý Tùng Thanh cả người áp sát vào thân thể Tống Dục, bởi vì vóc dáng không cường tráng bằng nên nhất thời có cảm giác mình như một chú chim nhỏ nép vào vòng tay người khác. Cảm giác này khiến hắn lông tóc dựng đứng, hô hấp đình trệ… hắn rất muốn đẩy Tống Dục ra nhưng lại không thể động đậy. Đã thế xung quanh chen chúc chật chội nên rất khó mà bỏ đi, chỉ đành tùy Tống Dục ôm siết lấy mình.

Chớp mắt, hai người cùng với những người khác đã hoàn toàn phân tán.

Lý Tùng Thanh bất an căng cứng cả người, ngọ nguậy nhắc nhở – “Tam gia, lúc này đã không còn sớm nữa, ngài phải chăng là nên trở về rồi?”

“Không vội!” – Tống Dục đáp.

“Vì sự an toàn của ngài, tiểu nhân bạo gan thỉnh ngài mau chóng hồi phủ. Nếu ngài ở bên ngoài gặp bất trắc gì thì tiểu nhân ngàn vạn lần không gánh nổi trách nhiệm đâu.”

“Vẫn chưa xem được pháo hoa mà.”

“Nếu ngài muốn xem thì chỉ cần ra lệnh một tiếng, muốn xem pháo hoa đẹp đến mức nào cũng có, cần chi phải ở nơi này chen chúc chật chội.”

“Lý Tùng Thanh.”

“Dạ?”

“Ngươi đang cùng ta tranh luận ư?”

“A, tiểu nhân nào dám.” – Lý Tùng Thanh vội vàng vâng lời. Hắn đâu phải cảm thấy đầu nằm trên cổ quá mức phiền phức nên mới đi tranh cãi với Hoàng đế lão gia.

Tống Dục đang muốn nói gì đó thì chợt một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, giữa không trung sáng rực hàng chùm pháo hoa, mọi người ai nấy ngẩng đầu lên xem, đồng thời những tiếng xuýt xoa khen ngợi râm ran khắp nơi.

“Đây là lần đầu tiên từ khi cha sinh mẹ đẻ ta được thấy pháo hoa đẹp đến thế.” – Tống Dục cúi đầu thì thầm bên tai Lý Tùng Thanh, âm sắc lộ rõ vẻ mị hoặc khó lường.

Hơi thở ấm áp tràn vào một bên tai như thể móng vuốt tiểu miêu gảy nhẹ khiến Lý Tùng Thanh run rẩy, cảm giác ôm siết càng lúc càng chặt. Pháo hoa mỗi lúc được bắn dồn dập hơn, âm thanh mỗi lúc một lớn, trái tim cũng theo đó mà loạn nhịp.

“Ta đột nhiên nghĩ đến có một chức quan thích hợp hơn cho ngươi rồi.” – Tống Dục chợt nói.

“Là chức quan gì?”

“Thượng quân.”

Lý Tùng Thanh nghe thế cả kinh, ngước lên nhìn y, ánh mắt còn chưa kịp chớp lấy một cái thì đôi môi của Tống Dục đã phớt nhẹ nhẹ môi hắn. Đôi mắt luôn nửa nhắm nửa mở trong phút chốc mở to lên không thể tin nổi Hoàng đế bệ hạ ngang nhiên giữa đám đông… khinh bạc hắn.

May mắn sao quần chúng xung quanh đều đang đặt hết tâm trí vào những chùm pháo hoa trên bầu trời kia, vậy nên không ai chú ý đến hai nam nhân trong một khoảnh khắc lại có hành vi thân mật. Tuy thế, Lý Tùng Thanh vẫn sợ đến nói không nên lời.

“Hoàng… à không, Tam… Tam gia…” – hắn lắp bắp.

“Đi thôi!” – Tống Dục kéo hắn rời đi. Đọc‎ tru𝐲ện‎ chuẩn‎ không‎ quảng‎ cáo‎ ==‎ 𝙏rùm𝙏r‎ u𝐲ện﹒𝙑𝗡‎ ==

Lý Tùng Thanh trong lòng chấn động, đầu óc hỗn loạn để mặc người kia kéo mình rời khỏi đường cái ồn ào, đến khi lấy lại ý thức thì thấy cả hai đã bước đến một hẻm ngõ vắng vẻ không một bóng người. Hắn vừa định mở miệng nói gì đó thì lưng đã bị đẩy đến áp sát vào tường, đến cả thời gian giật mình cũng chẳng có, miệng đã bị người kia chế trụ. Lý Tùng Thanh mở to hai mắt, cố gắng cắn chặt khớp hàm mình, một chút động đậy cũng chẳng dám. Tống Dục trừng mắt nhìn hắn, đôi môi đang đặt trên môi hắn cũng không có động thái gì.

Đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ như đang đọ kiên nhẫn cùng nhau, xem thử Lý Tùng Thanh mở thành đầu hàng trước hay Tống Dục buông khí giới bỏ cuộc trước. Hai người cứ thế bảo trì tư thế giằng co khó hình dung. Hơi thở của mỗi người phả lên mặt nhau dâng lên những cảm xúc khác thường.

“Mở miệng ra!” – Tống Dục nhẹ nhàng ra lệnh.

Đây là lần đầu tiên Lý Tùng Thanh dám bất tuân thượng lệnh, đôi môi mím chặt lại, dùng thứ ánh mắt bất kính gắt gao trừng vị Hoàng đế. Thực tế thì đầu óc hắn đã sớm rối loạn, căn bản không thể tự chủ, mọi hành động đều là theo bản năng mà tự bảo vệ mình.

“Thật là không biết nghe lời.” – Tống Dục hừ giọng cười, chuyển dời mục tiêu, đột nhiên ngậm lấy vành tai hắn, nhẹ nhàng day day cắn cắn.

Lý Tùng Thanh cứng đờ cả người, da đầu run lên. Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ bị một con chó nuôi trong nhà liếm thì chưa từng có ai chạm đến vành tai hắn, chứ đừng nói đến loại phương thức tràn ngập dục vọng thế này. Thân thể hắn nhịn không được run rẩy lên, một cỗ hỏa nhiệt cũng bắt đầu phát tán, lòng nghĩ muốn đẩy Tống Dục ra nhưng hai tay lại bị chế trụ ở hai bên không thể động đậy.

“Hoàng … Hoàng thượng… thỉnh cầu ngài… đừng làm như vậy…” – rốt cuộc hắn phải lên tiếng cầu xin.

Tống Dục không thèm để ý đến, di dời môi từ vành tai trở lại môi hắn.

Lý Tùng Thanh vội vàng khép chặt cửa miệng, nói thế nào cũng không để đầu lưỡi của người kia tiến quân đến.

Tống Dục không thô lỗ cưỡng bách hắn, chỉ kiên nhẫn liếm lộng viền môi, tựa như đang nhấm nháp một món điểm tâm đầy mỹ vị. Ngọt quá, so với trong tưởng tượng còn ngọt hơn vạn phần.

Lý Tùng Thanh cảm thấy… sao mà giống như trước kia bị đại hoàng cẩu liếm vậy chứ.

Lúc hắn bị liếm đến mức môi mình sắp sửa bị ăn mất thì khóe mắt chợt thấy có ba người đang chạy nhanh về phía bọn họ. Hắn định thần nhìn kỹ thì đó là Ngụy Tiểu Diểu cùng hai tên thị vệ.

Tốt quá, cứu tinh đến rồi!

“Hoàng thượng, Ngụy… ôi…!”

Tận dụng thời cơ, Tống Dục thừa lúc cửa quan vừa hé mở đã vội vàng xâm nhập vào khoang miệng mềm mại ngọt ngào kia.

Ba người Ngụy Tiểu Diểu nhìn thấy chủ tử mình như lang như hổ hung hăng đoạt lấy môi người nào đó, ấy vậy mà chỉ dừng lại ở bên ngoài, mãi vẫn không tiến đến khuyên can, nhất tề xoay người sang hướng khác, cùng nhau phi lễ bất thị[1], cùng nhau dùng thân thể che chắn không để ai khác nhìn thấy bọn họ.

Không phải cứu tinh, mà là đồng lõa. Lý Tùng Thanh thật sự muốn khóc thét, lòng thầm nghĩ nếu Hoàng đế bệ hạ muốn ngay tại đây ăn tươi nuốt sống hắn thì chắc bọn họ cũng sẽ giúp vây màn che hộ. Còn nếu hắn giãy giụa phản kháng liều chết không theo, nói không chừng họ sẽ hỗ trợ giữ tay giữ chân hắn lại, để chủ tử họ có thể thuận lợi công kích, mang hắn ra ăn no uống say.

Thật đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay mà. Lý Tùng Thanh cam chịu, buông lỏng sự kháng cự vô vị, thân thể xìu xuống tùy ý Hoàng đế muốn làm gì thì làm. Tống Dục cảm nhận được hắn đã thả lỏng, kềm lòng không đặng, ào ạt tiến công, chẳng những hôn mà còn cắn môi Lý Tùng Thanh rõ đau. Lý Tùng Thanh chưa bao giờ trải qua nụ hôn nào cuồng nhiệt đến thế, hôn đến mức choáng váng, hôn đến quên cả hô hấp. Khuôn mặt hắn đỏ ửng lên cơ hồ sắp tắt thở đến nơi. Mãi cho đến khi Tống Dục phát hiện hắn sắp ngất xỉu mới chịu buông tha.

Lý Tùng Thanh vội vàng mở miệng hớp lấy hớp để không khí vào phế quản, cả người vô lực run rẩy, lại cảm giác làn môi ẩm ướt bèn theo bản năng nâng cao tay áo chà xát lau đi.

“Không cho phép ngươi lau.” – Tống Dục quát nhẹ, ngón tay vân vê đôi cánh hoa đỏ tươi ướt át kia, y hỏi – “Lý Tùng Thanh, trẫm phong ngươi làm Thượng quân được chứ?”

Lý Tùng Thanh vẫn còn thở dốc, mãi một lúc sau mới có thể nói chuyện bèn bật ra thanh âm mỏng manh – “Hồi bẩm Hoàng thượng, hạ thần vô đức vô tài, không thể đảm đương nổi đại vị ấy đâu.”

“Chẳng phải ngươi chỉ cần mang mông rửa sạch sẽ nâng cao thân dâng lên cho trẫm là được sao?”

“Đó là gia huynh nói, không phải hạ thần nói. Còn nếu Hoàng thượng muốn có mông của gia huynh, thì đó là việc gia huynh cầu còn không được.”

“Còn ngươi thì không muốn sao?”

“Hoàng thượng trêu đùa hạ thần rồi.”

“Ngươi nhìn cho rõ đi, trẫm hiện giờ giống như đang nói đùa sao?” – Tống Dục nâng cằm hắn, buộc hắn nhìn thẳng vào chính mình, thấy rõ trong đôi mắt ấy thứ biều tình nhiệt liệt không hề che giấu.

Lý Tùng Thanh khẽ hạ mắt xuống, dùng đôi hàng mi tuy không dài nhưng nồng đậm che khuất tầm nhìn của nhau, miễn cưỡng khôi phục sự bình tỉnh, nghĩ một đằng lại nói một nẻo – “Thánh nhan ra sao phàm nhân khó có thể đoán được. Hạ thần cảm thấy sợ hãi sâu sắc.”

“Trẫm không nghĩ ngươi cũng là một người quật cường đến thế.” – Tống Dục mỉm cười ấm áp, ánh mắt sáng rực như hai ngọn đuốc, lộ rõ vẻ kiên quyết thâm trầm, từ tốn nói – “Lý Tùng Thanh, trẫm sẽ không cưỡng bách ngươi.”

“Hoàng thượng thánh minh!”

“Nhưng cũng sẽ không buông tha cho ngươi.”

Lý Tùng Thanh trong lòng không khỏi có một tiếng kêu khổ, chỉ biết khom lưng hành lễ – “Bây giờ đã khuya lắm rồi, vi thần thỉnh cầu Hoàng thượng mau chóng hồi cung, thứ lỗi vi thần cáo lui trước.” – hắn không đợi Hoàng đế ưng thuận đã vội vàng xoay người rời đi, chân cố guồng cho nhanh kẻo chần chừ sẽ bị ăn sạch sẽ từ da cho đến xương.

“Nhớ rõ phải mang mông đi rửa sạch sẽ đấy.” – Tống Dục nói với theo bộ dạng chật vật của hắn.

Lý Tùng Thanh cả người lảo đảo suýt trượt chân ngã nhào, ngả nghiêng chạy thật nhanh. Tống Dục nhìn theo hắn lẫn vào đám đông, mâu quang trong bóng tối chợt lóe lên như hai ngọn lửa, như thể bản thân đã lâu lắm rồi không có được sự hưng phấn thế này, dục vọng trong cơ thể bắt đầu trỗi dậy.

Nếu đã hiểu rõ khát vọng sâu kín tận trong tâm khảm thì cần chi phải đè nén để chuốc lấy phiền phức và sầu não, y là thiên tử, là kẻ đứng trên vạn người, có thứ gì y muốn mà lại không thể chiếm được đây? Lý Tùng Thanh, Lý Tùng Thanh, trẫm chờ đợi ngày được hội ngộ cùng mông của ngươi đấy.

Trái lại, Lý Tùng Thanh kia thần trí hỗn loạn, hớt hơ hớt hải chạy một mạch thẳng về nhà.

Lý Tùng Ngân đã về nhà trước một lúc, nhìn thấy lão Nhị so với lúc bình thường thập phần hoảng hốt, hai mắt mê man, đôi gò má đỏ lự, lại còn cả đóa hoa ướt át phiếm tình như thể vừa bị ai đó hung hăng tước đoạt một phen. Hắc, hắc, chuyện gì thế này? Lý Tùng Ngân túm lấy hắn xoay tới xoay lui, trái nhìn phải liếc, trên xem dưới ngó, chậc lưỡi tấm tắc đúng với điệu bộ con buôn đánh giá món hàng, suy tính xem có bao nhiêu giá trị.

“Huynh sao lại nhìn ta như thế?” – Lý Tùng Thanh vẫn giữ vẻ mặt mơ hồ, chột dạ hỏi.

Lý Tùng Ngân vân vê cằm, đưa ra kết luận – “Chậc chậc, ta vẫn nghĩ trong nhà chúng ta đáng giá nhất là lão Tam và lão Tứ, nào có ngờ đâu thứ có thể sinh lợi nhiều nhất lại chính là ngươi.”

Lý Tùng Thanh phút chốc ngẩn ngơ mất một lúc, sau đó mới phản ứng lại, nhất thời dâng lên vài phần uất hận, âm lượng cũng cao hơn mức bình thường – “Đại ca, làm người không thể không tích đức.”

“Thương nhân chỉ cần mưu cầu lợi nhuận, cần gì tích đức với không tích đức. Ta đây chỉ là mang chút hàng bán cho lão vương, nào có cưỡng ép đẩy mạnh tiêu thụ, huống chi người ta mua hay không mua ta cũng không cưỡng bức họ.” – khuôn mặt tuấn tú cười rạng rỡ như ánh mặt trời, vỗ nhẹ hai má đệ đệ, ngượng nghịu trêu – “Ngoan, nghe lời ca ca, mang mông đi rửa sạch rồi chờ chuyện tốt đi.”

Thật là quan bức dân phản, bức lương vi xướng mà![2]

“Vậy sao huynh không rửa sạch chính mình mà dâng lên?”

“Ta cũng muốn lắm, đáng tiếc thứ người ta muốn lại là của ngươi.” – Lý Tùng Ngân nhún vai, làm bộ làm tịch nói – “Lão Nhị à, ngươi lọt vào mắt xanh người nọ thì muốn trốn cũng chẳng được, chỉ có thể hưởng lấy phúc khí do ông trời ban cho. Lý gia chúng ta từ giờ phải dựa vào mông của ngươi mà làm rạng rỡ tổ tông. Ngươi nên chịu ủy khuất một chút, vì đạo hiếu mà nhìn xa một chút.”

Rạng rỡ tổ tông cái khỉ gì chứ? Liệt tổ liệt tông Lý gia ở sâu dưới ba tấc đất nếu biết con cháu bán mình cầu vinh còn không từ trong quan tài nhảy ngược ra mới là lạ.

“Đồ vụ lợi! Đồ vô lương tâm!” – Lý Tùng Thanh tám trăm năm không biết nổi giận là gì chợt lâm vào cảnh chán nản.

“Lương tâm là cái gì? Có thể mang ra ăn được không? Cầm đến tiền trang có thể đổi được mấy đồng?” – Lý Tùng Ngân cười đến nghiêng ngả, lương tâm của y sớm đã vất cho chó gặm mất rồi.

Thật là tức chết! Lý Tùng Thanh đấu không lại cái lưỡi không xương của Lý Tùng Ngân, bèn tức giận quay đầu trở về phòng mình. Mông! Mông! Mông! Nếu có ai dám nói với hắn thêm một từ này nữa thì bất kể là ai hắn cũng trở mặt.

Hắn trở về phòng, thở phì phì trèo lên giường trùm chăn kín cả người.

Ngủ, mau ngủ thôi! Đến lúc tỉnh lại thì chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Hắn không ngừng tự lừa dối chính mình, nhưng từ môi, khoang miệng cho đến vành tai đều lưu lại cảm giác say đắm nồng nhiệt, cơ thể không thể ức chế hỏa nhiệt đang trào dâng, ngay cả lúc bị thích khách kề gươm vào cổ uy hiếp cũng không lo sợ đến dường này. Tại sao, tại sao lại như vậy? Hoàng đế vì lẽ gì mà đột ngột cưỡng hôn hắn… ông trời ơi, Hoàng đế bệ hạ vĩ đại anh minh là thế mà lại hôn hắn… Đáng sợ quá! Mà bản thân mình lại cả người hư nhuyễn, đến cuối cùng còn chẳng hề cảm thấy ghê tởm, ngược lại còn có phần mê đắm. Cha mẹ ơi, thật sự rất đáng sợ…!
Sáng hôm sau tỉnh dậy đã là ngày đầu tiên lâm triều của năm mới.

Hôm nay theo lệ thường sẽ không thương nghị quốc sự, chúng thần tử chỉ thay phiên nhau tiến lên nói lời chúc với Hoàng đế bệ hạ, bày tỏ sở nguyện một năm cát tường như ý, mong mỏi triều đình luôn vững chắc thuận lợi. Hoàng đế vốn nghĩ rằng Lý Tùng Thanh sẽ sợ đến mức cáo bệnh không lâm triều, vậy mà vẫn thấy hắn đứng ở vị trí thường ngày. Ngài lúc bấy giờ mới cẩn thận ngẫm lại, người này dẫu yêu thích lười nhác lơ đãng nhưng lại chưa từng vắng mặt ngày nào, lại thêm việc hắn trên điện cũng chưa từng loạn ngôn khiến ngài phải nhìn hắn bằng một cặp mắt khác.

Đầu Lý Tùng Thanh hôm nay so với ngày thường càng cúi thấp hơn, bả vai co lại, chỉ hận không thể mang chính mình cuộn lại thành một vật thể bé nhỏ, không để bất kỳ ai có thể để ý đến sự tồn tại của mình, đặc biệt là vị Hoàng đế đang tọa trên long ỷ kia. Nhưng Hoàng đế lại đặc biệt chú ý đến hắn. Ngài nhìn ra hắn hôm nay không ngủ gà ngủ gật mà trái lại còn thập phần thanh tỉnh. Nụ hôn kinh tâm động phách đêm qua đối với ngài dường như vẫn chưa đủ, những muốn mang hắn ăn sạch cả người thì mới thỏa mãn chính mình.

“Nguyện Ngô hoàng thiên tuế trường thanh, nguyện Đại Thiệu muôn đời bất hủ.” – Lý Tùng Thanh là người cuối cùng tiến lên nói lời chúc, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn, cố gắng nói nhanh rồi lui về chỗ.

Quan viên đại thần ai nấy đều đã chúc tụng xong phần mình, chỉ cần đợi Hoàng đế ban lời dặn dò mọi người cùng cố gắng rồi chúc đôi câu là có thể bãi triều.

“Trẫm cũng nguyện chư khanh một lòng thương lấy chúng sinh, gắng sức vì thiên hạ.” – Hoàng đế dặn dò xong lại nói tiếp – “Trẫm gần đây bỗng dưng nảy sinh ý định sắc phong một vị Thượng quân, chư khanh nghĩ thế nào?”

Lời vừa nói ra cả đại điện một phen rúng động, mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Riêng Lý Tùng Thanh bé nhỏ thì run lẩy bẩy, thân hình co rúm lại, hận chẳng có một cái lỗ mà chui xuống.

Nói đến “Thượng quân” thì chức vị này nguyên bản là một tước quan thiết lập ra để giúp đỡ Hoàng đế cả việc lớn lẫn việc nhỏ, từ phác thảo ngân sách quốc gia đến chi phí sinh hoạt, nói cách khác là một vị quan thân cận bên cạnh Hoàng đế, chỉ ở bên nghe lệnh ngài chứ không tham gia nghị luận quốc sự.

Dẫu chỉ là một thứ hư vị hữu danh vô thực nhưng cũng là người gần gũi với Hoàng đế, những người được phong tước này phải là bậc tâm phúc, không việc gì không thể nói, bởi vậy đối với những quyết định của ngài có ảnh hưởng vô cùng quan trọng. Mà tước vị này thường là những người được Hoàng đế yêu quý, thích ai thì để người ấy làm. Sau này có Hoàng đế sắc phong cho tình nhân của mình trở thành Thượng quân, quang minh chính đại cùng tiến cùng bước, thế nên chức quan này có phần nhuốm màu nam phong, lại thêm có nhiều lần khéo trùng hợp Thượng quân là những mỹ nam tử, dần dà về sau chỉ cần nhắc đến Thượng quân là sẽ nghĩ ngay có phải là ai đó của Hoàng đế hay không.

Một nam tử hán đại trượng phu sao có thể chịu được cảnh “đoạn tụ”[3] đầy ô danh, dĩ nhiên không chịu đảm nhiệm chức vụ này, dần dà trở thành không có cũng không sao. Dĩ nhiên không phải vị Hoàng đế nào cũng có, song nếu đã sắc phong thì mười người hết chín người là như thế. Những người này tuy trên danh nghĩa là nhất phẩm đại quan (Đại Thiệu chỉ có Hoàng đế mới xếp vào hàng nhất phẩm) nhưng thật ra địa vị không khác mấy với phi tần lục cung, cùng hoàng đế đồng sàng cộng chẩm. Điểm khác biệt duy nhất là phi tần có trải qua lễ nghi hôn phối, còn Thượng quân lòng đều tự hiểu là tình nhân không chính thức, vậy nên chức sự đều miễn, có thể nói là một vị nhàn quan dưới một người trên vạn người.

“Thứ lỗi vi thần hỏi thẳng Hoàng thượng hướng đến ai?” – một cựu thần cẩn trọng dò hỏi.

Hai chữ “hướng đến” này mang đầy vẻ mờ ám, có thể hiểu là đồng nghĩa với “chung tình” hay “luyến mộ”.

“Người này ấy à…” – Hoàng đế quét mắt một vòng.

Chúng thần tử trong lòng ai nấy như nai con hoan hỉ thầm nghĩ, Hoàng Thượng chấm ta, Hoàng thượng chấm ta!

Chỉ riêng Lý Tùng Thanh trong lòng kêu gào, người không chấm ta, người không chấm ta!

Hoàng đế dường như vô tình mỉm cười không nói thêm bất kỳ điều gì, hạ lệnh bãi triều.

Lý Tùng Thanh thở phào nhẹ nhõm chưa được bao lâu thì Ngụy Tiểu Diểu ngay tại hành lang gọi hắn trở lại mà nói – “Lý đại nhân, Hoàng thượng triệu kiến ngài, mời ngài theo tiểu nhân đến đó.”

Như cảm nhận được tai vạ sắp ập xuống đầu mình, Lý Tùng Thanh phẫn nộ nghĩ nếu hắn té xỉu giả chết thì có thể nào tạm tránh được kiếp nạn không… Ai, đừng nói là choáng váng, cho dù là té xỉu sắp chết thì cũng sẽ được nâng dậy, nhưng không phải là nâng lên đặt trên long sàng mà là được khâm liệm đưa thẳng vào quan tài.

Ai ai, một ngày còn làm quan thì một ngày còn phải tuân thượng lệnh, làm bậc hảo hán thì không nên trốn chạy, mà giống như lời Lý Tùng Ngân nói ngày hôm qua, lọt vào mắt xanh của người kia có muốn chạy cũng không có đường.

Lý Tùng Thanh mây đen phủ tràn, chợt có cảm giác …  mông hình như đã bắt đầu trỗi đau.

[1]phi lễ bất thị: chuyện phi lễ thì không được phép nhòm ngó.

[2]quan bức dân phản, bức lương vi xướng: 简直官逼民反,逼良为娼quan bức dân chúng làm phản, bức con gái nhà lành phải chôn thân trong kiếp xướng ca vô loài.

[3]đoạn tụ: ý chỉ chuyện tình yêu giữa nam tử với nhau hoặc thân phận làm nam sủng.