Mãi Mãi Chờ Em

Chương 37: Yêu xa



Vậy là Tết đã về, hai mươi bốn tháng Chạp, Minh Trần đưa Thuỳ My ra bến xe, tiễn người yêu về quê ăn Tết. Cô tạm biệt anh:

- Em về nha, hẹn anh qua Tết gặp lại nè!

Anh níu tay cô, quyến luyến mãi:

- Muốn theo em về quê quá!

Cô bật cười:

- Không được. Tết là phải ở bên gia đình.

- Nhưng cũng muốn ở bên người yêu nữa.

- Chúng ta sẽ yêu nhau qua màn hình điện thoại, anh nha! Mà về nhà em sẽ không cầm điện thoại thường xuyên nên nếu có cần gì thì anh nhắn tin cho em, khi nào em thấy em sẽ trả lời.

- Anh biết rồi.

- Thôi em lên xe đây, lằng nhằng một hồi là khỏi về luôn đó.

Minh Trần đành buông tay Thuỳ My ra để cho cô lên xe. Cả hai tạm biệt nhau bằng một nụ cười tươi tắn, xinh đẹp hệt như hoa mùa xuân. Đối với Thuỳ My buổi chia tay hôm nay không buồn chút nào cả vì trong lòng cô đang bận hân hoan một niềm vui mới, niềm vui mang tên "về nhà ăn Tết".

Bước vào những ngày giáp Tết, lòng Thuỳ My vui như trẩy hội. Từ hồi lên đại học đến giờ cô mới hiểu cảm giác nôn nao được về quê ăn Tết là như thế nào. Kết thúc buổi học cuối trước khi nghỉ Tết, cô đã hạnh phúc biết bao vì biết mình sắp được về với yêu thương. Hôm nay, trên chuyến xe đông đúc, không chỉ riêng Thuỳ My mà còn có rất nhiều người "tay xách nách mang" nào là quần áo, hoa lá, quà tết để trở về quê. Mỗi người một câu chuyện tạo nên bầu không khí vui vẻ, náo nhiệt, làm cho chuyến xe về nhà thêm phần rôm rã và ấm áp. Chuyến đi về nhà dịp cuối năm có lẽ là chuyến đi vui nhất, đường trở về nhà cũng là con đường đẹp nhất mà ta từng đi qua.

Cảm ơn Tết, nhờ có Tết mà mọi người có dịp để trở về với những người thân thương sau một năm dài vất vả, nhờ có Tết mà người ta mới có dịp nhìn lại một năm đã qua, và cũng nhờ có Tết mà người ta biết trân trọng hơn khoảnh khắc sum họp bên gia đình,...

Sau một chuyến đi dài, cuối cùng thì Thuỳ My cũng đã đặt chân lên mảnh đất quê hương, cô ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, thả hồn mình theo ánh nắng chiều le lói phía xa: "Ôi! Quê hương! Cuối cùng cũng trở về rồi!" Cô háo hức chạy đến bên người đàn ông ấm áp nhất đời đang vẫy tay đón chờ cô ở góc đường. Đó là ba cô, ông đã chờ cô từ hơn nửa tiếng trước để đón con gái về nhà. Ông chở cô trên chiếc xe máy cũ, bon bon khắp những nẻo đường quê. Tự nhiên thấy lòng bình yên đến lạ. Cô ôm ba thật chặt, líu lo suốt quãng đường về.

Vừa bước tới cửa nhà cô đã reo lên:

- Con về rồi đây, mẹ ơi!

Mẹ cô cười tươi roi rói:

- Về rồi đó hả? Mua đồ gì mà cả đống vậy?

Cô cười hề hề:

- Tết, siêu thị khuyến mãi quá trời nên con mua đủ thứ haha.

Ba cười hiền, bảo:

- Dưới này có thiếu cái gì đâu mà mua chi nhiều, xách cho nặng.

Cô lại cười:

- Cũng có mấy thứ dưới mình không có á ba haha.

Mẹ nói:

- Thôi, vô cất đồ đạc đi rồi hả nói tiếp. Đợi lát hai vợ chồng thằng Duy về rồi ăn cơm.

- Dạ.

Thuỳ My vào phòng cất đồ đạc cá nhân rồi vội chạy ra khui đồ mới mua với mẹ, có con gái trở về không khí trong nhà rộn ràng hẳn. Tối đó, cả nhà đã có với nhau một bữa cơm thật ngon và đầm ấm.

Sau khi sinh hoạt, nói cười với cả nhà, Thuỳ My trở về phòng, tâm sự với người yêu một lát rồi ngủ quên lúc nào không hay. Thấy cô đã ngủ, Minh Trần mỉm cười:

- Ngủ ngon!

Sau đó anh cũng chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, sáng sớm Thuỳ My đã phụ mẹ phơi cải làm dưa, sau đó thì cùng ba đi tảo mộ ông bà, chiều đến thì lo quét dọn nhà cửa để đón Tết. Và những ngày sau đó cũng vậy, nào là đi chợ Tết, làm bánh mứt, trang hoàng nhà cửa,... Thuỳ My cứ loay hoay như thế cho đến đêm giao thừa. Dường như không khí Tết đã làm cô quên mất mình vẫn còn có một anh người yêu.

Ở thành phố, Minh Trần vẫn đi làm cho đến cận Tết. Công việc nhà đã mẹ và chị hai lo liệu, cánh đàn ông trong nhà chỉ có nhiệm vụ là đi chợ hoa và mua dưa hấu. Tết của nhà Minh Trần khá là đơn giản, mọi thứ đều được mua sẵn ở cửa hàng chứ không tự làm như nhà Thuỳ My. Tuy không cầu kì chuẩn bị nhưng Tết của nhà Minh Trần vẫn rất chỉn chu. Đêm Giao thừa, khắp ngóc ngách trong biệt thự đều được trang trí đèn hoa lấp lánh vô cùng đẹp mắt. Mọi người trong nhà đều mặc áo dài đỏ, cùng chụp với nhau một tấm hình bên cây mai vàng rực sắc. Đây có lẽ là tấm hình gia đình đầu tiên sau rất nhiều năm cô đơn quạnh quẽ của Minh Trần và cả nhà. Nhìn cả nhà quây quần đón năm mới cùng nhau, trái tim Minh Trần bỗng rộn ràng lên những giai điệu hạnh phúc.

Vào thời khắc giao thừa sắp điểm, điện thoại Minh Trần nhận được một tin nhắn: "Năm cũ sắp qua rồi đó anh, nhìn lại một năm điều em cảm thấy hạnh phúc nhất có lẽ là... được làm người yêu của anh. Cảm ơn anh vì đã xuất hiện và yêu thương em. Bước qua năm mới mong anh có thật nhiều sức khoẻ, gặp nhiều may mắn, luôn thành công trong công việc và hạnh phúc bên gia đình. Chúc mừng năm mới, chàng trai của em! E.Y.A <3!"

Khi Minh Trần đọc xong tin nhắn cũng là lúc thời khắc chuyển giao năm cũ và năm mới bắt đầu. Anh khẽ nở một nụ cười rồi cùng gia đình nâng ly chúc mừng năm mới.

Nhà Thuỳ My không tổ chức cúng kiếng giao thừa, mọi người chỉ cùng nhau ngồi trước màn hình ti vi xem bắn pháo hoa, ăn bánh mứt và trò chuyện. Khi đồng hồ điểm mười hai giờ, tiếng pháo đầu tiên cũng vang lên, mọi người trong nhà cùng hô vang: chúc mừng năm mới. Lúc này cũng là lúc Thuỳ My nhận được tin nhắn hồi âm của người yêu, cô hí hứng mở ra xem, tin nhắn vỏn vẹn có ba từ: "A.Y.E". Đọc xong tin nhắn cô liền lẩm bẩm:

- Đúng là cái đồ lạnh lùng, người ta nhắn dài thòn vậy mà trả lời có nhiêu đây.

Tuy miệng thì lẩm bẩm, tỏ vẻ thất vọng về người yêu nhưng tim thì rung lên bao nhiêu xúc cảm, hạnh phúc không nói thành lời.

Đón giao thừa xong, Thuỳ My leo lên giường, chuẩn bị đắp chăn đi ngủ thì nhận được tin nhắn thoại từ Minh Trần, cô mở tin nhắn, giọng của anh trầm ấm, du dương bên tai: "Cô gái nhỏ của anh! Em đã ngủ chưa? Anh thì đang bận nhớ một người nên chưa thể ngủ được. Em gửi tin nhắn đó cho anh là có ý gì? Bỏ bê người ta mấy ngày qua rồi định dùng tin nhắn đó để dỗ ngọt sao?... Anh cũng rất hạnh phúc khi được yêu em. Nhờ có em mà cuộc sống tối tăm của anh trở nên tươi sáng. Anh thật lòng biết ơn em, cô gái ạ! Giao thừa năm nay anh vui lắm nhưng vẫn còn chưa trọn vẹn... khi không có em. Hi vọng là vào giao thừa của một năm gần nhất, chúng ta sẽ được ở bên nhau, cùng nhau trải qua những khoảnh khắc tuyệt vời... Tự nhiên anh thấy nhớ em quá! Mong Tết qua mau để sớm gặp lại em. Chúc em năm mới bình an, vui vẻ và hạnh phúc. Chúc em năm sau vẫn có được anh haha. Anh yêu em! Ngủ ngon!"

Anh gửi tin nhắn chúc ngủ ngon nhưng lại làm Thuỳ My khó ngủ, bởi vì... ngọt. Cô trùm chăn kín đầu, nghe đi nghe lại hàng chục lần rồi cứ cười thầm mãi: "Nhanh thật, mới giao thừa năm trước còn bồi hồi nhớ nhung anh, vậy mà năm nay đã được làm bạn gái của anh. Đời mình thật sự giống như một giấc mơ. Mong rằng giao thừa năm sau cũng sẽ được nghe anh thủ thỉ như thế này..."

Những ngày đầu năm, Thuỳ My cùng gia đình đi thăm ông bà, chúc tết họ hàng, vui chơi với anh chị em. Minh Trần thì quây quần bên gia đình, tổ chức ăn uống, đi chơi với bạn bè. Tối đến, cả hai chat video với nhau, tâm sự nọ kia, loay hoay cũng hết mấy ngày Tết.

Bạn nghĩ Tết sẽ hết như vậy ư? Không. Đờ ra ma còn chưa bắt đầu mà:))

Tết nay, chị hai của Minh Trần đưa về nhà một vị khách quý, đó là Linh Linh. Sau vụ bê bối bỏng tay lần trước, hai chị em Minh Trân quyết định giữ im lặng, giả vờ ngu ngơ để cho Linh Linh tiếp tục hoàn thành vai diễn.

Minh Trân cố tình mời Linh Linh đến nhà để cho cô bé thể hiện sự "đáng yêu" của mình. Linh Linh vừa vào đến cửa đã được tiếp đón nồng hậu của ông Phong và bà Châu. Chào hỏi một lát, Minh Trân mới nói với Linh Linh:

- Minh Trần đang ở trên phòng, chắc là chưa biết em đến, để chị lên kêu nó.

- Dạ. – Linh Linh bẽn lẽn đáp.

Minh Trân lên lầu, xông vào phòng của Minh Trần thì thấy anh đang nằm chơi game, chị hai mới ngồi xuống giường, nhỏ nhẹ bảo:

- Bé em của chị, xuống nhà chơi một lát đi!

Minh Trần lười biếng đáp:

- Ở đâu chơi không được, xuống nhà làm chi.

- Crush của em đến nhà kìa, lo mà xuống tiếp đi!

Minh Trần ngạc nhiên:

- Crush? Crush nào?

- Alice đó!

- Cái gì? Nhỏ đó đến đây chi vậy?

- Chị phải cực khổ lắm mới mời được nó đó, ở đó mà hỏi đến làm chi.

- Chị mời nó chi?

Minh Trân cười ẩn ý:

- Để xem tuồng.

- Xem tuồng?

Minh Trần khó hiểu, giương mắt nhìn chị hai. Chị hai gật đầu, bảo:

- Ừm. Chị cố tình mời diễn viên xuất sắc về diễn tuồng góp vui cho gia đình mình mà. Vì vậy em mau xuống nhà đi, tuồng diễn chắc cũng lâu rồi đó.

Minh Trần dường như đã hiểu ý chị hai, anh bật cười rồi cùng chị hai xuống phòng khách. Linh linh đang ngồi trò chuyện với ông Phong và bà Châu, nhỏ nhẹ, ngọt ngào như rót mật vào tai, thấy Minh Trần xuống thì cười e thẹn, gật đầu chào anh. Minh Trần trong lòng đã có vài phần khinh miệt nhưng cũng cố mỉm cười lấy lệ.

Chị hai vui vẻ bảo Linh Linh:

- Em ở lại ăn trưa với cả nhà nha, chị đã chuẩn bị thức ăn rồi.

Bà Châu cũng tiếp lời:

- Biết con sang chơi nên bác có nấu nồi bún măng gà, con ở lại ăn rồi hẳn về, nghe!

Linh Linh cười:

- Dạ nếu bác và chị đã nói vậy thì làm sao con dám từ chối.

Chị hai cười:

- Vậy em ngồi chơi để chị xuống bếp chuẩn bị thức ăn.

Linh Linh liền sốt sắng:

- Để em phụ chị.

Chị hai liền vui vẻ gật đầu:

- Vậy thì chị em mình đi thôi.

Vào bếp, Linh Linh nhìn xung quanh một lát rồi hỏi:

- Còn gì để em phụ không chị?

Linh Linh vừa dứt lời, chị hai "hiền lành" của Minh Trần liền bưng con gà luột vàng ươm, nóng hổi đặt trước mặt Linh Linh, bảo:

- Em chặt gà giúp chị nha!

Linh Linh nhìn em gà "khoả thân": "Cái gì vậy trời? Đó giờ có chặt gà lần nào đâu. Giờ sao đây?" Cô cười sượng:

- Dạ sao mình không xé gà hả chị? Thường thì ăn gà xé sẽ ngon hơn.

Chị hai lấy dao, thớt đặt cạnh dĩa gà, nói với Linh Linh:

- Biết vậy nhưng nhà chị thích ăn gà chặt hơn em à. Em cũng nên biết điều này để mai mốt về làm dâu đỡ bỡ ngỡ.

- À... Dạ...

- Vậy em chặt gà nha! Chị làm nước chấm.

- Dạ chị.

Chị hai vừa quay đi, mặt mày Linh Linh liền nhăn nhó, lẩm bẩm:

- Rồi giờ làm sao???

Bỗng Minh Trần đi xuống bếp, lạnh lùng bảo:

- Để anh chặt cho, gà còn nóng lắm, coi chừng bị phỏng như lần trước đó.

Nghe Minh Trần nói vậy, chị hai liền đến bên Linh Linh, bảo:

- À chị quên vụ con gà mới vớt ra còn nóng hổi, thôi em để Minh Trần chặt gà đi! Em làm không quen lỡ bị phỏng là chị có lỗi với chú Quang lắm.

Linh Linh bẽn lẽn:

- Dạ, không nóng lắm đâu chị. Em làm được mà.

Chị hai vẫn một mực đẩy Linh Linh ra:

- Nghe chị, để Minh Trần làm. Tay em bị phỏng mới hết nên không cần làm gì đâu.

Linh Linh có vẻ ngỡ ngàng, hỏi:

- Sao chị biết tay em bị phỏng mới hết vậy?

Minh Trần tay giữ em gà, tay cầm con dao chặt mạnh xuống thớt:

- Là anh nói với chị hai đấy.

Chị hai cũng tiếp lời:

- Ừm, là Minh Trần nói. Tội cho em quá, cái con bé kia cũng thật là quá đáng mà. Kiểu con gái như vậy mà thằng em chị cũng yêu cho được...

Minh Trần lại chặt mạnh một phát, đáp:

- Kiểu nào mà yêu không được hả chị? Cô ấy chỉ hơi trẻ con một chút thôi, Linh Linh cũng đâu có chấp nhất gì chuyện đó, phải không Linh Linh?

Linh Linh cười gượng gạo:

- À, dạ... Cũng là lỗi do em, làm sao trách con bé được.

Chị hai bật cười:

- Đúng là lỗi của em mà...

- Dạ? – Linh Linh ngạc nhiên.

- Lỗi của em là "quá hiền lành", sao lại để một con bé mới lớn cầm nguyên cái nồi lẩu đổ lên người chứ hả? – Chị hai tiếp.

Minh Trần phì cười:

- Cái gì vậy chị hai? Ở đâu mà đổ nguyên nồi lẩu lên người? Người yêu nhỏ bé của em làm sao có thể chơi cái trò man rợ đó được chứ?

Chị hai tròn mắt nhìn Linh Linh:

- Vậy hả? Vậy rốt cuộc là con bé đó nó làm gì để em bị phỏng vậy?

Linh Linh ấp úng, giương đôi mắt thánh thiện nhìn Minh Trần, anh mới bảo:

- Em cứ nói đi! Là người yêu anh sai với em mà.

Lúc này, Linh Linh mới tỏ vẻ tội nghiệp:

- Dạ... Con bé chỉ lỡ làm đổ nước sôi lên tay của em trong lúc múc nước lẩu thôi chị. Cũng tại em bất cẩn, em bao đồng nên mới thành ra như vậy.

Chị hai vội nắm tay cô bé bên bên cạnh:

- Thương em quá! Cái con nhỏ xấu xa, sao lại vô ý như vậy được chứ?

Chị hai vừa dứt lời, Minh Trần liền gằng giọng:

- Chị hai!

Chị hai liền đánh trống lãng:

- Mà tay Alice lành hẳn rồi ha? Không để lại sẹo chứ?

Linh Linh xoa xoa bàn tay, gật đầu đáp:

- Dạ, cũng may là hôm đó Minh Trần đưa em đi bác sĩ kịp thời nên vết thương không đến nỗi nào, cũng không để lại sẹo.

Đoạn, Linh Linh cố tình nhắc lại chuyện của ngày hôm đó với Minh Trần:

- À mà hôm đó chắc là Thuỳ My giận em lắm phải không anh? Em cảm thấy có lỗi với con bé quá.

Minh Trần đặt cái đùi gà lên thớt, dùng lực chặt mạnh tạo ra âm thanh rầm rầm khiến cả hai cô gái trong bếp phải giật mình rồi mới lên tiếng:

- Vậy em xin lỗi cô ấy đi!

Linh Linh tròn mắt:

- Sao?

Minh Trần cười:

- Thì em nói em có lỗi với cô ấy mà.

Linh Linh thay đổi sắc mặt: "Cái tên này đang nói cái gì vậy hả? Hay là anh ấy đã biết gì rồi? Chẳng lẽ cái chuyện rành rành trước mắt như vậy mà anh ấy còn không tin? Chẳng lẽ anh ấy si mê nó đến vậy? Nó nói gì cũng nghe sao? Rõ ràng là hôm trước thấy hai người có dấu hiệu rạn nứt rồi mà. Không được, mình phải làm gì đó thôi." Cô mỉm cười, nhìn chị hai với anh mắt cầu cứu. Chị hai hiểu ý: "Định kêu chị đứng về phía em sao? Được thôi, chị đã nói là cho em cơ hội thể hiện mà nên cứ yên tâm mà diễn đi cô bé." Chị bảo với em trai:

- Cái thằng này, bạn gái em có lỗi với người ta mà bảo người ta xin lỗi cái gì. Tốt nhất là em nên đưa bạn gái em đến xin lỗi Alice vì đã xúc phạm đến danh dự "cao quý" và thân thể "ngọc ngà" của con bé. Còn không thì chia tay luôn đi!

Minh Trần cười khẩy, nhìn chị hai: "Bà chị này diễn sâu dữ vậy? Chị đi làm diễn viên được rồi đó, chị hai!"

Linh Linh liền bật chế độ thánh thiện:

- Trời ơi! Chị! Sao chị lại nói vậy với Minh Trần. Nếu Minh Trần chia tay với người yêu thì khác gì em là kẻ phá hoại, làm sao em dám nhìn mặt anh ấy nữa.

Nghe "thiện nữ" nói chuyện, Minh Trần chợt phì cười:

- Em đừng quá lo lắng, anh sẽ không chia tay với người yêu để làm em khó xử đâu. Ai lại chia tay vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy, phải không em?

Nghe Minh Trần nói mà Linh Linh ức nghẹn, cố gượng cười:

- Dạ, vậy thì tốt rồi.

Minh Trần lại nói thêm:

- Mà nhân đây, anh cũng thay mặt người yêu anh, xin lỗi em.

Linh Linh mặc dù trong lòng khó chịu nhưng cũng cố tỏ ra hiểu chuyện:

- Dạ không sao đâu anh, em hiểu mà.

Chị hai đang sắp rau ra dĩa cũng lên tiếng:

- Alice nè, em có thấy thằng em trai chị nó dại gái quá không? Thật không hiểu nỗi nó yêu con bé đó ở điểm nào nữa.

Nghe Minh Trân nói vậy, Linh Linh nghĩ vẫn còn có chị hai đang đứng về phía mình nên trong lòng cũng bớt khó chịu nên tiếp tục làm thiện nữ:

- Chắc ở con bé cũng có điểm đáng yêu.

- Đáng yêu gì mà lại làm tổn thương người khác. – Chị hai tỏ vẻ xéo sắc.

Minh Trần lại tiếp tục phong cách chặt gà bạo lực, nói:

- Nếu người ta không cho phép thì làm sao cô ấy có thể làm tổn thương họ, hả chị?

Lần này, chị hai không nói gì, chỉ nhìn em trai, cười đầy ẩn ý. Minh Trần tiếp:

- Linh Linh này, mai mốt em đừng để cho người khác làm tổn thương mình nữa nhé! Nếu cần thì kiếm một người bên cạnh cho đỡ cô đơn.

Linh Linh nhếch mép, nhìn Minh Trần:

- Em đã tìm thấy người đó rồi đấy nhưng người ta lại không muốn ở bên cạnh em thôi.

Nghe vậy, chị hai liền hỏi:

- Chắc là người đó đang bận ở bên người khác, phải không em?

- Dạ, biết làm sao bây giờ!?

- Có gì đâu em, chỉ cần đập chậu cướp hoa thôi. – Chị hai cười đáp.

- Chị này, em nào dám. – Linh Linh tỏ vẻ thiện lành.

Minh Trần để thịt gà ra dĩa, thong thả lên tiếng:

- Không dám là tốt vì chậu bây giờ đâu có dễ đập, hoa cũng đâu có dễ cướp như ngày xưa nữa đâu em.

Linh Linh bỗng dưng chột dạ nên chỉ cười trừ, lặng lẽ đến bên Minh Trần, bê dĩa thịt gà đã chặt sang cho chị hai. Bất chợt, Minh Trần chỉ vào bộ móng của cô, bảo:

- Móng tay đẹp vậy?

Tự dưng được khen, tâm trạng Linh Linh cũng có biến chuyển từ tệ sang tươi hơn một chút, cô cười đáp:

- Cũng bình thường thôi anh.

- Nhưng anh nghĩ... bộ móng dài như thế thì không hợp với em.

- Tại sao? – Linh Linh ngạc nhiên.

Minh Trần khẽ nhếch mép: "Móng tay dài để dễ dàng làm tổn thương người khác hả em? Bộ móng xinh đẹp của em đã làm ra những chuyện xấu xa gì, em nhớ không?" Anh nhìn cô:

- Chỉ là anh thấy không hợp thôi, không tại sao cả.

- Tại Minh Trần nó sợ móng dài quá biết đâu lại tự làm đau chính em thôi. Thằng bé đang xót cho em đó. – Chị hai lên tiếng.

Nghe chị hai nói, Linh Linh nhìn móng tay của mình rồi tủm tỉm:

- Nếu chị và anh đã nói vậy thì để chiều nay em đổi bộ móng khác, gọn gàng hơn.

Chị hai vừa sắp thịt gà vào tô vừa bảo:

- Vậy chiều nay chị em mình cùng đi ha?

- Dạ.

- Đi đâu vậy hai con gái?

Bà Châu bước vào bếp, lên tiếng hỏi. Minh Trân cười đáp:

- Đi làm móng á mẹ. Tại cậu quý tử nhà mình nói là không thích bộ móng của Alice nên con bé muốn đi làm lại.

- Trời ơi! Đàn ông con trai thì hiểu gì về làm đẹp mà bày đặt ý kiến. Alice cũng thật là, con làm vậy là chiều hư nó đó. – Bà Châu nói.

Linh Linh liền bào chữa giúp Minh Trần:

- Dạ không có đâu bác, anh ấy chỉ nói là móng của con hơi dài thôi, chứ con mắt nghệ thuật của Minh Trần xuất sắc lắm.

- Vậy sao? – Bà Châu cười.

Nhân lúc không khí vui vẻ, chị hai Minh Trân cũng đùa với bé em một chút:

- Thằng bé sợ Alice để móng dài quá rồi cào nát mặt nó đó.

Linh Linh liền nũng nịu:

- Chị! Em làm sao dám cào anh ấy chứ.

- Ai biết được, lỡ như hôm nào anh chọc giận em, em cào nát mặt anh rồi sao? – Minh Trần nửa đùa nửa thật.

- Không có đâu, thương anh không hết làm sao dám cào mặt anh. – Linh Linh thẹn thùng đáp.

- Thôi được rồi, hai đứa đừng chọc Alice nữa, người ta là khách mà. Minh Trân mau dọn bàn ăn đi con!

Bà Châu lên tiếng, chấm dứt cuộc trò chuyện vui vẻ đến "nảy lửa" của ba người trẻ.

Cuối cùng, bàn ăn cũng được dọn xong, những tô bún măng gà nóng hổi, thơm phức, được Minh Trân bày biện đẹp mắt, vừa nhìn là đã muốn ăn. Bàn ăn hôm nay ngoài bún măng gà còn có sự góp mặt của món gỏi gà do đích thân tiểu thư Linh Linh chế biến.