Mãi Mãi Là Thiếu Niên

Chương 2



Tác giả: Hao Thảo Bán Xa

Editor: Seody

Beta: Seody


Chúng ta đã yêu nhau như thế nào?

Là ai sờ tay ai trước, ai ôm ai trước?

Những chi tiết nhỏ như vậy, qua hàng trăm năm tôi đã không còn nhớ được nữa.

Tôi chỉ nhớ rõ, có một đêm bóng đêm vừa sụp xuống, hai người chúng tôi ngồi trong đình hóng gió uống rượu, chúng tôi đàm luận rất nhiều thứ, từ nhân vật lịch sử đến con người hiện tại, nói tới triều đình ngày nay và tệ nạn biến chất.

Đột nhiên anh cười với tôi, một nụ cười với ánh mắt mông lung lờ đờ say rượu. Một đôi môi lạnh lẽo bao trùm lên môi tôi, tôi ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, đêm đó uống rượu hoa quế, vì vậy nụ hôn của chúng tôi cũng mang theo một mùi hoa quế.

Tối hôm đó, chúng tôi quần áo xộc xệch lăn lộn trên chiếc giường trong thư phòng của anh, anh đưa tay nhẹ nhàng cởi cúc áo choàng của tôi, nhưng tôi không muốn cởi ra vì sợ lạnh, nên cuối cùng bọn tôi mặc áo choàng lăn vào nhau.

Khi anh tiến vào tôi từ phía sau, tôi không cảm thấy đau lắm, có lẽ tôi đã say, hoặc cũng có thể là do trái tim tôi đã được anh ấy lấp đầy, sau khi cơ thể của tôi cũng được chính anh lấp đầy, tôi thật sự cảm thấy một loại hạnh phúc khác.

Cả hai chưa từng nói thích, cũng không hề nói yêu, chúng ta chỉ biết trong lòng mỗi người đều có đối phương. Chúng tôi luôn duy trì mối quan hệ vừa là thầy trò, vừa là bạn bè và cũng là người yêu này, giống như nếu chuyện này không được nói ra thì chúng tôi vẫn có thể tiếp tục như vậy.

Chúng tôi biết sự tàn nhẫn của những quy tắc trên thế giới này, vì vậy chúng tôi chỉ mong rằng mình có thể giữ hơi ấm của nhau nhiều và xa hơn một ít.

Anh cưới vợ trước tôi.

Tôi không nói gì, chỉ là sau đó chúng tôi không có bất kỳ va chạm thể xác nào nữa, cuối cùng chúng tôi đều là người đọc sách thánh hiền.

Tử răn, buông bỏ tình, dừng lại với lý.

Cái lý này là chỉ chính là đạo lý, hay là lý trí?

Chúng tôi đã thảo luận về vấn đề này nhiều lần, anh vẫn luôn tin là lý trí, mà tôi nhận định là đạo lý.

Thế mà lý trí của anh sụp đổ ngay trong ngày đại hôn của tôi, vỡ tan tành.

Đêm đó, chúng tôi quấn quýt nhau trong một căn phòng nhỏ ở Ngô phủ, trong khi Thái tử phi của tôi ngồi trên giường trên đối mặt với ánh nến lạnh lẽo cả đêm.

Tôi biết những gì tôi làm là sai.

Đây không phải là điều một Thái tử nên làm, vào đêm đó, tôi không lâm hạnh Thái tử phi mà ở bên cạnh anh, tôi biết rằng chỉ cần anh ấy tồn tại, tôi sẽ không thể làm một minh quân.

Sau chúng tôi lại vượt rào thêm vài lần.

Cuối cùng tôi lại bị vị Thái tử phi mà tôi chưa từng sủng hạnh phát hiện.

Cô ấy là cháu gái của mẫu hậu, thế lực nhà mẹ đẻ không phải tôi có thể dễ dàng mạo phạm.

Nếu cô ấy nói hết những việc này cho mẫu hậu, tôi biết, anh nhất định không có đường sống.

Cho dù anh là một học giả lớn đương triều được Hoàng Thượng ân sủng, cho dù anh là sư phụ của tôi, nhưng đứng trước đạo đức dư luận, trước mặt hoàng quyền, anh chẳng là cái thá gì.

Chỉ có ở trước mặt tôi anh mới có được toàn bộ thế giới, mà tôi, cũng vậy.

Tôi không có cách nào, tôi biết, tôi không còn nơi nào để đi, tôi đã làm một điều sai trái.

Được xưng là vị Thái Tử tài đức sáng suốt, điều sai trái duy nhất mà tôi làm trong cuộc đời, cũng là điều cuối cùng.

Giả vờ như hồi tâm chuyển ý, hứa hẹn với Thái tử phi ra cửa du ngoạn, rồi cho ám vệ mai phục, giương cao lá cờ lâm tặc – giết hại cô ấy.

Đây là tất cả những gì tôi thiết kế, vì vậy khi cô ấy bị bắt đi, tôi đã không cứu.

Cô ấy rất thông minh và cơ trí, trông cô không hề giống một nữ tử khuê các nhà cao cửa rộng một chút nào.

Lúc cô ấy bị kéo đi đã nhìn tôi cười lạnh, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng và oán hận.

Cô ấy nói: “Thật mong chờ sau này ngươi cũng có thể bất lực trơ mắt nhìn người yêu của mình chết đi như vậy, tốt nhất là ngươi không già không chết, mà hắn mãi mãi đều sẽ luân hồi chuyển thế.”