Mai Táng

Chương 2: Sau khi chết



Tôi chờ lâu thật lâu mà vẫn chưa có người đến đưa đi. Tôi thật sự đã chết rồi sao?

Nhìn thi thể mà Chu Hải Kiều đang ôm, lại nhìn bàn tay bán trong suốt của mình, tôi vẫn thấy có hơi khó tin.

Tôi đi về phía tường, xuyên qua cửa sổ rồi nhảy xuống, cả người lơ lửng giữa không trung, sau đó chậm rãi đáp đất.

Đêm khuya ở thành phố vô cùng yên tĩnh, có vài ba chiếc xe taxi đang chở những vị khách say khướt chạy vụt qua, ánh đèn tịch mịch lẳng lặng nhìn hết thảy vạn vật.

Tôi bay lơ lửng giữa đường phố, ánh trăng sáng trong lành chiếu rọi vào người tôi, không có lấy một cái bóng, nó chiếu xuyên qua tôi, tôi trở thành màu của ánh trăng. Màu trắng tinh khiết thánh thiện, nếu tôi có một đôi cánh, thì tôi chính là thiên sứ.

"Tình yêu và hòa bình!" Tôi bay lên, bay loạn xạ ngoài đường phố, còn bày ra dáng của siêu nhân, còn bắt chước phong thái của thần tiên trong một bộ phim truyền hình, vốn đang nghĩ muốn thử chổi bay một chút, nhưng căn bản là tôi không thể cầm nó lên được.

Lúc đang bay thì tôi đụng phải một con ma men, ông ta sợ run cả người, lẩm bẩm: "Lạnh quá, ôi người đẹp, sao em lại muốn trốn chạy khỏi tôi! A a a..."

Tên say rượu lảo đảo ngã vào tường, một con mèo đen đang tha con chuột đi ngang qua, dường như con mèo ấy có thể nhìn thấy tôi, nó lập tức xù lông, cong người lên, phát ra âm thanh đe dọa, xem ra chuyện mèo đen có thể nhìn thấy được linh hồn là thật, tôi đành phải bay ra xa.

Trên đường đi tôi không bắt gặp một đồng loại nào, tôi phát hiện mình chẳng thấy được gì cả. Có thể đó là một thế giới ảo tưởng, hoặc tôi mới là người ảo tưởng, mới nghĩ đã cảm thấy bực bội. Vả lại tôi cũng phát hiện ra rằng, sau khi mình có thể xuyên tường thì tôi đã không thể khống chế được năng lực này. Tôi muốn ngồi trên ghế, kết quả vừa ngồi xuống đã trực tiếp xuyên qua, ngồi bịch xuống mặt đất. Sau khi chết đi thì cơ thể rất nhẹ, mặc kệ là làm gì cũng không thấy mệt, dường như cơ thể không có trọng lượng, có thể hòa làm một vào với làn gió.

Nhàm chán, tôi bay được một lúc thì cảm thấy quá nhàm chán. Chuyện này không giống như trong truyền thuyết chút nào cả. Tôi muốn đi luân hồi chuyển kiếp, không lẽ là do bản thân vẫn còn chấp niệm gì nên không thể đi sao?

Về đến nhà, Tiểu Hoa nhìn tôi rồi kêu meo meo hai tiếng, tôi theo thường lệ mà sờ sờ đầu của nó, nhưng nó nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn tôi, dường như đang hỏi vì sao tôi lại không sờ nó.

Thì ra là tôi không thể chạm được vật sống, tôi cũng sờ soạng nhưng chỉ giả bộ sờ qua, tôi muốn giải thích nhưng nó chỉ là một con mèo, căn bản là không thể nghe hiểu được tiếng người.

Cha mẹ và em trai đều đã đi ngủ. Đối với họ thì tôi đã mất tích từ một năm trước, không ngờ là Chu Hải Kiều lại báo án, đã nói là hắn ta không được bình thường rồi, trước kia hắn cũng nhốt tôi phi pháp.

Tôi đến ban công nhìn chậu cây xương rồng của mình trồng, nó đã lớn và đẹp hơn rất nhiều, sức sống của nó càng mãnh liệt hơn so với hồi tôi nuôi.

Tôi nhìn đôi giày trượt màu đen đặt dựa vào tường, mới nhớ ra trước đây từng đồng ý là sẽ dạy cho em trai trượt, nhưng nhìn đôi giày này có hơi dính đất một chút, chắc là nó tự học hoặc là đã có người khác dạy cho.

Phòng của tôi vẫn như cũ, sạch sẽ gọn gàng, nhìn chắc là có lẽ mẹ tôi đã dọn.

Tôi thử nằm lên giường nhưng không có cảm giác gì cả, tôi nằm lọt xuống giường, cố gắng nâng mình để nằm lên, nhưng thất bại. Tôi làm bộ như mình còn sống và đang nằm trong nhà, còn chuyện của Chu Hải Kiều thì trước giờ chưa từng xảy ra.

Tôi mơ màng ngủ thiếp đi, ngày thứ hai tỉnh lại đã nằm dưới gầm giường. Không ai gọi tôi dậy, tôi nghe được mẹ đang gọi em trai ra ăn cơm, tôi cũng đi ra, bọn họ nói cười với nhau, còn chỗ ngồi của tôi thì không còn nữa.

Không biết vì sao trong lòng lại vô cùng khó chịu, thì ra có tôi hay không cũng không quan trọng. Nhưng tôi lại nghĩ mình đã chết rồi, bọn họ cũng đã quên mình, nếu đến lúc nghe tin tôi chết thì có đau khổ nữa hay không.

Sau khi ở chung với Chu Hải Kiều, hắn dần dần cắt đứt quan hệ xã giao thường ngày của tôi. Đã hơn một năm tôi không gọi điện cho đứa bạn thân. Trong thời gian đó, tôi đã bị đối xử một cách tàn nhẫn, Chu Hải Kiều uy hiếp tôi, nếu có người nào giúp tôi thì chỉ có một con đường chết, tiện thể hắn còn giới thiệu tác phẩm của mình, bên trong là từng bộ hình thái khác nhau gọi là tác phẩm nghệ thuật khiến tôi phải rùng mình, tôi có thể nhận ra tất cả nguyên liệu và tài liệu ấy điều là người.

Nghĩ về việc tôi phải sống cùng với một tên sát nhân điên dại trong một thời gian dài khiến tôi muốn phát điên lên.

Một năm trôi qua, tôi tiếp xúc với Chu Hải Kiều nhiều nhất, hay là chấp niệm của tôi là giết người đền mạng? Cái này thì có hơi khó, vì tôi không có cách nào tấn công hắn bằng phương pháp vật lý, về phần đột nhiên xuất hiện hù chết hắn thì công kích tinh thần kiểu này có hơi không khả quan. Với bộ dạng biến thái của hắn thì chắc là dám làm cả ma quỷ. Không biết thi thể của tôi sẽ bị làm thành cái dạng gì nữa, vậy nên tôi quyết định trở về xem xem.