MAMA

Chương 12: Dạ điểu



Editor: Muội

"Đối tượng giám thị trước mắt không có dị thường, xung quanh cũng hết thảy bình thường."

Dương Duyên Nhạc một bên nhìn vào màn hình giám sát, thỉnh thoảng lưu ý đến tình huống quan sát được từ kính viễn vọng. Sau đó báo cáo cho người đang ở trong chiếc xe đỗ dưới lầu nhà Lam Chính Bình, Hứa Kiệt.

Đây là ngày thứ sáu trong nhiệm vụ của bọn họ, hung thủ có lẽ đã nhận thấy điều gì đó. Mặc dù họ đã theo dõi 24 giờ một ngày, nhưng lại không hề thu hoạch được gì. Sự bình tĩnh này mới là điều đáng sợ nhất. Bạn không biết khi nào nó bị phá vỡ. Nó sẽ dần dần làm bạn mất cảnh giác, và rồi bùng phát khi bạn nghĩ sẽ không có gì xảy ra.

Sau khi xem xong giám sát đêm hôm qua, Dương Duyên Nhạc tiếp tục nhiệm vụ giám sát ngày hôm nay.

Ngay khi chuẩn bị rời mắt khỏi màn hình, cậu ta đột nhiên dừng lại. Dường như cậu ta tìm thấy thứ gì đó. Dương Duyên Nhạc đem hình ảnh lui về phía sau, sau đó nhìn chằm chằm vào một khu vực trong màn hình. Thoạt nhìn, nơi đó là một mảnh tối đen như mực, nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện có điểm phản quang nho nhỏ. Dương Duyên Nhạc phóng to nơi đó lên, nhưng mà video có hơi mờ, làm cậu ta không thể không nâng cao độ phân giải. Rốt cuộc, cậu nhìn thấy đó là một con chim.

Con chim kia toàn thân màu đen, nó trông giống như một con quạ hoặc gì đó tương tự. Nó gần như hòa nhập vào bóng tối, và phần sáp của cánh chim có một chút phản chiếu sau khi tiếp xúc với ánh sáng.

Dương Duyên Nhạc còn tưởng có phát hiện mới gì, nhưng kết quả chỉ là một con chim mà thôi, trong lòng có chút thất vọng. Lực chú ý của cậu ta tiếp tục quay trở lại với kính viễn vọng.

Cậu ta một bên theo dõi, một bên không nhịn được mà nghĩ xem có bất kỳ chi tiết nào bị thiếu trong lúc theo dõi hay không.

Mặc dù đội điều tra tội phạm bọn họ đã đem hết toàn lực để giải quyết vụ án, nhưng thời hạn đã đến mà họ vẫn không có thu hoạch gì. Trái với bọn họ không hề có tiến triển, kẻ giết người bị nghi ngờ lại gây án trong tuần này. Ba tên lưu manh trước đây nhận tiền của Đàm Khải Chính để tấn công Lam Chính Bình, bây giờ ngoại trừ một tên được tìm thấy ở nước ngoài, hai tên còn lại cứ như thể bị bốc hơi trên trái đất.

Như vậy ngoài việc làm tăng sự sợ hãi của Diêu Mỹ Tĩnh và những người khác ra, sự phát triển này không cung cấp bất kỳ thông tin gì cho các nhân viên phá án bọn họ.

Bất tri bất giác lại đến giữa trưa, nhìn vào thời gian từ lúc quy định còn không đến 48 giờ, Dương Duyên Nhạc, người đã ngồi canh trong nhiều ngày mà vẫn không có thu hoạch, nhiều ít có chút nản lòng.

Sau bữa trưa, Dương Duyên Nhạc và Hứa Kiệt ở dưới lầu đổi gác, đêm nay đến phiên Dương Duyên Nhạc thủ dưới lầu.

Chiếc xe đang đậu ở một vị trí không dễ thấy trong bãi đậu xe. Dương Duyên Nhạc không vội vã bước vào. Bây giờ vẫn còn quá sớm. Cậu ta đến trước cửa hàng ở tầng dưới, nơi này có đặt vài chiếc bàn và ghế gấp để thuận tiện cho một số khách hàng ngồi nghỉ chân nói chuyện phiếm. .

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Dương Duyên Nhạc mua một chai soda rồi ngồi xuống, nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng mắt cậu ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Gần ba, bốn giờ chiều, một ông chú trở về với một cái lồng chim, bên trong là một con vẹt màu tím mẫu đơn, xanh và đen.

Ngay khi con vẹt đến, nó lập tức tăng thêm sự khó chịu của thời tiết oi bức mùa hè.

"Tất tất tất tất tất ——!"

Con chim mặc dù nhỏ, nhưng âm lượng lại không nhỏ chút nào, nó la hét như một khẩu súng máy.

Ông chú đặt lồng chim xuống và lấy ra một tấm vải đen từ cái túi rồi che toàn bộ chiếc lồng lại. Con vẹt đang gây ồn ào đột nhiên im bặt đi.

Ông chú dựng xong cái lồng thì tìm một chỗ ngồi. Sau khi thấy Dương Duyên Nhạc, ông ấy chào hỏi nói: "Ây! Nhóc Dương hôm nay không đi làm à?"

Ông chú này và Dương Duyên Nhạc có cùng họ, là một người dân phụ cận mà cậu ta quen mấy ngày nay. Bác Dương rất quen thuộc với đường phố và người dân gần đó vì ông hay đi khắp nơi khoe chim.

"Hôm nay tôi trực ca đêm." Dương Duyên Nhạc cười nói: "Bác Dương dắt chim xong rồi à?"

"Đúng vậy, lát nữa tan trường tôi sẽ đi đón cháu tôi."

Dương Duyên Nhạc nhìn vào chiếc lồng chim im lặng một lúc, thuận miệng hỏi: "Ồ, con chim này cũng ngoan đấy chứ, nó yên lặng ngay khi bác đặt tấm vải lên."

Dương đại gia lắc đầu nói: "Đâu có đâu có, đó chỉ là bản chất của nó mà thôi. Chim chỉ cần lâm vào hoàn cảnh tối tăm thì sẽ không nhìn thấy gì, sau đó không thể không ngủ."

Những lời nói vô tình của chú Dương làm Dương Duyên Nhạc bỗng nhiên chợt lóe, phảng phất đã bắt được một số điểm mấu chốt.

Cậu ta liền hỏi: "Cả loài quạ cũng như vậy sao?"

"Ngoại trừ cú mèo, hầu như tất cả các loài chim đều không thể nhìn thấy vào ban đêm."

Dương Duyên Nhạc cảm thấy mình dường như đã bắt được một điểm quan trọng trong việc giải quyết vụ án.

Sắc trời dần tối sầm lại.

Dương Duyên Nhạc và Hứa Kiệt hai người thay phiên nhau ăn cơm cong liền nhận công việc của từng người.

Vì có camera giúp ghi lại ngôi nhà, cho nên người phụ trách ngồi canh vẫn có thể ngủ một giấc vào ban đêm. Sau khi Hứa Kiệt đã điều chỉnh xong radio hai chiều, gã nhắm mắt lại và nằm lên giường, bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Mà ở trong xe, Dương Duyên Nhạc nhìn thấy ngày càng ít người đi bộ trên đường. Cuối cùng, đã đến khoảng thời gian yên tĩnh vào ban đêm.

Dương Duyên Nhạc liếc nhìn màn hình điện thoại di động, gần không giờ.

Bây giờ đường phố chỉ còn cửa hàng là vẫn chưa đóng cửa, bên ngoài là hai người say rượu đang ngồi trên băng ghế uống bia nói chuyện nhân sinh, nơi khác đều chỉ còn lại bóng tối yên tĩnh, thỉnh thoảng một cơn gió đêm thổi qua, mang theo chiếc túi nhựa xào xạc trên mặt đất.

Dương Duyên Nhạc xuống xe, lặng lẽ di chuyển vị trí.

Bãi đậu xe nằm đối diện với tòa nhà, mà bệ cửa sổ của nhà Lam Chính Bình nằm ở bên trái tòa nhà. Dương Duyên Nhạc phải đi đến rìa của bãi đậu xe mới có thể nhìn thấy bệ cửa sổ nhà Lam Chính Bình.

Có một cây đa lớn dưới bệ cửa sổ nhà Lam Chính Bình. Cây đa ở thành phố G hầu như có thể dễ dàng thấy ở khắp mọi nơi, mà cây đa này ở giữa các tòa nhà cũng đã hơn 30 đến 40 năm. Cây cột chính rất dày, gần như nằm sát mép bồn hoa. Những tán cây cũng rất rậm rạp, cư dân trong khu phố đều thích hạ nhiệt dưới gốc cây vào mùa hè.

Dương Duyên Nhạc lấy kính viễn vọng ra. Mặc dù kính viễn vọng có chức năng nhìn được vào ban đêm, nhưng vẫn không dễ để tìm thấy những con chim đang ẩn nấp trong tán lá xum xuê vào ban ngày, chưa kể ban đêm còn có tầm nhìn kém.

Trong bữa tối, Dương Duyên Nhạc cố tình xem lại giám sát từ vài đêm trước. Kết quả không ngoài dự liệu. Con quạ kia không chỉ xuất hiện một lần. Nó xuất hiện rất thường xuyên. Trong sáu ngày bọn họ giám thị, con quạ kia xuất hiện trong camera hết bốn ngày, hơn nữa mỗi một lần đều là vào ban đêm.

Dương Duyên Nhạc cảm thấy ngày càng mệt mỏi, cậu hạ quyết tâm, xem thử con chim này có xuất hiện vào tối nay hay không.

Không biết lúc ấy xuất phát từ loại tâm lý gì. Dương Duyên Nhạc đã không nói với Hứa Kiệt về phát hiện này. Cậu ta chỉ tự mình chuẩn bị sẵn sàng. Sau đó căn cứ theo thời gian mà con quạ trong giám sát thường xuất hiện, cậu ta mai phục và bí mật chờ đợi sự xuất hiện của nó.

Để tránh đánh rắn động cỏ, Dương Duyên Nhạc còn cố tình đứng trong bóng tối.

Sau khi Dương Duyên Nhạc đứng hơn mười phút, thiết bị nhìn đêm cuối cùng cũng bắt được động tĩnh trên cây.

Những cái cây gần tòa nhà dân cư không gió mà động, một bóng đen lướt qua khe hở, nó nhanh nhẹn nhảy lên bệ cửa sổ.

Bởi vì màu sắc của con quạ rất thích hợp trong việc ẩn nấp vào ban đêm, cho nên rất khó nhìn thấy chuyển động của nó. Dương Duyên Nhạc chỉ thấy nó đứng trên bệ cửa sổ trong vài phút, sau đó từ từ chui vào trong nhà.

Dương Duyên Nhạc thấy vậy thì nhăn mày lại. Không khỏi liên tưởng đến những cuộc nói chuyện cổ xưa thường được nhắc tới. Có một số thuần thú sư huấn luyện động vật tấn công đối thủ bằng cách thuần hóa chúng.

Suy nghĩ này lóe lên rồi vụt tắt. Nếu là khỉ hay chó thì còn có khả năng, nhưng đây lại là một con chim... Mặc dù con quạ này trông rất lớn, nhưng loài chim chỉ có một cái mỏ và hai cái móng vuốt, có rất nhiều hành vi chúng nó không thể làm được.

Dương Duyên Nhạc ở bên ngoài đợi một lúc, phát hiện con chim kia thế mà vẫn chưa ra, sau đó cậu ta mới nhớ tới một chi tiết.

Trong màn hình giám sát trước đó, dường như cũng chỉ thấy nó đi vào, nhưng lại không nhìn thấy nó đi ra. Bởi vì vừa rồi không có nhiều thời gian để ăn cơm, cậu ta lại tập trung vào thời điểm con quạ xuất hiện quá nhiều, cho nên đã không chú ý khi nào nó ra khỏi nhà.

Dương Duyên Nhạc càng nghĩ càng thấy quái, cậu ta bắt đầu nghi ngờ Lam Chính Bình. Cậu ta chạm vào khẩu súng lục ở thắt lưng, cuối cùng hạ quyết tâm đi bộ đến tòa nhà dân cư nơi Lam Chính Bình sống.

Cậu ta bước đi cẩn thận để không phát ra tiếng bước chân, dán người vào cửa nhà Lam Chính Bình. Dương Duyên Nhạc lấy từ trong túi ra một cái công cụ phản mắt mèo nhỏ, đặt nó lên mắt mèo của cánh cửa chống trộm, sau đó dán mắt vào.

Phòng khách của Lam Chính Bình không lớn, chỉ có mười feet vuông, hơn nữa không có góc dư thừa, cho nên có thể thấy rõ tất cả tình huống trong đại sảnh ở cửa.

Dương Duyên Nhạc nhìn cửa sổ phòng khách rộng mở, bên phải có một cánh cửa khép hờ, có lẽ đó là phòng ngủ. Xuyên thấu qua chiếc đèn tường mờ ảo, Dương Duyên Nhạc nhìn vào tình hình trong phòng khách, sau đó cậu ta phát hiện, cậu ta không nhìn thấy con quạ đã bước vào.

Cậu ta bắt đầu sợ rằng con chim sẽ bị giấu sau ghế sofa hoặc sau lưng bàn ghế, nhưng sau khi quan sát một lúc, cậu ta chắc rằng con chim đã thực sự mất tích!

Chẳng lẽ bay đi rồi?

Dương Duyên Nhạc nghĩ thầm, nhưng lại cảm thấy không phải như thế. Dương Duyên Nhạc cảm thấy có thể có một thứ gì đó được giấu trong nhà. Thật khó để giải thích. Động vật vốn dĩ không nên hoạt động vào ban đêm đang làm trái với thiên tính của chúng, lại còn vào nhà của người có liên quan mật thiết đến vụ án giết người. Dương Duyên Nhạc càng cảm thấy trong phòng có lẽ có dấu cái gì.

Vì thế cậu ta móc ra một chuỗi chìa khóa chủ từ trong túi của mình.

Cho dù có là cảnh sát hình sự đi chăng nữa, nếu không có lệnh khám xét thì sẽ không thể tùy ý tiến vào nhà người khác, nhưng lúc này Dương Duyên Nhạc không rảnh để lo việc đó, có lẽ vì thời gian còn thừa không nhiều, cũng có lẽ là do sự ích kỷ. Bây giờ cậu ta nghĩ rằng chìa khóa mấu chốt để giải quyết vụ án đã ở ngay trước mắt. Do đó, nói không chừng có thể thu được bằng chứng quan trọng.

Cậu ta nhẹ nhàng mở cánh cửa bên ngoài ra, một tay chạm vào khẩu súng ở thắt lưng và tiến vào phòng ngủ một cách cẩn thận. Lúc này Dương Duyên Nhạc áp tai vào tường. Sau khi nghe ngóng vài giây, thấy không có bất kỳ động tĩnh nào truyền ra, cậu ta mới thăm dò đi ra ngoài. Sau đó, qua ánh sáng mờ trên khe hở, cậu ta thấy một con —— quái vật.