MAMA

Chương 4: Tiền của phi nghĩa



Editor: Muội

Lam Chính Bình bước ra từ cục cảnh sát không bao lâu. Đang đi ở trên đường thì di động trong túi áo liền rung lên, hắn lấy ra thì thấy là Diêu Mỹ Tĩnh gọi tới.

Hắn nhanh chóng bình phục tâm tình rồi trả lời: "Này, bảo bối, tại sao hôm nay lại có thời gian rảnh mà gọi điện thoại tới đây nha?"

Đầu bên kia điện thoại Diêu Mỹ Tĩnh khanh khách cười rộ lên. Lam Chính Bình có thể tưởng tượng được dáng vẻ cô lúc này lười biếng nằm nghiêng ở trên ghế dài, trong tay kẹp một điếu Carri, chung quanh sương khói tràn ngập một mảnh hình ảnh khiến người ta mất tinh thần.

Diêu Mỹ Tĩnh nói: "Nghe nói hôm nay anh đến cục cảnh sát."

Lam Chính Bình vừa mới sắp xếp lại tâm trạng, hắn cười gượng: "Em thật đúng là tin tức linh thông......"

Diêu Mỹ Tĩnh không mặn không nhạt nói: "Nghe được từ chỗ sĩ quan đó. Như thế nào, không bị khó xử đi?"

Lam Chính Bình trả lời: "Không sao đâu, hỏi mấy vấn đề liền thả anh đi."

Giọng Diêu Mỹ Tĩnh hơi hơi nâng lên: "Ồ?"

Cô hiển nhiên không tin Lam Chính Bình được thả ra dễ dàng: "Đơn giản như vậy?"

Lam Chính Bình nhạy bén ngửi ra chút dấu vết, hắn hỏi: "Bảo bối, em có phải biết nội tình gì hay không? Lộ ra một chút xem nào?"

Diêu Mỹ Tĩnh khẽ cười một tiếng, nói: "Xem ra luật sư vẫn chưa liên hệ với anh nha. Đàm Tuyết khi còn sống đã lập di chúc, sau khi chết đem hai phần ba tài sản trên danh nghĩa đều để lại cho anh. Chậc chậc, anh hiện giờ chính là kẻ có tiền. Chỉ sợ sau này cũng khinh thường em."

Vừa nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Diêu Mỹ Tĩnh đầu bên kia mới vừa nói xong, một chiếc xe Mercedes màu đen liền dừng lại trước mặt Lam Chính Bình. Một người đàn ông dáng vẻ tinh anh bước xuống xe, cầm văn kiện trong tay đi đến trước mặt hắn, nói: "Lam Chính Bình tiên sinh, tôi được Đàm Tuyết nhờ vả lúc còn sống, hiện tại có phần di chúc muốn báo cho cậu."

Diêu Mỹ Tĩnh nghe thấy động tĩnh trong điện thoại, cười duyên nói: "Ai nha, xem ra anh có chính sự muốn nói, em không quấy rầy anh nữa. Đúng rồi, còn có chuyện muốn nói cho anh biết, em trai tốt của Đàm Tuyết đã biết nội dung di chúc. Anh cũng đừng có quá ngốc, người nhà cô ấy tới nháo anh liền chắp tay nhường lại."

Lam Chính Bình giờ phút này khó có được tâm tình buông lỏng: "Anh đương nhiên không ngốc như vậy. Khi nào rảnh lại trò chuyện nha bảo bối."

Nói xong đầu bên kia cũng đã cúp điện thoại. Lam Chính Bình đi theo luật sư đến một quán cà phê gần đó.

Một giờ sau, hắn mang theo biểu tình mơ màng hoảng hốt từ quán cà phê đi ra.

Hắn cùng Đàm Tuyết kết giao một thời gian không tính là ngắn, cũng đủ để hắn đoán được Đàm Tuyết đại khái có bao nhiêu tài sản. Nhưng khi luật sư báo cho hắn biết tổng giá trị tài sản mà hắn nhận được, hắn vẫn có tâm trạng bị giải thưởng lớn đạp đến ngẩn ngơ.

Mười triệu!

Trong mắt kẻ có tiền thì không tính là nhiều, nhưng đối với người bình thường thì đây chắc chắn là tiền của phi nghĩa từ trên trời rớt xuống. Nếu được quản lý đúng cách thì đời này đều có thể cơm áo vô lo.

Tiền mà Đàm Tuyết có thể chiết trên danh nghĩa hiện đều cho Lam Chính Bình, công ty cùng nhà xưởng được để cho người nhà. Thoạt nhìn, Lam Chính Bình có vẻ được hưởng lợi từ cuộc phân chia này. Nhưng người có khái niệm kinh doanh đều biết, tiền mặt luôn bị giảm giá trị hơn nữa một ngày là dùng xong. Công ty nhà xưởng mới là gà mái đẻ trứng. Đàm Tuyết khi còn sống đã làm tốt nền móng, người kế thừa chỉ cần có năng lực kinh doanh không quá kém là được. Thật không may, trong nhà Đàm Tuyết ngoài cô ra, người nào cũng đều là bao cỏ, đặc biệt là em trai cô. Rõ ràng đã ba mươi nhưng vẫn cần cha mẹ giúp đỡ. Công ty nằm trong tay bọn họ, phỏng chừng không tới hai năm sẽ phải phá sản đóng cửa.

Tục ngữ thường nói trong họa có phúc, Lam Chính Bình nghĩ thầm: Cổ nhân thật không khinh ta.

Sáng sớm đã bị mời vào cục cảnh sát, thẳng than đen đủi. Ai ngờ không bao lâu liền đột nhiên thay đổi 180 độ, hắn nay đây mai đó bỗng nhiên trở thành triệu phú. Bởi vậy hắn cũng hiểu được vì sao mình lại trở thành người bị hiềm nghi.

Lam Chính Bình lắc đầu, khi không lại đi tìm phiền não. Hắn đã lên kế hoạch rồi, sau khi cảnh sát bỏ đi hiềm nghi với hắn, đầu tiên sẽ thuê du thuyền ra biển, tìm một đám model trẻ dáng người nóng bỏng mở party đồ bơi, khiến hắn hưởng thụ tư vị của kẻ có tiền. Lam Chính Bình càng nghĩ càng đẹp. Tiền còn chưa tới tay, hắn đã bày ra phương án tiêu tiền.

Một đường ca hát trở lại dưới lầu nhà mình. Lam Chính Bình đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn tòa nhà hắn ở. Trong nội thành cũ này nó cũng được tính là mới, nhưng đối với tiểu khu cùng tân chung cư được xây xựng trong thành phố, nó lại có vẻ xưa cũ.

Lam Chính Bình nghĩ đến luật sư cho hắn xem phần danh sách tài sản kia, bao gồm mấy mảnh đất bất động sản của Đàm Tuyết ở G thị. Bởi vì phần lớn thời gian ở quá khứ hắn đều kết giao với nhiều người cùng một lúc. Để không đánh vỡ cân bằng, hắn không bao giờ tiếp nhận bất động sản được tặng cho. "Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn" đạo lý này hắn vẫn hiểu. Cách làm như vậy ngược lại khiến hắn ở trong giới có được nhận xét không tồi, nói đến cũng thật là buồn cười.

Nhưng hôm nay thì khác, người chết sẽ không can thiệp vào sinh hoạt của người sống. Suy nghĩ của Lam Chính Bình trở nên tích cực hơn, hắn bắt đầu suy xét muốn dọn ra khỏi cái chung cư nửa cũ nửa mới này.

Lam Chính Bình híp mắt, tâm tình sung sướng chuẩn bị lên lầu. Khi đến cầu thang, hắn thấy một con chó lông dài ngồi xổm bên cạnh. Nhìn lông tóc nó sạch sẽ nhu thuận, phỏng chừng là chạy ra từ nhà nào đấy.

Chó cưng có thể nhìn thấy ở mọi nơi thế này sẽ không khiến Lam Chính Bình chú ý quá nhiều. Lần này cũng không ngoại lệ, hắn chỉ quét mắt một cái liền chuẩn bị bước lên cầu thang. Nhưng lúc này, con chó kia lại đi tới. Lam Chính Bình thấy động tác của nó, không khỏi quay đầu lại, sau đó mới phát hiện nó cũng không phải là một con chó.

Thoạt nhìn, nó thực sự trông giống như một con chó. Nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, mới thấy rằng bàn chân của nó hơi khác so với chó, giống như móng guốc của động vật thuộc bộ guốc chẵn.

Lam Chính Bình bị vén lên hứng thú, không thể không nhìn hai lần. Đoán xem có phải hiện giờ đang mốt theo đuổi cái lạ mà dưỡng sủng vật dê cừu gì đó hay không. Phảng phất nhận thấy ánh mắt đánh giá của hắn, động vật kia chỉ ngẩng đầu, dùng đôi mắt màu đen ướt sũng nhìn về phía hắn.

Sau khi nhìn mặt của nó, Lam Chính Bình bắt đầu hoài nghi liệu trí nhớ của mình có sai hay không. Dê trưởng thành như vậy sao?

Nhưng là người ở trong thành phố đã lâu, hắn nhớ hình như mình chưa thấy con dê nào không vào lò mổ.

Quên đi, mặc kệ là cái gì cũng không có quan hệ với hắn.

Vì thế hắn nhấc chân tiếp tục bước lên trên. Nhưng sủng vật dê hư hư thực thực kia đối với người qua đường là hắn hiển nhiên ôm hảo cảm, lúc Lam Chính Bình lên lầu nó cũng theo đi lên.

Lam Chính Bình đi được mấy bước, nhanh chóng phát hiện phía sau nhiều thêm cái đuôi nhỏ. Hắn không thể không ngừng lại, hắn cũng không tính toán cùng nó về nhà. Lam Chính Bình trước nay không phải là người có dư thừa tình yêu, đối với chó mèo cũng giới hạn ở việc cảm thấy đáng yêu thì sẽ trêu một chút. Nếu mà nói muốn nuôi dưỡng, hắn tuyệt đối không có kiên nhẫn và tinh lực để chăm sóc nó. Đến cả xương rồng cũng có thể bị hắn dưỡng chết, càng không thể trông cậy vào dưỡng động vật.

Thấy hắn dừng lại, động vật kia cũng dừng lại. Lam Chính Bình cong lưng xoa đầu nó một phen, phát hiện xúc cảm thế nhưng khá tốt, nói: "Mày ngoan ngoãn chờ chủ nhân ở đây, đừng đi theo tao."

Nói xong hắn tiếp tục bước lên lầu. Nhưng hiển nhiên động vật nghe không hiểu tiếng người, sủng vật dê kia vẫn đi theo hắn. Lúc này Lam Chính Bình bắt đầu không kiên nhẫn. Thấy nó có ý đồ cọ cẳng chân mình, Lam Chính Bình duỗi chân ra đem nó gạt sang một bên, nói: "Đi đi, đừng đi theo tao."

Nói đến cũng thật là kỳ quái, Lam Chính Bình thế mà lại nhìn thấy cảm xúc ủy khuất cùng thất vọng trên mặt con "dê" này. Trong lòng âm thầm lấy làm kỳ lạ, lại cảm thấy chính mình hoang tưởng quá nhiều. Chung quy nó cũng chỉ là một con thú.

Lam Chính Bình buồn cười nói: "Được rồi, đừng đi theo nữa. Tao không có tâm tình chiếu cố mày đâu."

Nói xong đang muốn xoa đầu nó lần nữa, nó lại nghiêng đầu né tránh, đồng thời dùng một loại ánh mắt căm giận nhìn chằm chằm hắn, nhe răng phát ra âm thanh đe dọa.

Thấy con vật này không cho mình mặt mũi, Lam Chính Bình thế nhưng cũng không có tức giận, cười lạnh một tiếng: "Ồ, đây là muốn làm ông nội người ta đi."

Dứt lời liền quay đầu bỏ đi, khi hắn lên lầu đột nhiên nghĩ đến: Dê cũng có răng nanh sao?