Mãn Địa Thương

Chương 12



14.

Hôm đó, Bạch Tự phái sứ giả đến đàm phán hòa bình, ta gặp công chúa Vân Thần đang cùng tham dự bữa tiệc cung điện.

Khi yến tiệc bắt đầu, Ôn Trường Lưu trịnh trọng đi tới bên công chúa Vân Thần, nắm tay nàng, dẫn nàng lên ngồi ở bên cạnh chàng.

Mộ Thiếu Khanh gần như bóp nát ly rượu trong tay, nhưng lại giả vờ không quan tâm nói với ta rằng: "Nhìn thấy không? Vị này mới chính là người mà hiện tại Trường Lưu ca quan tâm."

"Lúc đi thăm dò Bạch Tự, Trường Lưu ca suýt mất mạng vì bị trúng khí độc, chính công chúa Vân Thần đã liều mạng cứu chàng đấy."

Ta quay đầu lại nhìn công chúa Vân Thần, quả thực rất thanh tú và vô cùng xinh đẹp.

Cách Ôn Trường Lưu nhìn nàng ta khiến ta cảm thấy rất quen thuộc, giống hệt như cách chàng nhìn ta năm đó.

Chàng nói với công chúa Vân Thần điều gì, công chúa Vân Thần ngẩng đầu nhìn chàng, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ cùng với ngượng ngùng.

Ta nhất thời quên đi bản thân của hiện tại, nhìn đến mức ngẩn ngơ.

Vô tình bắt gặp ánh mắt của Ôn Trường Lưu, công chúa Vân Thần cũng nhìn sang, ta chỉ đành vội vàng cúi đầu.

Sau ba ly rượu, chủ và khách đều vui vẻ.

Sau màn múa Lục Yêu, Thất vương gia của Bạch Tự đứng dậy nâng ly chúc mừng.

"Bệ hạ, không giấu gì người, bình sinh Tiểu Vương thích eo nhỏ nhất, điệu nhảy Lục Yêu này thực sự đã đi vào lòng Tiểu Vương. Hầu hết phụ nữ của quý quốc đều có vòng eo mềm mại và thon thả, điều này thực sự khiến Tiểu Vương thèm muốn."

Dân chúng Đại Lương ta vốn luôn bảo thủ, đây là lần đầu tiên có người bày tỏ sở thích đặc biệt của mình trước công chúng như vậy.

Ta theo bản năng giương mắt nhìn sang, không ngờ lại đụng phải ánh mắt xấu xa của Thất vương gia.

Trong lòng ta chợt dâng lên cảm giác bất an.

"Thất vương gia có thích cô gái khiêu vũ nào không? Nếu vậy thì trẫm cũng không ngại làm mối cho ngươi, cưới nàng ta về ngày ngày ở bên nhau, chẳng phải tuyệt vời sao?!"

Ôn Trường Lưu từ trước đến nay đều oán hận tiền triều tùy ý trêu chọc vận mệnh của nữ nhân, với tân triều, bầu không khí mới, Thất vương gia này chẳng may đụng vào vảy ngược của người rồi.

"A Lưu ca, đừng tức giận. Thất ca của ta trước nay luôn nghịch ngợm, nói vậy nhưng trong lòng không chắc đã nghĩ thế. Chắc hẳn là huynh ấy đã phải lòng một cô nương nào đó, đang không biết làm thế nào để xin người thôi."

Công chúa Vân Thần vuốt ve lên xuống cánh tay của Ôn Trường Lưu, giống như đang dỗ dành một con mèo đang giận dữ. Khi cười, đôi mắt nàng cong cong, sự ngọt ngào đi vào lòng người.

Thất vương gia lập tức trả lời: "Bệ hạ đừng trách, chính là như vậy!"

"Ồ? Vậy không biết Thất vương gia đã nhìn trúng cô gái nào ở đây?" Mộ Thiếu Khanh nhìn Thất vương gia, rồi lại nhìn ta. Vẻ nghịch ngợm trong ánh mắt vẫn y hệt như năm đó.

"Hồi bẩm hoàng đế bệ hạ và hoàng hậu nương nương, người mà tiểu vương có hứng thú chính là cung nữ bên cạnh hoàng hậu nương nương."

Trong giây lát, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào ta, ta cúi đầu từ từ quỳ xuống.

Đây có lẽ chính là điều mà Ôn Trường Lưu mong đợi, bây giờ ta chỉ là một cung nữ, để mặc cho người ta sỉ nhục.

Một người sắc sảo như chàng sao lại không nhìn thấy ánh mắt dâm đãng của Thất vương gia khi nhìn ta cơ chứ.

Ta siết chặt nắm tay giấu trong tay áo, chờ đợi chàng tuyên bố số phận của ta.

"Vậy thì đúng là trùng hợp, sở thích của thần cũng khá giống với vương gia đấy."

Ta nhìn sang nơi phát ra giọng nói đó, đó là đại tướng quân Mộ Thu Đồng của Bạch Tự.

Ta đã nghe nói đến danh tiếng lẫy lừng của vị tướng này, mới nổi lên trong những năm gần đây ở trên chiến trường.

Nghe nói hắn đã hợp tác với Ôn Trường Lưu để xoa dịu cuộc nội chiến ở Bạch Tự, đồng thời hỗ trợ Ôn Trường Lưu ổn định tình hình ở biên giới.

“Mộ tướng quân đang muốn tranh giành công khai với ta sao?” Thất vương gia tức giận quay người lại.

"Thất vương gia sao lại nói vậy được? Yểu điệu thục nữ, quân tử xứng đôi. Người của Bạch Tự ta là người thẳng thắn nhất, sao có chuyện chẳng hỏi chẳng rằng, đi tuỳ ý nhường cô nương mà mình thích cho người khác cơ chứ."

“Cung nữ của hoàng hậu nương nương thật cao tay, không ngờ lại được nhiều người yêu thích như vậy.” Công chúa Vân Thần cười nịnh nọt, tựa như thật sự cho rằng đây là một chuyện vui.

Gương mặt Ôn Trường Lưu không có biểu cảm gì, nhưng so với trước lại uống nhiều thêm mấy chén rượu ngon.

"Mộ tướng quân, Thất ca của ta muốn cưới nữ nhân đó về làm vương phi. Với một cung nữ mà nói, đây đúng là vinh dự, cũng là một cơ hội để thay đổi vận mệnh của nàng. Còn ngươi thì sao? Liệu có muốn cưới nàng về làm phu nhân không? "Giọng nói của Vân Thần giống như chim hoàng anh, tinh tế và trong trẻo.

Ta nhìn nàng ấy, ân nhân của Ôn Trường Lưu hình như rất muốn gả ta cho Thất ca đầu heo não heo của ả.

"Công chúa, người nói vậy là không đúng rồi, bản tướng rất ngưỡng mộ cô nương này, vừa nhìn đã cảm thấy say mê.

Nhưng thần không muốn ép buộc, chỉ muốn có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với cô nương này thôi. Nếu sau khi trò chuyện với ta, nàng cũng ái mộ, thì thần dĩ nhiên sẽ bằng lòng cưới nàng ấy về nhà."

Nghe xong, Thất vương gia xắn tay áo ngồi xuống, mọi người nhìn Ôn Trường Lưu chờ chàng nói chuyện.

Ôn Trường Lưu không thèm để ý tới, uống thêm một ly, dùng một đôi ánh mắt lạnh lùng nhìn qua.

“Các vị sứ giả Bạch Tự có điều này không biết. Cung nữ này là kẻ có tội, vụ án của nàng, trẫm vẫn đang cho người đi điều tra. Chỉ tạm thời giao cho Hoàng hậu giám hộ trông chừng mà thôi. Hơn nữa, nàng ta cũng từng gả cho người ta rồi, không có tư cách để giả cho các vị sứ thần đây.”

Ta tê dại quỳ xuống, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiều ánh mắt khác nhau đang hướng về phía mình.

Mộ Thiếu Khanh ngẫm nghĩ, nhìn ta bằng ánh mắt mãnh liệt.

Công chúa Vân Thần nhìn ta mỉm cười, nhưng ý cười này không rõ ràng. Đôi mắt nàng như một vũng nước tối tăm, ẩn chứa một chút u ám.

Ôn Trường Lưu cầm chén rượu mà nô tì vừa rót lên, lắc nhẹ, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh.

“Nhưng vì nàng ta may mắn được hai vị sứ giả đây nhìn trúng, chi bằng để nàng thay phiên uống rượu với hai vị để chiêu đãi đi.”