Mãn Địa Thương

Chương 14



16.

Mộ Thư Đồng cùng ta nhảy ra khỏi cửa sổ sảnh bên, lòng vòng đi đến một cung điện khác, không biết hắn đã chạm vào cơ quan gì mà dẫn ta vào một cánh cửa bí mật.

"Ta từ nhỏ lớn lên trong cung điện, có lúc ta hận mình đã quá quen thuộc nơi này."

Mộ Thư Đồng thắp một ngọn nến lên, nhờ vậy ta mới thấy rõ đây là căn phòng bí mật.

"A Nhan, đêm nay ngươi hãy ở lại nơi này, đừng đi đâu cả."

"Hoắc, Mộ Thư Đồng, đây là — trong cung xảy ra chuyện ư?"

Ta nghe thấy tiếng đánh nhau ở bên ngoài bức tường, khoanh chân ngồi dưới ánh nến, suy nghĩ về những gì Mộ Thư Đồng đã nói với ta trước khi hắn đi ra ngoài.

Hắn giả vờ đầu hàng đại ca của Mộ Thiếu Khanh, Mộ Thiếu An, và hợp tác với Ôn Trường Lưu để giải quyết tận gốc.

Mộ gia đã âm thầm chuẩn bị cho ngày hôm nay rất nhiều năm, phần lớn binh lính đều là của bọn họ, cho nên thực lực của bọn họ là không thể coi thường.

Dù cả hai cùng hợp tác, nhưng cũng không có cơ hội chiến thắng hoàn toàn.

Mộ Thư Đồng không biết rằng liệu trận chiến này có được may mắn như trước hay không, nên đã giấu ta ở đây để bảo vệ ta.

Ta đợi đến tận đêm khuya, tiếng đánh nhau ngoài tường xa dần.

Ta không làm theo những gì Mộ Thư Đồng căn dặn, đợi hắn tới tìm ta.

Ta hít một hơi thật sâu, mở căn phòng bí mật rồi bước ra ngoài.

Ánh sáng ban mai lờ mờ, bầu trời trong xanh.

Đây là lần thứ hai ta nhìn thấy xác người trải đầy trên mặt đất, nhưng lần này máu me và hung bạo hơn.

Ban đầu ta bước đi cẩn thận, sau đó mới chạy, ta chạy đến thiên lao, nơi nhị ca của ta đang bị giam giữ, nơi này đã không còn ai canh chừng nữa rồi.

Nhị ca nhìn thấy ta thì giật mình: “A Nhan, bên ngoài có chuyện gì vậy?”

“Những người khác ở trong thiên lao đâu?” Ta vội vàng hỏi.

"Tối qua có người đến, thả hết những người khác đi rồi."

Nhị ca thấy ta lo lắng nhìn quanh.

"A Nhan muốn tìm thứ gì?"

"Chìa khóa chứ gì nữa, lúc bọn họ chạy trốn, nhị ca có nhìn thấy bọn họ có để lại chìa khóa hay không?"

"A Nhan đừng tìm nữa, ta không thể rời đi được."

“Tại sao?” Ta vừa kinh ngạc vừa tức giận quay người lại.

"Không đi chẳng lẽ ở chỗ này chờ chết sao?"

"A Nhan, nếu huynh trốn thoát, hắn sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu muội. Huynh biết muội sẽ không đi cùng huynh, huynh muốn ở lại với muội."

Ta nhìn nhị ca, trong đầu đều là dáng vẻ ngay thẳng của huynh ấy khi còn trẻ.

"Chậc chậc, đúng là huynh muội tình thâm, Đỗ Triều Nhan, số phận của ngươi cũng tốt thật đấy."

Mộ Thiếu Khanh với mái tóc bù xù, đang đứng ở cửa nhìn bọn ta với thanh kiếm dính máu trên tay.

Nhìn dáng vẻ của ả, ta đại khái đã đoán được kết quả của trận chiến này rồi.

Ả kéo thanh kiếm tới, mũi kiếm cào xuống mặt đất, để lại một vệt máu.

"Đỗ Triều Nhan, ngươi quả thực đã thay đổi rồi, không còn trốn vào ngực đàn ông mà khóc lóc như trước nữa."

"Ồ, đúng rồi. Người đàn ông của ngươi bây giờ đã hận ngươi muốn chết, ngươi không còn tìm được chỗ để mà khóc nữa rồi.

Ha ha ha ha ha ~"

Nàng ta trông như thể đã phát điên, ta không thể đoán được mục đích tới đây của nàng ta là gì.

"Không phải là nhờ có ngươi hay sao, ta rơi vào bẫy của ngươi, cho nên bây giờ mới bất hòa với bệ hạ, ngươi vui rồi chứ?"

Ta đã nghĩ về những chuyện xảy ra ngày hôm đó không biết bao nhiêu lần.

Dường như ngày hôm đó Mục Thiếu Khanh và Trương Ngọc Hòa đã dụ dỗ ta, thị nữ của ta lại có thể dễ dàng mua chuộc được thị vệ canh gác phủ thừa tướng, và tại sao quân phản loạn lại đến Đại Chiêu Tự xa xôi như vậy.

Có quá nhiều sự trùng hợp đến mức không thể nào là trùng hợp được nữa.

"Ngươi cũng không ngốc cho lắm nhỉ! Ngươi chỉ có thể trách chính mình xui xẻo sinh ra vào thời loạn mà thôi!"

Mộ Thiếu Khanh cười đủ rồi, tựa vào kiếm, lặng lẽ nhìn ta.

“Ngươi đến đây để giết nhị ca của ta sao?” Ta lạnh lùng hỏi.

"Đỗ Triều Nhan, hôm nay ngươi đã cho ta rất nhiều bất ngờ đấy." Nàng ta cười nham hiểm, từng bước một đi về phía ta.

"Ta vốn muốn thừa dịp hỗn loạn giết chết nhị ca của ngươi, nhưng bây giờ chắc hẳn ngươi đang rất hận cái tên sói mắt trắng nuôi không thuần nổi Ôn Trường Lưu kia. Tốt nhất là ngươi nên giết hắn!"

"Có điều như bây giờ cũng tốt, ta sẽ giết ngươi và nhị ca của ngươi, coi như ngươi nhân lúc loạn lạc đã thả nhị ca đi. Ngươi nói xem Ôn Trường Lưu sẽ trút giận vào ai?"

Nàng ta chuyển từ phấn khích sang có chút mất hứng, ta cảnh giác chú ý đến từng cử chỉ của nàng.

"Lòng ta vẫn chưa đủ cứng cỏi, lẽ ra ta nên giết ngươi từ lâu rồi. Như vậy Hoắc Xuyên sẽ không phản bội Mộ gia ta."

"Ha ha ha, ta biết được thân phận của Mộ Thư Đồng, chắc là ngươi ngạc nhiên lắm nhỉ? Thân phận của hắn vốn dĩ là do đại ca của ta giúp hắn giả mạo, hắn còn tưởng rằng hắn đã che giấu nó một cách hoàn hảo nữa chứ. Sao hắn dám làm trái ý Mộ gia ta, ngươi nói xem, nếu như Ôn Trường Lưu phát hiện ra Mộ Thư Đồng là Hoắc Xuyên, hắn sẽ làm gì?!"

Mộ Thiếu Khanh đột nhiên giơ kiếm trong tay lên, quyết đoán chém ta.

Nhị ca gầm lên trong phòng giam, ta nhìn thanh kiếm chém xuống mà không thèm né.

Một mũi tên đột nhiên xuyên qua ngực Mộ Thiếu Khanh, nàng ta bổ nhào về phía ta mà không hề kêu lên một tiếng.

Ôn Trường Lưu ngoài cửa hoảng sợ gọi tên ta, giọng nói có chút run rẩy.

Đây là giao dịch giữa ta và Ôn Trường Lưu.

Chàng cử người đi điều tra chuyện của nhị ca ta, ta đến bên Mộ Thiếu Khánh để thu thập thông tin cho chàng.

Mộ Thiếu Khanh cả đời hận ta nhất, lúc nàng diễu võ dương oai với ta, nàng luôn cười nhạo ta, áp chế ta.

Ta vừa nhìn thấy Ôn Trường Lưu đứng ở ngoài cửa, liền tỏ ra yếu thế trước Mộ Thiếu Khanh, để nàng ta tiết lộ thêm nhiều bí mật.

Chỉ là ta không ngờ, thân phận của Mộ Thư Đồng cũng sẽ bị tiết lộ.

Ôn Trường Lưu lo lắng chạy đến chỗ ta, nhìn từ trên xuống dưới xem ta có bị thương không.

Mộ Thiếu Khanh nằm trên mặt đất, nôn ra mấy ngụm máu xong mới bình thản trút hơi thở cuối cùng, ánh mắt của nàng ta tựa hồ đang nhìn về một nơi rất xa.

Nàng lẩm bẩm nói ở biên giới của Đại Lương có một sa mạc, nơi đó có một vị tướng quân chiến đấu vô cùng anh dũng.

Nàng còn nói, nếu như ngày đó chuyện Ôn Trường Lưu rời khỏi kinh thành, vốn dĩ đã là một kế hoạch được sắp đặt từ trước thì sao?

Đỗ Triều Nhan, ngươi có thể đối xử tốt với Hoắc Xuyên một chút được không.

Ngươi xem, Mộ Thiếu Khanh vẫn thắng.

Nàng ta đã gieo mầm mống nghi ngờ vào trái tim của Ôn Trường Lưu và ta.

Chỉ là những hạt giống trong lòng ta đã bén rễ, nảy mầm, đã bắt đầu lớn lên rồi.