Mãn Địa Thương

Chương 16



18.

Ta nghĩ sống như thế này đến hết đời cũng tốt, nhưng tiếc là ông trời luôn không toại lòng người.

Hôm nay là ngày Nguyệt Hoan xin nghỉ ra khỏi cung.

Trước khi hắn ra ngoài, ta đã căn dặn hắn phải về sớm, hắn không có người thân ở kinh thành. Vốn dĩ ta chỉ lo hắn bị kìm nén quá lâu cho nên mới để cho hắn ra ngoài đi dạo.

Hắn quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng, bảo ta đừng lo lắng, hắn đi rồi sẽ về ngay.

Chiều hôm đó, Ôn Trường Lưu đã lâu không gặp đột nhiên xuất hiện trong Trường Xuân cung của ta.

Trong lòng ta thắc mắc tại sao chàng lại đến, cảm thấy hơi bất an.

Hắn nhận lấy trà mà Trạc Tuyết đưa cho, nghịch nắp cốc, âm thanh cố tình tạo ra khiến tim ta run lên.

“Ái phi không muốn gặp ta tới như vậy à?” Chàng nhìn ngắm sự hoảng loạn của ta đủ rồi, cuối cùng nhấp một ngụm trà sắp mốc.

“Thần thiếp vẫn luôn chờ đợi sự thương xót của Hoàng thượng.” Ta hít một hơi thật sâu, nửa quỳ xuống.

Chàng nắm lấy tay ta, đỡ ta đứng dậy.

"Nàng vẫn bướng bỉnh như xưa, tại sao không chủ động tới tìm trẫm? Miệng nàng kén ăn như vậy sao có thể uống được thứ trà này?"

Thế lực trước nay của hậu cung, chàng phải biết rõ hơn ai hết, không có ân sủng, ta sẽ phải trải qua những tháng ngày như thế nào.

"Hay là — đã có người có thể thay trẫm thỏa mãn nàng, cho nên nàng mới vui đến mức bằng lòng ở yên một chỗ?"

Ta chấn động, nhìn chàng một cách sắc bén. Ánh mắt nguy hiểm của chàng khóa chặt lấy ta.

“Chàng đã làm gì Hoắc Xuyên?” Chắc chắn chàng đã biết bí mật của bọn ta, bắt lấy Hoắc Xuyên, ta cũng không muốn tiếp tục giả vờ nữa.

"Cớ gì Triều Triều lại mất bình tĩnh như thế? Cuối cùng cũng không cúi đầu làm thiếp với trẫm nữa rồi sao?" Chàng đứng dậy, chậm rãi đi đến bên Hợp Hoan hoa, cúi đầu hít hà.

"Trường Lưu ca, thả hắn đi. Ta cầu xin chàng." Ta quỳ trên mặt đất, quỳ lạy trước mặt quân vương.

Chàng quay người lại, nhìn ta với vẻ mặt không dám tin, trong mắt là sự đau đớn đầy tổn thương.

"Đỗ Triều Nhan, từ bao giờ nàng bắt đầu vì hắn mà có thể làm đến mức này? Có phải vì hắn mà nàng mới lạnh lùng với ta như vậy có đúng không?!"

"Các người đã làm gì sau lưng ta?!" Chàng nắm lấy tay ta, kéo ta về phía sau chàng, bất chấp sự vùng vẫy của ta. "Nói, các ngươi đã làm gì?"

Nhìn khuôn mặt cực kỳ quen thuộc này nhưng lại khó có thể lấy lại sự rung động ban đầu, "Trường Lưu ca, hắn có thể làm gì chẳng lẽ chàng không biết hay sao?"

Thân phận của Mộ Thư Đồng đã bị Mộ Thiếu An vạch trần tại chỗ trước khi hắn chết trong cuộc đảo chính ở cung điện, lúc đó Ôn Trường Lưu đã chĩa kiếm vào Mộ Thư Đồng.

Lúc ở Thiên Văn Đường, Ôn Trường Lưu không thể đánh bại được Hoắc Xuyên, nhưng lần này đã khiến Mộ Thư Đồng bị thương rất nặng.

Ta tìm thấy Hoắc Xuyên trong mật thất, sau khi đưa hắn về cung dưỡng thương xong, ta vốn tưởng rằng hắn đã không sao nữa rồi.

Ai mà ngờ được, chàng thực sự đã - quá vô nhân đạo.

Ta không thể tin được Ôn Trường Lưu không cố ý làm vậy.

"Đỗ Triều Nhan, sao nàng lại biết chuyện này? Sau khi gả cho người khác, nàng đã mất đi liêm sỉ tới vậy sao? Sao Hoắc Xuyên có thể nói cho nàng biết chuyện này được?!"

Ta không muốn tranh cãi với chàng nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của ta, chàng lập tức nổi cơn thịnh nộ, giơ chân đá tung tấm bình phong mà trước đây chàng đã tặng cho ta, để lộ ra một người trên thân thể đầy những vết sẹo bị trói phía sau - chính là Hoắc Xuyên bị bịt miệng bằng sáp dầu.

Chiếc mặt nạ trên mặt hắn đã bị vũ lực xé nát, đại khái là đã bị biến dạng.

"Nếu như hắn đã thích làm thái giám của nàng, vậy thì cũng nên quang minh chính đại một chút. Trẫm sẽ cho các ngươi toại nguyện, cho phép hắn tiếp tục hầu hạ nàng!"