Mãn Địa Thương

Chương 5



7.

Sáng sớm khi ta mở mắt, liền nhìn thấy xác chết của thị vệ nằm trên mặt đất, Tô Hòa bị trói khắp người, bị quân lính ép quỳ trên mặt đất.

Căn phòng im lặng như thể không có ai ở đó.

Ôn Trường Lưu mặc áo choàng lông sói, khoanh tay dựa vào song cửa sổ nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng hơn cả mùa đông phương Bắc.

Ta bất chợt ngồi dậy, nhìn chàng một cách tham lam.

Nước da của chàng đen hơn trước rất nhiều, dung mạo cũng mạnh mẽ hơn trước.

Chàng mặc áo giáp màu lục lam, cả người toát ra vẻ lạnh lẽo xơ xác.

Đôi mày vẫn đẹp như tranh, nhưng ánh mắt lại sắc như dao, khiến ta đau lòng.

Tuy chàng đang cười, nhưng khóe miệng lại lạnh như băng.

Nếu ta chưa từng nhìn thấy chàng, nhất định sẽ cho rằng chàng là một vị tướng quân có thể dứt khoát chinh phạt quyết thắng ngàn dặm.

Chàng không còn là con mèo cọ vào tay ta nữa, mà là một con sư tử trưởng thành.

Ôn Trường Lưu cầm thanh kiếm trên bàn đi về phía ta, tràn đầy sát khí.

Tô Hòa vùng vẫy thoát khỏi tay gã lính, xúc động lao về phía chàng: "Ôn Trường Lưu, đừng làm tổn thương nàng ấy."

Ôn Trường Lưu không thèm nhìn, lật tay đâm thẳng một kiếm vào Tô Hòa, máu của Tô Hòa văng tung tóe khắp sàn nhà.

Ta khoác áo vào, bước xuống giường đi đến bên Tô Hòa, nâng cơ thể vẫn còn ấm áp của chàng lên, ôm chàng vào lòng. truyện teen hay

Binh lính trong phòng đồng loạt cúi đầu.

Đây là tư thế mà ta và Tô Hòa đã thương lượng từ trước. Nếu như cả hai bọn ta đều không thể trốn thoát, vậy thì bọn ta sẽ ôm nhau mà chết.

Ta ngẩng đầu nhìn Ôn Trường Lưu thật kỹ, cố nhớ lại diện mạo xưa của hắn.

Sau đó nhanh chóng rút trâm cài tóc trên đầu ra đâm thẳng vào cổ mình, không chút do dự…

Thế nhưng trâm cài tóc trong tay ta lại bị một kiếm của Ôn Trường Lưu đánh bay.

Mũi kiếm trượt qua vai ta, trong nháy mắt, máu đã nhuộm đỏ vạt áo.

“Nghe nói nàng còn từng vì hắn mà bỏ thai?” Người đó liếc nhìn ta với vẻ mặt trịch thượng, trong mắt không có một chút thương hại.

Tim ta như bị gai đâm vào, vùi mặt vào khuôn mặt đã không còn hơi thở của Tô Hòa.

“Thật ân ái.” Ôn Trường Lưu hừ lạnh một tiếng, là một giọng điệu mà ta không hề quen thuộc.

"Đưa đi!"