Mẫn Hoa Tâm

Chương 14: Lễ vật



Ba ngày sau đại tang. Chu Bá Nam lên làm tân đế, lấy tựa An Lạc. Cô buông rèm nhiếp chính, phò tá tân đế.

"Thưa hoàng thượng, trưởng công chúa, sứ giả Tây Châu đã đến. Mối hôn sự của Chu quốc và Tây Châu không thể kéo dài thêm được nữa." một vị đại thần bẩm báo

"Thẩm đại nhân, mối hôn sự giữa Chu quốc ta và Tây Châu vốn là hôn sự của trưởng công chúa. Ý ngài là muốn trưởng công chúa đích thân đi hoà thân? Hay ngài muốn hoàng thượng nhận con nuôi, sắc phong làm công chúa?" Liêu đại nhân nói

"Liêu đại nhân, hoàng thượng mới bao nhiêu tuổi. Ngài nói vậy... thật... thật không có lý lẽ." Thẩm đại nhân nhăn mặt đáp

"Các vị đại nhân, khoan hãy tranh cãi. Tiên đế đâu phải chỉ có mỗi một công chúa." Lương đại nhân nói

"Ý ngài là tam công chúa? Lương đại nhân, tam công chúa mới có năm tuổi... chuyện này..." Thẩm đại nhân đáp

"Đúng là tiểu muội của ta mới có năm tuổi. Nhưng việc liên hôn giữa Chu quốc và Tây Châu quan trọng, dù sao muội ấy cũng là công chúa nên làm tròn bổn phận của mình. Hoàng thượng, người thấy sao?" cô lên tiếng khiến Chu Bá Nam quay lại nhìn với gương mặt sợ sệt

"Tr...Trẫm cũng...Trẫm cũng nghĩ giống hoàng tỷ."

"Vậy việc này cứ như vậy đi." cô lập tức lên tiếng khi nghe thấy đáp án "Các vị đại nhân nếu không còn gì muốn bẩm báo vậy bãi triều đi." cô nói rồi rời đi

Việc hoà thân của tam công chúa Chu Mộng Đình dấy lên nhiều luồng tranh cãi. Xét theo phương diện an nguy của nước nhà, đó là hành động sáng suốt nhưng xét theo góc nhìn đạo đức thì quá vô tâm khi để một đứa trẻ năm tuổi sang Tây Châu xa xôi làm con tin, sau này còn phải phục vụ người đáng tuổi cha tuổi ông mình.

Ngày thành hôn, Mộng Đình khóc hết nước mắt không muốn đi.

"Chuyện gì mà ồn ào vậy?" cô đi đến khi thấy hai đứa trẻ này làm loạn

"Trưởng công chúa."

"Hoàng tỷ, tỷ mau ngăn họ lại đừng để họ đưa tam tỷ đi." Chu Bá Nhật kéo vào tà váy cô, mếu máo nói

"Bá Nhật, Mộng Đình cần phải đến Tây Châu chữa bệnh. Sau này đệ lớn, đệ cũng có thể đến đó thăm Mộng Đình."

"Thật sao?"

"Thật. Lời hoàng tỷ nói mà đệ không tin sao?" cô nói thêm Chu Bá Nhật chỉ biết cúi mặt giấu đi nước mắt "Mau đưa ngũ hoàng tử về cung."

"Dạ." các nữ tỳ, vú nuôi và thái giám lập tức bế Chu Bá Nhật về

Lúc này cô mới nhìn sang Chu Mộng Đình vẫn còn đang khóc nức nở, không chịu lên kiệu hoa.

"Hoàng tỷ, muội không muốn đến Tây Châu. Muội không muốn đến Tây Châu. Tỷ cho muội ở lại được không? Muội biết tỷ không thích huynh đệ muội, xin tỷ đó hoàng tỷ, để muội chăm sóc Bá Nhật hai năm nữa thôi. Đợi đệ ấy lên năm tuổi, muội nhất định sẽ đi."

"Mộng Đình ngoan. Nếu muội thật sự lo cho Bá Nam, Bá Nhật và Mộng Khiết thì càng phải đi. Muội muốn thấy cảnh dân chúng lầm than, chết trong biển lửa sao?"

"Hoàng tỷ..."

"Đây không chỉ đơn giản là việc muội thành thân mà nó còn liên quan đến thái bình của Chu quốc. Muội muốn ở lại cũng được, nếu muội muốn nhìn đầu của Bá Nam và Bá Nhật trên tường thành. Tỷ muội ta thì làm công cụ góp vui cho bọn chúng."

"Muội....muội gả."

"Ngoan." cô vừa nói vừa lau đi giọt nước mắt trên gương mặt bầu bĩnh kia

Chu Mộng Đình lúc này mới chịu cầm lên chiếc quạt hỷ và lên xe ngựa. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, cô đứng đó một lúc lâu nhìn theo bóng dáng xe ngựa rời khỏi cấm cung. Hôn lễ của tam công chúa được tổ chức long trọng. Trong lịch sử mở ra tiền lệ đầu tiên. Đây là điều duy nhất cô có thể làm cho vị muội muội này rồi.

Khôn Ninh cung.

"Tổ phụ, để người nhọc lòng vào cung một chuyến rồi." cô vừa nói vừa đích thân rót trà

"Nay là sinh thần của trưởng công chúa, sao thần có thể không đến?"

"Người đừng gọi con là trưởng công chúa."

"...An Nhi, lâu nay con ở Vĩnh Thọ cung chịu bao cực khổ. Giờ có thể tận hưởng được rồi. Sinh thần này con dự tính ra sao?"

"An Nhi bao lâu nay không có sinh thần cũng không thích sinh thần. Tổ phụ, việc con muốn duy nhất chính là đứng ở nơi cao này nhìn xuống. Những người trung thành với con, những người căm ghét con, hận con nhưng không thể bất tuân."

"Chỉ tiếc con lại là nữ nhân." tổ phụ nói kèm với tiếng thở dài

"Nữ nhân thì sao không thể xưng đế!"

"Xưa nay chưa từng có tiền lệ đó An Nhi."

"Tổ phụ, Chu Hạ An con chính là tiền lệ đó." nghe lời này của cô, tổ phụ không vội đáp mà chỉ thở dài một tiếng

"An Nhi, ngày nào ta vẫn là thái phó chắc chắn sẽ mở đường giúp con. Nhưng nhân quả ra sao, tự con gánh vác." tổ phụ nói xong liền rời đi

"Chương Thanh, ra tiễn tổ phụ." cô nói, ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo bóng dáng tổ phụ dần khuất xa. Chương công công cũng vội vàng chạy theo.

"Công chúa, xe ngựa đã chuẩn bị xong." Liên Nhi chạy vào bẩm báo đồng thời đỡ cô đứng dậy, cô không đáp lấy một lời mà đi thẳng ra ngoài thành

Xe ngựa lăn bánh trên đường, đi thẳng đến Vĩnh Lăng, nơi chôn cất mẫu thân cô. Cũng là nơi an táng tiên đế và kế hậu.

Bộ y phục trắng nhưng sa hoa của cô quét trên nền đất, tiến vào lăng tẩm. Ngay khi bước vào, trước mắt cô là bia mộ của tiên đế, bên trái là của kế hậu còn bên phải là của mẫu thân cô.

Mẫu thân cô khi qua đời còn không được trang điểm, thay y phục tử tế. Những trang sức hay đồ vật quý giá được để trong quan tài của mẫu thân còn bị đám thái giám, cung nữ trộm đi đáng kể. Kẻ nào có lương tâm thì mua đồ giả thay thế, kẻ nào vô liêm sỉ thì trực tiếp lấy đi.

Mẫu thân chỉ vừa mới qua đời, tiên đế đã gấp gáp viết thánh chỉ lập kế hậu. Vì vậy mà tang lễ của mẫu thân cô mới có những việc như vậy xảy ra.

Liên Nhi lấy cho cô ba nén nhang, cô nhẹ nhàng châm nó. Ngay lúc lửa tắt, hương nhang bắt đầu bốc lên thì cô nói một cách nhẹ nhàng:

"Làm đi."

Các thái giám nhanh chóng đẩy nắp quan tài của kế hậu ra. Lấy hết nữ trang và những đồ vật quý giá ra khỏi đó rồi thả hai túi trắng ngà lúc nhúc những con chuột đang va vào nhau mà kêu chít chít. Ngay sau đó họ cũng đậy nắp quan tài vào rồi rời đi.

Cô đứng trong lăng tẩm một mình, rất lâu, rất lâu. Vừa chắp tay vái lạy mẫu thân, vừa nghe tiếng từng con, từng con chuột đang kêu lên rồi cắn xé miếng thịt lớn bên trong đó.

"Công chúa, phải đi rồi." Liên Nhi đi vào gọi, nghe vậy cô mới rời đi

Suốt quãng thời gian ở lăng tẩm, mặt cô không hề biến sắc. Luôn giữ gương mặt lạnh lùng, ánh mặt lãnh đạm, vô tình. Trên gương mặt không có lấy một nụ cười.

Ra ngoài lăng, tuyết đã rơi trắng xoá cả trời. Ai cũng run rẩy, xoa xoa tay vào nhau, chỉ có cô là vẫn giữ sắc thái như cũ. Không hề thay đổi.

Mười lăm năm cô sống ở cung Vĩnh Thọ. Từng thấp kém, ti tiện hơn cả một nô tì. Ăn những thứ bẩn thỉu nhất chỉ để sống. Ngủ ở nơi lạnh giá nhất chỉ mong tiên đế sẽ chú ý mà cứu lấy mình một chút. Mặc những món đồ thừa của Mộng Đình và Mộng Khiết chắp vá lại với nhau.

Cô từng chịu đói đến mức thức ăn thừa của nô tỳ cũng trộm, khát đến mức phải uống nước mưa thay nước thường, lạnh đến mức thấu xương nhưng lại chỉ có thể chịu đựng. Tất cả những thứ đó là tôi luyện lên một người như cô bây giờ.

Hai năm tiếp đó, cô buông rèm nhiếp chính, không chỉ giúp ngân khố gia tăng, còn mở rộng được lãnh thổ. Những kẻ ban đầu không đồng tình, giờ đây đều không thể bất tuân. Nhưng chúng vẫn luôn nói với nhau vài lời như:

"Thật tiếc đó lại là nữ nhân."

Năm An Lạc thứ ba, cô cùng hoàng đế, những hoàng tử, công chúa và cả những phi tần đi vi hành bằng đường thuỷ. Hoàng đế tuy là vua nhưng lại ham chơi, chạy nhảy cùng với hoàng tử và công chúa khác. Chỉ có cô ngày đêm ngồi trong thư phòng phê duyệt tấu sớ.

"Trưởng công chúa." Chương công công vừa nói vừa mở cửa đi vào trong

"Ta đã nói không được làm phiền ta lúc phê tấu sớ rồi mà." cô nói nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào tấu chương, đợi một lúc không ai trả lời, lúc này cô mới hạ tấu chương xuống.

Trước mắt thay vì là Chương Thanh thì lại là một nam nhân đang quỳ dập đầu.

"Chương Thanh."

"Dạ, trưởng công chúa." Chương công công vội đi vào một cách khép nép

"Gì đây?"

"À, đây là tam công tử Tưởng gia, Tưởng Đồng Lam. Chính là người mà thái phó đưa tới." Chương công công vội bẩm báo

"Đưa về phòng của ta." cô lạnh nhạt nói rồi lại tập trung tiếp vào tấu chương

"Dạ." Chương công công nhanh chóng đáp một cách vui mừng rồi đưa Tưởng Đồng Lam ra ngoài

Giữa canh ba đêm đó cô mới quay về phòng của mình. Tưởng Đồng Lam có vẻ đã được tắm rửa sạch sẽ, quỳ trên một tấm đệm không biết bao lâu.

"Ngẩng đầu lên." cô nói, Tưởng Đồng Lam cũng nhanh chóng ngẩng mặt lên

Khuôn mặt tuấn mỹ, nhẹ nhàng khiến người như cô, đã nhìn hàng trăm hàng nghìn nam nhân cũng có chút không thể rời mắt. Chỉ cần nhìn vậy thôi cũng đủ hiểu tại sao Tưởng gia không tài không đức lại tự tin đến nhờ tổ phụ cô nâng đỡ. Tưởng gia thật sự coi nam nhân này như lễ vật mà dâng lên cho cô rồi.

"Biết ta là ai không?"

"Người là trưởng công chúa."

"Vậy ngươi biết sẽ ra sao nếu ta giữ ngươi ở lại không?" cô hỏi nhưng Tưởng Đồng Lam lại lắc đầu "Muốn ở lại không?"

"Đồng Lam được trưởng công chúa giữ lại là phúc của Đồng Lam." nghe câu này nói khoé môi khẽ nhếch lên chút nhưng nhanh chóng trở lại dáng vẻ lãnh đạm ban đầu

"Giúp ta thay y phục." cô nói rồi Tưởng Đồng Lam đứng dậy, tiến lại phía sau.

Những ngón tay thon dài của Tưởng Đồng Lam nhẹ nhàng giúp cô cởi bỏ từng lớp y phục rồi đỡ cô vào bồn tắm. Cả quá trình, Tưởng Đồng Lam không dám nhìn cũng không dám nói lấy một tiếng. Sau khi cô ngâm mình trong bồn, Tưởng Đồng Lam liền quỳ xuống sàn mà cúi gằm mặt xuống.

"Có tài gì?" cô hỏi nhưng trong giọng nói có phần dịu hơn

"Đánh đàn."

"Biết đọc không?"

"Có một chút."

"Từng đọc những sách gì?"

"Đa phần đều là sách về dược liệu."

"Ngươi biết y dược?"

"Đồng Lam tự học những thứ đó."

"Có ước muốn gì không?"

"Dạ?" Tưởng Đồng Lam có vẻ hơi sửng sốt mà ngẩng mặt lên hỏi nhưng ngay khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của cô thì vội cúi đầu "Đồng Lam chỉ muốn ở bên cạnh trưởng công chúa."

"Ta ghét nhất là những ai nói lời không thật lòng."

"....nếu có thể, Đồng Lam muốn trở thành đại phu...."

"Ừm." cô ừm nhẹ một tiếng rồi rời khỏi bồn tắm, Tưởng Đồng Lam lại như vậy, cúi gằm mặt xuống nhưng lần này cô có thể thấy được chiếc tai ửng đỏ khó lòng giấu trong mái tóc đen kia.

Khi cô ngồi vào giường, Tưởng Đồng Nam cũng nhanh chóng đi lại trước mắt cô.

"Ngươi nằm ở đây." cô nói rồi chỉ xuống dưới nền gỗ

"Dạ?" Tưởng Đồng Nam khó hiểu mà nói

"Cần ta nói lại lần nữa sao?" cô nói xong liền đưa cho hắn một chiếc gối kèm với chiếc chăn mỏng rồi lập tức lên giường ngủ