Mẫn Hoa Tâm

Chương 24: Rượu Đồ Tô



"Cầm Nương, trên đời này thật sự có chuyện phụ mẫu không quản chuyện nữ nhi sau khi thành thân sao?"

"Đó cũng là tuỳ thuộc xem nữ nhân đó ở gia môn nào. Nếu xuất thân trong nhà quan bình thường, được phụ mẫu yêu chiều. Cho dù là gả cho lang quân như ý hay gả cho người môn đăng hộ đối. Chỉ cần nữ nhân đó không được như ý thì có thể hoà ly. Còn nếu sinh ra trong hoàng cung thì còn tuỳ thuộc vào việc mối hôn sự ấy ra sao, người nữ nhi đó gả cho là ai."

"Vậy với Thanh tỷ thì sao?... ý ta là... chỉ là giả dụ... tỷ ấy không hạnh phúc."

"Mối hôn sự của thất công chúa là do hoàng thượng ban hôn. Phò mã cũng do đích thân hoàng thượng chọn lựa. Cho dù có như ý hay không đều chỉ có thể chấp nhận."

"Nhưng dù sao tỷ ấy cũng là công chúa mà."

"Người may mắn như thất công chúa được mấy người. Tuy không phải được gả cho ý trung nhân nhưng cũng có thể gần với phụ mẫu. Có thể thường xuyên vào cung."

"May mắn gì chứ!" cô hơi tức giận mà nói, Cầm Liên chỉ thở dài một hơi nói tiếp

"Xuất thân là công chúa, cao quý hơn người khác vạn lần thì cũng có trọng trách đè nặng trên vai. Tuy là công chúa nhưng trong lịch sử có mấy người không bị gả đi nơi xa. Cho dù làm hoàng hậu của nước khác hay thê thiếp đều phải chấp nhận. Thậm chí còn có người gả đi từ bé, sang nước láng giềng làm con tin vì nhiều nguyên do. Cũng có người bị gả đi như một cống phẩm. Nếu để so thì thất công chúa đã rất may mắn rồi."

"Nhưng tỷ ấy là công chúa gả đến Mã gia. Sao có thể chịu uất ức như vậy. Dù ra sao ít nhất chuyện này hoàng thượng và hoàng hậu cũng cần biết chứ."

"Đúng, chuyện thất công chúa chịu uỷ khuất nên có người ra mặt hộ công chúa. Nhưng ra mặt rồi thì sao? Cùng lắm Mã gia chỉ sợ hãi một phen chứ không giúp thất công chúa hạnh phúc. Hoàng hậu biết rồi chắc chắn sẽ đau lòng nhưng có thể làm gì chứ? Hoàng thượng lại càng không thể làm gì. Nếu trách phạt khác thì gì người tự tát vào mặt mình."

"Nhưng biết mà không làm gì như vậy cũng... quá máu lạnh rồi."

"Người biết tại sao họ luôn gọi hoàng cung là thâm cung lạnh lẽo không?" nghe Cầm Liên hỏi vậy cô cũng chỉ lắc đầu "Không phải vì hoàng cung rộng lớn mà lạnh lẽo. Mà vì lòng người ở đây không có lấy một chút ấm áp. Tỷ muội ruột thịt hay tỷ muội tình thâm đều sẽ vì thâm cung hiểm ác này mà tàn sát lẫn nhau huống hồ là những người không quen không biết lại chung một phu quân. Ngai vị kia cũng không biết đã thấm đẫm bao nhiêu máu của các vị hoàng tử. Nên dù ai lên làm vua cũng đều như nhau. Họ nghi kỵ cả những người yêu thương họ, ngày ngày đầu ấp tay gối với họ."

"Không có đâu. Lần này sẽ khác. Thái tử chắc chắn không giống họ. Lục hoàng tử cũng không có vẻ gì quan tâm đến ngai vị, cả A Triết cũng vậy. Ta sống cùng họ cũng hơn ba năm rồi. Ta tin lần này sẽ khác, họ dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt sẽ không tàn sát lẫn nhau chỉ vì ngôi vị đâu."

"Tịnh Kỳ, người quá ngây thơ rồi." Cầm Liên thở dài một hơi mà nói

"Ta..." cô chưa nói dứt câu thì Vu Diệp đi vào

"Mẫu thân." Vu Diệp nói nhưng Cầm Liên không đáp chỉ lặng lẽ mang ra bộ thường phục cho cô

"Cầm Nương, chuyện này là...?"

"Người với A Diệp đi ra ngoài ăn đi dạo chút cũng được. Dù sao nay cũng là tất niên."

"Mẫu thân không đi sao?" Vu Diệp hỏi

"Ít nhất cũng phải có một người ở lại." nghe Cầm Liên nói vậy, Vu Diệp cũng hiểu ý mà đi ra ngoài đợi cô thay đồ

"Cầm Nương, người thật sự không đi sao?"

"Ta đi rồi thì ai bao che cho người. Nhớ về sớm đó."

"Ta nhớ rồi. Cảm ơn người." cô nói, Cầm Liên chỉ khẽ vuốt tóc cô

Tối đó cô cùng Vu Diệp lại lén ra khỏi cung. Vì là tất niên nên canh gác cũng lỏng lẻo hơn hẳn.

Đường phố cũng không còn nhộn nhịp như dáng vẻ thường ngày, ai cũng về nhà quây quần bên gia đình mình. Cô cùng Vu Diệp đến Minh Bội Quán cùng nhau đón giao thừa. Ở trong cung đón tất niên sang năm mới nhưng không có chút cảm giác hào hững nhưng đến đây cô lại thấy phấn khích đến lạ.

"Ể, Vu công tử, Vu cô nương. Sao giao thừa hai người lại đến đây?" Bội Sam đang kiểm kê lại sổ sách, thấy cô với Vu Diệp đi vào thì nói

"Quách Nghĩa Thanh đã đến chưa?" Vu Diệp hỏi lại

"Đến rồi. Đến rồi. Đang trên lầu đó. Hai người lên trước đi, ta sẽ mang rượu Đồ Tô lên cho." Bội Sam nói

Cô cùng Vu Diệp đi lên lầu trước, Quách Nghĩa Thanh ngồi một mình một bàn. Nói đúng hơn là một mình một quán, ngày giao thừa có mấy ai lại ra quán rượu đón giao thừa chứ.

"A Diệp, còn có tiểu muội muội. Ngồi đi. Ta còn không biết khi nào hai người mới tới nữa." Quách Nghĩa Thanh vừa vui vẻ nói vừa rót cho cô và Vu Diệp rượu

"Sao tất niên, huynh lại ngồi đây một mình?" cô hỏi nhưng Quách Nghĩa Thanh không trả lời chỉ im lặng một chút rồi lại quay trở về dáng vẻ tươi cười lúc ban đầu

"Nhà huynh ấy không có ai, giao thừa nào huynh ấy cũng ra đây. Muội biết vậy là được, lát ta kể cho." Vu Diệp nói khẽ vào tai cô, cô cũng chỉ gật đầu lấy một cái

"Nay tiểu muội muội lại trốn phụ mẫu đi chơi sao. Lá gan quả thật không nhỏ đó." Quách Nghĩa Thanh cười đùa nói

"Có Diệp ca bảo kê, muội không sợ." cô đáp lại

"Được. Có khẩu khí. Nào Thanh ca kính muội một ly." Quách Nghĩa Thanh vừa nói vừa uống cạn chén rượu, cô thấy vậy cũng uống cạn

Không biết đây là rượu gì, mùi rượu nồng hơn nhiều so với rượu lệ chi. Nhưng lại không quá khó uống, giống với rượu thuốc hơn.

"Rượu đến rồi đây." Bội Sam vừa nói vừa đi lại, trên tay còn ôm một vò rượu

"Chỗ ta vẫn còn mà." Quách Nghĩa Thanh nói

"Không sao. Sớm muộn gì cũng hết thôi. Giao thừa, ta mời, ha. Hơn nữa uống rượu Đồ Tô vào Tết Nguyên đán, tránh được tất thảy các bệnh tà xâm nhập." Bội Sam nói

"Ra đây cũng là rượu Đồ Tô." cô lẩm bẩm

"Rượu Đồ Tô là sự thần bí, hương thơm của nó làm say đắm lòng người, phong cách của nó khuynh đảo bao người, công hiệu của nó làm người đời ca ngợi. Uống một lượng rượu Đồ Tô vừa độ làm người ta khỏe lên. Uống càng nhiều càng tốt." Bội Sam nói thêm

"Năm nào cô cũng khao bọn ta như vậy, không sợ lỗ sao." Vu Diệp nói

"Lỗ gì chứ. Ta nói công tử biết, rượu ta khao mấy người là lộc. Năm nào Quách công tử cũng đến mở hàng giúp ta, mấy năm gần đây còn có hai người. Khách đến chỗ ta thì ngày một đông. Lo gì chứ."

"Nói như vậy ta chính là thần tài của cô rồi." Quách Nghĩa Thanh cười đùa nói

"Dù là thần tài hay không thì vẫn vậy. Dù sao giao thừa cũng chỉ có mấy người đến bầu bạn với ta." Bội Sam đáp

"Bội Sam, cô không có ý trung nhân sao? Không có người mình muốn gả sao?"

"Cuộc đời của ta đã sớm thành thân với rượu rồi. Thiếu nam nhân, ta không chết được nhưng thiếu rượu ta chắc chắn không sống yên." Bội Sam đáp lại

"Ta nói rồi mà, đừng đem nam nhân so với rượu với Bội Sam. Cô ấy chắc chắn chọn rượu." Quách Nghĩa Thanh nói

"Đương nhiên. Nam nhân đâu có nuôi ta, chỉ có rượu nuôi được ta thôi." Bội Sam được đà phấn khích mà nói thêm

"Người dám nói như vậy cũng chỉ có Bội Sam cô thôi." Vu Diệp nói

"Thì đúng là giờ rượu đang nuôi ta mà. Ước muốn đời này của ta không giống với những nữ nhân khác, ta chỉ muốn có thể khám phá ra được mọi loại rượu trên thế gian và điều chế ra được một loại rượu mang tên ta. À nhân đây, mọi người nói đi, mọi người có ước muốn gì trong đời?" Bội Sam hào hứng nói

"Ta chỉ mong muốn giống phụ thân, trấn thủ biên ải, bảo vệ nước nhà." Quách Nghĩa Thanh nói

"Sớm thôi mà nghĩa huynh." Vu Diệp đáp lại với giọng an ủi

"Vậy còn Vu công tử?" Bội Sam hỏi

"Ừm... đơn giản thôi, trở thành đệ nhất đao khách trốn giang hồ."

"Rủ vô triều làm quan võ với ta thì không chịu. Cứ muốn phiêu bạt giang hồ." Quách Nghĩa Thanh nói

"Kệ ta! Huynh quản được chắc."

"Tiểu muội muội nghe xem. Muội phải quản tên này nhiều hơn mới được!" Quách Nghĩa Thanh nói

"Muội không quản được thì phiêu bạt giang hồ cùng huynh ấy luôn. Dù sao muội cũng muốn một ngày có thể tinh thông y thuật, ngao du tứ phương, cứu chữa bách tính." cô đáp

"Bội Sam, cô xem, huynh muội nhà này không hiểu từ đâu chui ra. Ai cũng muốn ngao du khắp nơi."

"Như vậy cũng hay. Ta cũng từng một thời như vậy. Nếu không phải vì cái đói đánh chết cái nết chắc ta cũng không tính ở đây mở quán rượu đâu." Bội Sam hùa theo mà trêu Quách Nghĩa Thanh

"Ba người thông đồng bắt nạt ta sao!"

"Ai bảo huynh thường ngày chọc bọn ta." Vu Diệp đáp một cách ngắn gọn khiến cô với Bội Sam bật cười thành tiếng khi thấy vẻ mặt phụng phịu hiếm có của Quách Nghĩa Thanh

"Ta không thèm chấp với mấy người." Quách Nghĩa Thanh nói rồi uống ngụm rượu lớn

Mấy người bọn cô cứ ngồi uống rượu với nhau như vậy, nói đủ mọi loại chuyện trên đời. Từ khi tới Triệu Quốc, chỉ có khi ở Minh Bội Quán cô mới thật sự thoải mái. Không bị đống quy củ gò ép, không cần nhìn sắc mặt người khác, càng không phải cẩn trọng từng chút. Cô chỉ là tiểu cô nương Vu Tiểu Quế.

Quách Nghĩa Thanh uống nhiều tới độ ngủ gục ngay trên bàn. Bội Sam và Vu Diệp như đã quen với việc này nên không mấy để tâm. Bội Sam cũng thuần thục dìu Quách Nghĩa Thanh đi vào gian phòng để huynh ấy nghỉ ngơi.

"Sao nhìn bọn họ giống như..."

"Phu thê. Đúng chứ! Bội Sam đúng là ái mộ nghĩa huynh. Nhưng huynh ấy..." nói đến đây Vu Diệp hơi thở dài rồi mới nói tiếp "Mẫu thân huynh ấy yểu mệnh, qua đời khi huynh ấy còn rất nhỏ. Phụ thân lại luôn nhận lệnh trấn thủ biên cương. Ngày đưa tang mẫu thân nghĩa huynh năm ấy, Quách tướng quân cũng chỉ có thể về một ngày rồi lập tức rời đi trong đêm. Trong nhà chỉ có mỗi huynh ấy. Minh Bội Quán này, tính đến nay cũng đã mười năm, huynh ấy mười năm nay đều đến đây. Rảnh rỗi là đến, vui mừng cũng đến, u sầu cũng vậy. Giao thừa đối với huynh ấy mà nói cũng chỉ như những ngày bình thường trong năm."

"Không lẽ huynh ấy không tính thành gia lập thất luôn sao?"

"Thành gia lập thất gì chứ. Huynh ấy một lòng ngóng trông Quách tướng quân trở về, chỉ mong có thể ăn một bữa cơm đoàn viên. Muội đừng thấy huynh ấy hay cười nói như vậy mà vô tư. Có khi tâm sự của huynh ấy còn nhiều hơn cả chúng ta. Còn nói về Bội Sam, cô ấy ban đầu còn nghĩ huynh ấy là một tên bợm rượu. Nhưng dần dần hai người họ tiến triển ra sao, ta cũng không rõ. Chỉ biết Bội Sam ái mộ huynh ấy còn huynh ấy thì ta căn bản không nhìn ra."

"...Nhưng nếu huynh ấy muốn ở bên cạnh phụ thân như vậy cũng có thể đi tòng quân mà, vậy là được ở bên cạnh Quách tướng quân rồi."

"Quách tướng quân không muốn nghĩa huynh làm quan võ. Một lòng muốn huynh ấy thi đậu trạng nguyên làm quan văn trong triều. Hơn nữa bài vị thờ phụng mẫu thân huynh ấy ở đây, huynh ấy đi rồi đâu ai chăm sóc."

"Cũng phải..." cô nói rồi thở dài trong sự bất lực

"Tiểu Quế, sao đột nhiên lại thở dài vậy?" giọng của Bội Sam vang lên

"Muội ấy hơi mệt. Cũng muộn rồi, bọn ta về trước. Cô cũng nghỉ ngơi đi." Vu Diệp nói rồi đứng dậy rời đi, cô còn thấy huynh ấy cố tình để lại một túi tiền nhỏ bên cạnh bàn

"À, được. Đi đường cẩn thận đó." Bội Sam nói với theo khi cô và Vu Diệp đi xuống cầu thang rồi đi nhanh ra ngoài trở về hoàng cung