Mẫn Hoa Tâm

Chương 3: Lễ phi thăng



Đi tới Thiên Cung cùng phụ thân, mẫu thân, Nguyệt Thanh và Nguyệt Diệp. Ngoài cô ra thì ai cũng mặc những bộ trang phục tối màu hoặc nhẹ nhàng, tao nhã. Như vậy càng khiến cô nổi bật hơn. Mẫu thân vẫn như mọi khi, đeo chiếc mặt nạ được chạm khắc tinh xảo. Cô cũng không biết đã bao lâu rồi không còn nhìn thấy dáng vẻ của mẫu thân mình nữa.

Thiên Giới rất tráng lệ nhưng lại bị những quy tắc nhàm chán kia khiến chúng trở nên vô nghĩa. So đâu cũng không bằng nhà mình. Hoa tộc của cô không nhiều nguyên tắc như vậy, không cần phải để ý cử chỉ, lời ăn tiếng nói hay cung kính với ai. Con dân Hoa tộc, hiền lành chất phác, cho dù khác cha khác mẹ nhưng luôn coi nhau là huynh đệ một nhà. Người tôn quý nhất chỉ có Hoa Thần được người người trong tộc gọi là Hoa mẫu. Ngoài việc đó ra thì không còn quy tắc nào về phân tôn ti.

"Tham kiến Thiên Hoàng." giọng nói của năm người nhà cô vang lên

Vị Thiên Hoàng kia mặt đăm đăm không biểu lộ chút cảm xúc nhìn năm người nhà cô đang kính cẩn cúi mình hành lễ.

"Miễn lễ. Các ngươi hãy đến Vạn Yêu Cung bắt đầu nhập lễ phi thăng đi." Thiên Hoàng nói vậy cô đang tính đứng thẳng người dậy quay đi thì bị mẫu thân ấn vào lưng ép gập người rồi đi lùi xuống.

Các vị ca ca của cô đã đứng ngoài chờ sẵn. Ngay khi vừa đi khuất cô liền đứng thẳng lưng dậy vừa nhăn mặt tay vừa xoa xoa cái eo của mình.

"Thiên cung có gì tốt chứ. Sao cứ phải tu tiên." cô càm ràm

"Nha đầu, con không tu tiên thì sao làm Hoa Thần." mẫu thân ngay lập tức mắng cô

"Ây da, mẫu thân, người xem đám người Thiên Giới này coi chúng ta là gì. Phụ thân cũng là Hoa Quân, người cũng là Hoa Cơ, con còn là Hoa Thần tương lai, ông ta chưa cúi đầu hành lễ trước con thì thôi."

Mẫu thân nghe lời này của cô thì càng tức hơn mà quát:

"Im lặng đi. Đây là Thiên cung không phải Hoa sơn, con ăn nói cho cẩn thận một chút."

"Mẫu thân con nói đúng đó. Tiểu Mẫn, ở Hoa sơn con quậy ra sao cũng được nhưng ở đây thì không. Coi như là nghe lời ta, được không?" phụ thân nói thêm

"Con nhớ rồi."

"Phụ thân, mẫu thân, hai người cứ yên tâm. Ở đây đã có bọn con lo rồi." Nguyệt Quân lên tiếng, nói giúp cho cô

"Phải đó mẫu thân, người không cần lo đâu. Tiểu Mẫn trước giờ vẫn luôn hiểu chuyện mà. Có vấn đề gì.... Giang ca, Giang ca chắc chắn sẽ quản muội ấy." Nguyệt Vũ nói liền bị cô lườm khiến huynh ấy đang cười đùa liền nhanh chóng cúi mặt không dám nói gì thêm

"Nàng xem, Tiểu Mẫn nhà ta ngoan ngoãn như vậy cơ mà. Chúng ta về sớm thôi." phụ thân nói, ngay lúc này mẫu thân kiểm tra chiếc chân gỗ của phụ thân

"Ông sao vậy? Chân lại đau sao?"

"Không sao. Không đau. Chỉ sợ nàng mệt thôi." phụ thân vừa cười vừa đáp

"Được rồi, chúng ta về thôi." mẫu thân nói nhưng trước khi rời đi hẳn còn quay lại nhìn cô nói thêm "Tu tiên cho đàng hoàng, đừng có gây chuyện đó tiểu nha đầu."

"Dạ vâng mẫu thân đại nhân." cô đáp lại trong tiếng nhịn cười khúc khích của mấy vị nam nhân đứng xung quanh

"Đi, bọn ta đưa muội tới Vạn Yêu Cung." Nguyệt Quân nói rồi nắm lấy tay cô bay tới Vạn Yêu Cung

Vạn Yêu Cung giống như một hòn đảo nhỏ lơ lửng, tách biệt với Thiên Cung. Đứng bên ngoài cũng có thể thấy Thiên Cung rộng lớn đối diện, có thể Vạn Yêu Cung này chỉ như một hạt cát trong sa mạc.

Cô nhanh chóng đi vào trong Vạn Yêu Cung xem xét. Nơi này được bày trí không khác gì Hoa Sơn chỉ nhưng vẫn có chút không sánh được so với Hoa Sơn của cô. Do trong các tộc của Yêu Giới chỉ có Hoa tộc là có thể tu tiên nên mới được bày trí như vậy.

"Quân ca, hôm nay muội sẽ phải lịch kiếp thật sao? Muội vẫn chưa quyết định được nên tu đạo nào mà."

"Chúng ta chỉ có thể tu đạo Lương Nhân thôi Tiểu Mẫn." Nguyệt Quân ngay lập tức nói, trong lời nói có phần ôn nhu hơn.

Sự dịu dàng này chỉ có cô mới có thể nhận được, cho dù là phụ thân, mẫu thân hay các huynh đệ cũng chỉ thấy được sự nghiêm nghị, ít nói của Nguyệt Quân. Nếu không có cô, họ cũng không thể biết được Nguyệt Quân cũng có phần dịu dàng này trong tính cách.

"Vậy sau khi muội lịch kiếp thành công thì sao?"

"Tất nhiên muội sẽ được thăng lên làm Tiểu Hoa Tiên. Có thể tự do đi lại ở Thiên Giới." Nguyệt Phong bên cạnh vội nói

"Các cấp bậc tu tiên hay tu ma cũng rất rườm rà. Hoa nhân khi sinh ra sẽ là Tiểu Hoa Yêu, sau khi tu luyện sẽ lên được Hoa Yêu, bước đầu trong công đoạn tu đạo, như Tiểu Mẫn nhà ta bây giờ. Khi trở thành Hoa Yêu, hoa nhân sẽ có hai lựa chọn. Họ đều sẽ lịch kiếp và chịu lôi kiếp nhưng những quyết định của họ trong lúc lịch kiếp sẽ quyết định họ sẽ tu tiên hay tu ma. Từ Hoa Yêu có thể phi thăng lên Tiểu Hoa Tiên rồi Hoa Giáng Tiên và cuối cùng là Hoa Tiên Tử. Nhưng với Hoa Thần sẽ phải lịch kiếp một lần nữa. Còn tu ma thì đơn giản hơn, từ Hoa Yêu còn thể lập tức tu lên Ma Hoa, sức mạnh, tu vi và cả cấp bậc đều ngang với Hoa Tiên Tử nhưng sẽ không thể phi thăng lên Hoa Thần." Nguyệt Vân giải thích

"Vậy còn tu Vô Tình đạo thì sao? Lương Nhân đạo với Ly Tâm đạo muội đã biết từ trước nhưng còn Vô Tình đạo thì muội chả biết gì cả." cô nói khiến mấy người ca ca của cô đều nhìn nhau một cách lo lắng xen lẫn khó hiểu

"Tiểu Mẫn, chúng ta không thể tu Ly Tâm đạo hay Vô Tình đạo. Ly Tâm đạo sẽ nhập ma còn Vô Tình đạo là cấm đạo." Nguyệt Luân nói với ánh mắt có phần lo lắng

"Đúng đó, Tiểu Mẫn, chúng ta tu tiên phải đặt đại nghĩa lên đầu. Không thể vì bản thân mà bỏ mặc tam giới tứ châu." Nguyệt Phách nói thêm

"Được rồi, muội nhớ rồi. Mà lát muội với Thanh ca và Diệp ca cùng lịch kiếp luôn sao?"

"Ừm, bọn ta sẽ canh trừng muội." Nguyệt Giang đáp

"Hả? Còn có chuyện đó sao?"

"Ban đầu bọn ta phi thăng đều là người của Thiên tộc canh gác bên ngoài nhưng giờ bọn ta hầu như đều có cấp bậc trong Thiên Giới nên được phép quản muội. Muội đó, tốt nhất đừng gây chuyện." Nguyệt Giang nói thêm

"Nguyệt Giang, sao đệ lại nói vậy với Tiểu Mẫn. Tiểu Mẫn, muội cứ yên tâm, gây chuyện thoải mái còn lại để bọn ta lo." Nguyệt Phong đi lại đẩy Nguyệt Giang ra mà nói với cô khiến mấy huynh đệ bọn cô bật cười ngoại trừ Nguyệt Giang

"Đúng đó, đừng nghe Giang ca doạ. Bọn ta không sợ muội gây chuyện chỉ sợ muội không vui vẻ thôi tiểu công chúa." Nguyệt Kim nói nhưng ánh mắt cô lại bị thu hút bởi mấy tiên nữ đang đứng lấp ló ở cửa

"Muội đang nhìn gì vậy?" Nguyệt Phách thấy cô không đáp thì hỏi

"Họ là ai vậy?" cô vừa hỏi vừa hướng ánh mắt về phía cửa cung

"Nguyệt Phong, đệ mau đi giải quyết mấy tiểu tiên của đệ đi." Nguyệt Quân nói một cách lạnh nhạt

"Đệ? Mắt nhìn người của đệ đâu kém đến vậy. Còn không phải mấy tiên nữ ái mộ huynh sao. Đúng thật là." Nguyệt Phong vừa hậm hực vừa đi ra ngoài nói chuyện với mấy tiên nữ kia nhưng thay vì gương mặt giận dỗi thì lại cười nói với mấy tiểu tiên ấy

Nguyệt Phong từ khi ở Hoa Sơn đã luôn đi tán tỉnh các nữ nhân trong tộc nhưng chưa thấy huynh ấy chung tình với ai. Còn Nguyệt Quân thì luôn lạnh lùng với mọi người, nữ nhân trong tộc ái mộ huynh ấy nhiều không đếm xuể nhưng huynh ấy lại không thèm nhìn lấy một cái.

Cô được đưa tới một căn phòng rộng lớn, ngay giữa phòng có bày ba tấm đệm nhưng chỉ có tấm đệm ở giữa có thêu hình hoa mẫu đơn. Hai bên cạnh còn có hai chiếc bàn trà rộng.

"Tiểu Mẫn, muội có thể ngồi đây lịch kiếp hoặc vào trong phòng của muội." Nguyệt Quân nói

"Không cần lo lắng." Nguyệt Kim nói thêm, trấn an cô

"Nhưng lôi kiếp có đau không vậy?"

"Nếu không đau sao có thể gọi là lôi kiếp." Nguyệt Giang nói lập tức bị mấy huynh đệ đồng thanh mắng

"Nguyệt Giang!"

"Muội tò mò thôi. Chứ thứ Giang ca chịu được thì muội cũng chịu được." cô nói rồi đi tới ngồi xuống chiếc thảm hoa mẫu đơn đỏ được thêu tinh xảo ở giữa, bên cạnh là hai chiếc thảm đơn giản màu trắng.

Cô ngồi xuống, ngay sau đó Nguyệt Thanh và Nguyêth Diệp cũng đi lại ngồi bên cạnh cô. Lập tức hạ phàm lịch kiếp.

"Vậy bọn đệ đi đây." Nguyệt Vũ nói

"Ừm, đi đi, nhớ đừng xen quá sâu vào quyết định của muội ấy." Nguyệt Quân vừa xoay chén trà trong tay vừa nói

"Còn không phải do huynh lo xa sao. Nếu Tiểu Mẫn thật sự không thích tu đạo Lương Nhân, cùng lắm thì chúng ta đấu với Thiên Giới thôi." Nguyệt Vũ nói thêm

"Chuyện này không đơn giản chỉ có Tiểu Mẫn. Nó còn liên quan đến Nguyệt Linh Thạch, Yêu Giới, Ma Giới và cả Thiên Giới. Hoa tộc chúng ta vốn không thể đấu lại hết nhưng nếu thật sự có ngày đó thì chúng ta vẫn phải bảo vệ được muội ấy." Nguyệt Giang nói rồi nhìn cô đang ngồi xuất hồn với ánh mắt không an tâm

"Ừm." Nguyệt Vũ đáp nhẹ xong liền cùng Nguyệt Vân và Nguyệt Phách biến mất

......

Hạ Giới.

"Phu nhân, cố gắng thêm chút nữa, phu nhân." giọng nói của tì nữ có chút sốt sắng

"Mau, mau lấy thêm nước." bà đỡ chỉ vào chậu nước đã chuyển sang màu đỏ từ lúc nào mà thúc giục

"Phu nhân nhà tôi sẽ không sao chứ?" tì nữ sốt ruột hỏi, tay vẫn đang bồng một tiểu a ca bụ bẫm

"Phu nhân nhà các người sinh ba. Trụ được đến lúc này đúng đã là chuyện hiếm có. Cố gắng thêm chút nữa, sắp ra rồi." bà đỡ nói, vị phu nhân kia cũng cố gắng dùng hết sức lực lần cuối cùng "Ra rồi, ra rồi. Là nữ nhi." bà đỡ nói một cách vui mừng như thở phào được một hơi

"Tiểu Cát... Tiểu Cát..." giọng nói cuống quýt của một nam nhân đã đứng tuổi vang vọng bên ngoài

"Tướng quân, ngài không thể vào." nha hoàn vội cản lại

"Im miệng. Mở cửa ra." giọng nói đanh thép khiến đám nha hoàn giật bắn mình rồi vội mở cửa và tránh sang một bên để vị tướng quân kia vào trong.

Vị tướng quân thân mang bộ giáp vẫn còn dính máu, tóc tai bù xù với vẻ lo lắng vội chạy vào. Đằng sau còn có một bé trai tầm ba tuổi cũng lon ton theo sau.

"Tướng quân, chúc mừng ngài. Là song thai." vị tỳ nữ bên cạnh vội nói

"Tiểu Cát, nàng chịu khổ rồi. Thái y, tình hình nương tử ta sao rồi." giọng nói đanh thép kia đã biến mất mà thay vào đó là giọng nói dịu dàng đến lạ

"Mẫu thân, người có đau không?" bé trai kia hỏi nhưng vị phu nhân chỉ gượng cười mà lắc đầu

"Phu nhân được trời cao phù hộ, mẫu tử bình an." bà đỡ như trút được gánh nặng, vui mừng mà nói

"Được, được. Tốt lắm. Thưởng. Mau, kê thêm mấy đơn thuốc để nàng ấy bồi bổ."

"Dạ, tạ ơn tướng quân. Chúc mừng tướng quân, chúc mừng phu nhân." thái y cùng đám nha hoàn đồng thanh nói

"Thanh Nhi, con lần này không những có đệ đệ mà còn có muội muội rồi đó." vị tướng quân vừa nói vừa xoa đầu đứa trẻ đang đứng bên giường

"Chàng... mau đặt tên cho hài tử đi." tiếng nói yếu ớt của vị phu nhân kia vừa có vẻ mệt mỏi nhưng cũng có sự vui mừng.

Hai tì nữ cũng nhanh chóng bồng hai đứa trẻ sơ sinh, một nam một nữ qua cho vị tướng quân. Hai đứa trẻ mới sinh nhưng lại không khóc lấy một tiếng nào. Đứa bé trai được quấn trong khăn còn vui vẻ tự đùa nghịch. Đứa bé gái lại chỉ im lặng ngủ ngon lành.

"Nam nhi đại trượng phu, sau này nhất định trở thành một vị anh hùng hào kiệt. Đặt là Diệp Hào đi. Còn nữ nhi... nương tử, nữ nhi để nàng đặt tên." vị tướng quân nói, trong từng câu chữ, ánh mắt không thể giấu nổi sự vui mừng

"Đưa đứa bé lại đây." vị phu nhân nói tì nữ vội bế đứa trẻ lại, ngẫm nghĩ một hồi vị phu nhân nhẹ nhàng nói "Ngọc Hoa."

"Cố Diệp Hào. Cố Ngọc Hoa. Hay. Hay lắm!" vị tướng quân vui mừng mà nói

Cố Duy là vị tướng quân trẻ tuổi, lập nhiều chiến công. Năm xưa, do một lần mẫu thân cô trốn ra khỏi cung dạo chơi mà nhìn thấy bóng dáng oai hùng của phụ thân liền nhất kiến chung tình, cả đời chỉ muốn gả cho vị tướng quân này.

Mẫu thân cô, cửu công chúa Tôn Nguyệt Cát, vị công chúa cành vàng lá ngọc được tiên đế sủng ái nhất cũng đành thuận theo cô. Anh trai của mẫu thân cô là hoàng đế hiện tại.

Huynh trưởng của cô là Cố Thanh Hào, lớn hơn cô ba tuổi. Huynh ấy ngày ngày làm bạn với văn chương, thơ ca. Tính cách trầm ổn, chững chạc, khác xa với nhị ca của cô. Cố Diệp Hào, ngày nào cũng nghĩ ra đủ trò quậy phá trong phủ. Một mình quậy không vui nên cũng kéo cô đi theo quậy cùng.

Từ khi cô nhận thức được đã luôn được cưng chiều, sủng ái. Dù là từ phụ mẫu, các ca ca hay hoàng đế bệ hạ. Nghe nói, sau khi cô được sinh ra ba ngày, hoàng đế đích thân tới phủ ban tặng rất nhiều lễ vật còn đích thân ban phong hiệu Hạnh Hoa Quận Chúa cho đích nữ duy nhất của Cố gia là cô.