Mẫn Hoa Tâm

Chương 47: Thiếu Quân



Ngày hôm sau như bao ngày, cô ngồi xem đống văn thư mà đám tiểu yêu từ các tộc gửi đến báo cáo. Nhìn sơ thì ngày nào cũng vậy. Cô không hiểu tại sao cứ phải báo như này cơ chứ. Có chuyện thì không nói, đây lại cứ cố vẽ chuyện để bẩm báo. Cái lũ người này rảnh quá sinh bệnh cũng nên.

“Tiểu Bạch.”

“Dạ có thần.”

“Danh sách đám nam nhân từ các tộc khác gửi đến đâu?”

“Sao đột nhiên người muốn…”

“Ta muốn làm gì còn phải báo với ngươi sao? Mau lấy đem qua đây.”

“À vâng.” Xà Bạch nói rồi nhanh chóng đi lấy danh sách ấy đưa cho cô

“Đọc ta nghe.”

“Dạ… Người đầu tiên họ Giao tên Tiêu, là nhị hoàng tử Long tộc. Người thứ hai…”

“Những tộc nào tiến cử trên một người đều loại bỏ. Không cần đọc.”

“Vậy… có nhị hoàng tử Long tộc tên Giao Tiêu vừa nãy. Còn có… thất hoàng tử của Xà tộc, họ Đằng Xà tên Lãnh. Tam hoàng tử Ưng tộc, họ Điểu tên Chí Vĩ. Nhị hoàng tử Lang tộc, họ Sài tên Cảnh Nghi. Và thập bát hoàng tử Thuỷ tộc, họ Hải tên Di Hoà.”

“Điểm chung?”

“Họ đều là con út trong tộc.”

“Ngươi nghĩ chỉ có vậy?”

“Ngoại trừ Xà tộc ra, những người khác quả thật thần không rõ.”

“Vậy ngươi nói ta nghe nam nhân mà Xà tộc tiến cử ra sao?”

“Xà Lãnh, nếu nói đúng là cháu của thần. Tuy không tài hoa xuất chúng nhưng để nói thì A Lãnh chính là đệ nhất mỹ nam ở Xà tộc. Chỉ có điều tính tình của A Lãnh trầm mặc, có phần cổ quái. Vốn đã đến tuổi thành thân từ lâu nhưng thằng bé vẫn luôn cự tuyệt. Thần cũng không biết lần này là ý của đệ đệ hay là ý của A Lãnh.”

“Ngươi đi hỏi chẳng phải sẽ biết sao! Tiện tìm hiểu những kẻ kia luôn.”

“Dạ.”

Xà Bạch làm việc rất nhanh, mới có mấy canh giờ đã mang tin tức về bẩm báo.

Những nam nhân khác đều là do tộc chủ tiến cử lên, cho dù là cam tâm hay không cũng vẫn phải chấp nhận. Bởi không được sủng ái, không được yêu thương, tệ hơn là còn bị coi thường, ghẻ lạnh. Duy chỉ có A Lãnh của Xà tộc là tự nguyện tiến cử.

“Hoa Thần, vậy những người đó…”

“Ngày mai, ngươi cùng Xảo Xảo đưa họ tới đây từ cửa phía nam.”

“Sao không để họ đi cửa chính phía tây mà lại để họ đi từ Nguyệt Yêu Điện đến vậy Hoa Thần?” Nguyệt Xảo hỏi

“Xảo Xảo, dạo này ngươi thắc mắc cũng nhiều quá rồi đó.” cô nói vậy khiến Nguyệt Xảo im bặt, lập túc cúi đầu

“Hoa Thần, Nguyệt Xảo đã tìm ra để cách các vũ khí nhận chủ.” Nguyệt Quế nói

“Vậy sao?”

“Dạ phải! Thần không ngờ nó lại đơn giản tới vậy. Chỉ cần nhỏ máu của mình vào, chúng lập tức nhận chủ.”

“Máu sao?” cô khẽ nhíu mày

“Dạ! Lúc đó cũng chỉ là vô tình. Thần hậu đậu, lỡ đứt tay. Ai ngờ máu lại rơi xuống Mê Trí Tiêu lại khiến nó phát sáng nhận chủ.”

“Đã hợp nhất chúng được chưa?”

“Chuyện này…”

“Không cần vội. Mới hơn một ngày, ngươi làm được vậy cũng rất tốt rồi. Về nghỉ ngơi đi, ngày mai khá bận rộn đó. Đêm nay không cần trực ở đây.”

“Dạ.”

Thấy chúng rời đi, cô mới đứng dậy, lê bước đi vào trong.

“Huynh làm gì ở đây?” cô nhìn thấy Ảnh Lâm thì hơi ngơ người mà hỏi

“Ta đến không được sao?”

“Ai dám cấm huynh chứ.” cô vừa nói vừa ngồi xuống trước bàn trang điểm

“Tiểu Mẫn. Hay thêm tên ta vào buổi tuyển chọn Thiếu Quân ngày mai được không?”

“Huynh muốn trở thành người của ta?”

“Không được sao?”

“Như bây giờ vẫn tốt hơn không phải sao…” cô vừa dứt lời thì Ảnh Lâm lao đến chỗ cô

Cô theo quán tính ngả người ra sau nhưng Ảnh Lâm đỡ được. Ngoại trừ Mặc Thiên ra, cô chưa gần nam nhân nào khác đến như vậy. Thoáng chốc cũng không biết phản ứng ra sao.

“Ta không phải Nguyệt Diệp. Ta là Ảnh Lâm.”

“…Muội biết.”

“Muội…” Ảnh Lâm muốn nói thêm nhưng lời ra đến miệng đành thu lại, thay vào đó là tiếng thở dài nhưng ngay lập tức lại tít mắt cười nhìn cô “Thấy sao hả? Sức hấp dẫn này của ta, không tồi đúng chứ!”

“Ca ca!” cô vừa nhăn mặt nói vừa đẩy Ảnh Lâm ra

“Dù sao ca ca của muội cũng cần duy trì sức hấp dẫn này chứ. Cả ngày quanh quẩn bên đám trẻ con, ta sắp thành lão Lâm rồi. Muội nhìn nhan sắc này đi, không tận dụng đúng là uổng phí.”

“Được. Được. Vậy ca ca tốt của muội nhắm tiểu hoa yêu nào rồi?”

“Ể. Ta chỉ nói… ta còn sức hấp dẫn. Chứ đâu có nói muốn thành gia lập thất.”

“Huynh đó, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt. Sau này để vụt mất tẩu tẩu thì ráng chịu.”

“Tẩu tẩu hả? Người đó không có đâu tiểu muội muội của ta. Điểm tâm với rượu ta để đây cho muội. Uống rượu đi ngủ cũng được nhưng phải ăn gì đó. Đến lúc muội có vấn đề gì, ta lại xót đó. Nghỉ ngơi sớm đi.” Ảnh Lâm nói một tràng rồi rời đi, không kịp để cô nói tiếng nào. Bản thân chỉ biết bật cười một cách bất lực.

Nhưng cô không biết, sau khi Ảnh Lâm rời đi. Ánh mắt tươi cười ban nãy đã hoá u sầu một cách kỳ lạ. Như thể bận lòng với nữ nhân là cô cũng như thể không cam tâm nhưng không thể làm gì khác.

Ngày hôm sau, cô vẫn theo thói quen thức giấc từ sớm. Không biết đã qua bao lâu, cô thèm có một giấc ngủ ngon mà không cần nhờ đến rượu mới có thể nghỉ ngơi đến như vậy.

Nguyệt Xảo và Nguyệt Quế nhanh chóng sửa soạn cho cô.

“Hôm nay là ngày chọn Thiếu Quân. Người mặc bộ y phục hoa mai đỏ này chắc chắn rất hợp.” Nguyệt Xảo nói

“Nếu người thấy y phục ấy có chút khoa trương. Hay là mặc bộ y phục màu lam này, hoa tiết thanh trúc cũng rất tao nhã.” Nguyệt Quế nói thêm

“Nay cũng không phải ngày gì trọng đại. Mang bộ y phục tím là được.”

“Hoa Thần, bộ y phục này có quá đơn giản không?” Nguyệt Xảo nói

“Đơn giản là tốt.” cô vừa nói vừa cái chiếc trâm bạch ngọc đơn giản lên

Bộ y phục diện lên người cũng đơn giản không kém, bên trong là một thân màu trắng kết hợp cùng lớp áo tím nhẹ bên ngoài. Để so với thường ngày chỉ diện bộ y phục đen thì nay cũng đã tốt hơn nhiều rồi.

Cô cùng với Nguyệt Quế đi ra cửa Hoa tộc đợi người của Thiên Giới. Bên cạnh còn có Trường An và Trường Ni đang bị trói, quỳ phủ phục trên nền đất trong trạng thái bất tỉnh.

“Hoa Thần, người Thiên tộc tới rồi.” Nguyệt Quế nói nhỏ

Mặc Thiên cùng với Túc Duyệt, Ngạn Lâm và Dương Trạch từ từ đi tới. Tên Mặc Thiên hôm nay lại y như ngày đầu gặp cô, một thân bạch y, vừa thanh cao cũng vừa tao nhã.

“Tham kiến Hoa Thần.” Túc Duyệt, Ngạn Lâm cùng Dương Trạch cung kính nói

“Tham kiến Thần Quân.” Nguyệt Quế cũng cung kính hành lễ với Mặc Thiên

“Đi nào.” cô nói một cách lạnh lùng, nhanh chóng xoay người bước đi

“Còn Trường An và Trường Ni?” Mặc Thiên nói khiến bước chân cô ngừng lại

“Chỉ cần ngươi vào đến Hoa tộc, chúng tự khắc sẽ tỉnh lại.” nghe cô nói vậy Mặc Thiên cũng chỉ đành đi theo cô

Như những người khác, khi Mặc Thiên vừa bước xuống hồ Lạc Hồn, đôi hài lập tức chuyển thành chiếc lắc chân. Nhưng mặt hắn không có chút biến sắc cũng không bị kéo xuống đầy hồ. Quả đúng là Thần Quân!

Cô nhìn Mặc Thiên đi trên hồ nước một cách ung dung, ánh mắt vốn đã lạnh nhạt giờ càng thêm sắc lạnh. Hắn không chỉ không sợ cô, còn không có lấy một chút tội lỗi với cô.

Đáng chết!

Cô không muốn để lộ vẻ mặt tức giận của bản thân, nhanh chóng xoay người đi vào Hoa tộc trước. Mặc Thiên cũng theo sau. Thấy bóng dáng Mặc Thiên đã biến mất sau hàng cây, Nguyệt Quế mới cởi trói cho Trường An và Trường Ni.

“Đưa họ về nghỉ ngơi, không lâu sau họ sẽ tỉnh lại.”

“Vậy còn Thần Quân? Hoa Thần các người tính làm gì Thần Quân?” Dương Trạch nôn nóng nói

“Giờ không còn là Thần Quân nữa mà là Mặc Thiếu Quân. Ta chỉ có thể cho các người biết vậy. Cáo từ.” Nguyệt Quế nói rồi cũng nhanh chóng rời đi, biến mất sau hàng cây mà trở về Hoa tộc

“Ta không nghe lầm chứ? Mặc Thiếu Quân?” Dương Trạch hỏi lại

“Ngươi không nghe nhầm đâu.” Túc Duyệt đáp với vẻ mặt lo lắng

“Có lẽ mọi chuyện đều đã ở trong dự tính của Tiểu Mẫn rồi. Dù sao Thần Quân cũng không thể chết. Chuyện này tốt hơn là nghe theo Thần Quân sắp xếp, chúng ta không nên can dự vào.” Ngạn Lâm nói thêm

“Ta không lo cho Thần Quân. Ta chỉ nghĩ, nếu lần này Tiểu Mẫn phát hiện Thần Quân lại lừa muội ấy thì sẽ ra sao đây.” Túc Duyệt vừa nói với vẻ sầu não vừa đỡ Trường Ni quay về thần vực, Ngạn Lâm và Dương Trạch cũng nhanh chóng đỡ Trường An rời đi theo

Ở bên này, tuy cô đi đằng trước nhưng nghe tiếng leng keng của lắc chân vẫn có thể biết được Mặc Thiên đang khó khăn thích ứng với việc đi chân trần ra sao.

“Tiểu Mẫn…”

“Ở đây là Hoa tộc không phải Thiên tộc. Ngươi, phải gọi ta là Hoa Thần.”

“…Hoa Thần. Bây giờ nàng muốn làm gì?”

“Đến cũng đến rồi. Ngươi không thể sớm ngày quay về thần vực của ngươi đâu. Chi bằng nghĩ xem, sắp tới ngươi sẽ sống ra sao.”

“Cho dù nàng có là Hoa Thần, sức mạnh có to lớn ra sao. Ta vẫn là Thần Quân, pháp lực của nàng căn bản không thể khống chế ta.”

“Vậy sao!” cô cười nhẹ mà đáp rồi đi thẳng tới Nguyệt Quang Điện

Tất cả những nam nhân được các tộc tiến cử đều đã đủ cả. Cô bước vào, tất cả bọn họ nhanh chóng cung kính cúi mình. Ngồi lên vị trí của Hoa Thần tại chính điện, cô lười biếng liền biểu lộ ra dáng vẻ không mấy hứng thú của bản thân.

“Hoa Thần, người chọn Thiếu Quân không cần cầu kỳ. Muốn giữ lại ai chỉ cần ban hoa, những người không được chọn sẽ được ban rượu.” Xà Bạch nói, giọng nói vừa đủ để cả điện nghe thấy

Những gương mặt kia cô đều đã biết một chín một mười nhưng lại có một nam nhân rất lạ. Thân còn ăn bận giống như người của Ma Giới.

“Ngươi, tên gì?”

“Ta không có tên, nhưng ta may mắn được sư phụ đưa về nuôi dưỡng. Người cho ta một cái tên là Tư Truy.” nam nhân ấy nói

“Hoa Thần, tên Tư Truy này là đệ tử cũng như là thế tử duy nhất của Ma Quân.” Xà Bạch vội nói nhỏ bẩm báo

“Ngươi đi tìm hiểu chút.” cô khẽ giọng, Xà Bạch cũng ngay lập tức hiểu ý mà gật đầu nhẹ. Thấy vậy cô hỏi lại “Tư Truy phải không?”

“Dạ phải.”

“Dáng vẻ cũng tuấn tú lắm. Ngươi ở lại. Với ngươi, Xà Lãnh.”

“Tạ Hoa Thần.” hai nam nhân ấy nhanh chóng nhận được bông hoa, minh chứng cho thân phận Thiếu Quân Hoa tộc

“Xảo Xảo, những người còn lại ngươi tự an bài đi.” cô nói rồi rời khỏi Nguyệt Quang Điện, quay về cung của mình

“Sao người không ở lại thêm chút nữa?” Tiểu Quế hỏi

“Ngoại trừ tên Tư Truy kia là đột nhiên xuất hiện. Còn lại Xảo Xảo đều đã có danh sách rồi. Ta cần gì phải ở lại.”

“Người nghĩ sao về tên Tư Truy ấy?”

“Liên hôn với Ma Giới cũng không có gì xấu. Hắn không chỉ là đệ tử duy nhất của Mặc Thạnh mà còn được cả Ma Giới tung hô với cái tên Thế tử điện hạ. Giữ hắn lại cũng không hẳn là xấu.”

“Nhưng nhỡ…”

“Ta biết ngươi lo lắng điều gì. Yên tâm đi, địch càng gần mình, càng dễ nắm bắt. Âu cũng có cái lợi của nó.”

“Thiếu Quân đã chọn xong, từ mai họ sẽ ngày ngày bám lấy người.”

“Bám lấy ta cũng chỉ vì tình cảm thậm chí quyền lực. Dù sao những kẻ ở lại, dù có chết ở đây cũng chắc chắn không quay về tộc của mình. Nhưng tên Tư Truy và Mặc Thiên. Nhất định phải cẩn trọng.”

“Dạ.”

Sau ngày đó, Hoa tộc như có luồng khí mới thổi đến. Tất cả Thiếu Quân đều được sắp xếp ở chung một nơi gọi là Nguyệt Nam Cung. Bảy nam nhân này, mỗi người một vẻ, mỗi kẻ một tính. Vốn ban đầu chỉ có sáu người, tên Mặc Thiên, cô có thể không quan tâm tới hắn thay vào đó quan tâm tới A Lãnh hơn chút. Nhưng giờ có thêm Tư Truy, thế cục gần như cần bằng.

Bởi ngoại trừ Mặc Thiên luôn cao cao tại thượng đồng thời cũng cô đơn lẻ bóng ra thì A Lãnh và Tư Truy nhanh chóng tạo được nhóm cho mình, cũng ngầm đấu đá nhau.

Cô không có hứng thú với sắc dục. Chúng có đến, nếu không phải đứng rót rượu cũng sẽ là đàn cho cô nghe. Kể chuyện cười, múa kiếm,… Chỉ duy có việc thị tẩm, đáng lý ra phải xảy ra từ lâu thì lại không thấy chút động tĩnh nào.