Mãn Nguyệt Tương Tư

Chương 1



1.

Mãn Mãn:

Khi nha đầu Xuân Hòa đem thư từ hôn đưa đến trước mặt ta, ta liền sững sờ.

Trên mặt Xuân Hòa đều là vẻ đau lòng, nàng vừa ném cuốn sổ xuống đất, vừa lẩm bẩm rằng tên thư sinh nghèo khó kia không biết phân biệt tốt xấu, có mắt như mù, tâm địa độc ác… còn nói ta đẹp nghênh ngang đổ thành, dù phượng hoàng hiện thân cũng không sánh bằng...

Khi nàng nói xong câu cuối cùng…

Nha đầu này chỉ học được chút ít từ ta, cho nên vốn văn chương ít ỏi cũng là điều có thể tha thứ được, ta cũng được coi như một nửa tiên sinh của nàng nên cố gắng kiềm chế không mắng nàng.

Sau đó, phụ mẫu ta cũng đến thăm một lần, chỉ nói thêm vài lời an ủi.

Nói Trần Kiều hiện tại là Thám hoa cao trung, có tầm nhìn cao cũng là chuyện thường, còn chúng ta chỉ là gia đình nghèo nhỏ, không thể cứ níu kéo mối duyên hão huyền này.

Nếu thật sự gả cho hắn, ta sẽ chỉ tự chuốc lấy khổ đau mà thôi.

A huynh còn phản ứng mạnh hơn ta, sau khi nghe tin từ thao trường trở về, huynh ấy đã mài đao xoèn xoẹt dưới góc sân đầy tuyết, làm ta sợ đến mức chưa kịp ăn mừng đã phải chạy đến giảng đạo lý, khó khăn lắm mới khuyên giải được huynh ấy.

Chờ cho đến khi được trở về sân nhỏ của mình, ta mới bình tĩnh dặn dò Xuân Hòa không cho ai đến làm phiền, ta muốn gặm nhấm nỗi đau một chút.

Dưới cái nhìn đau khổ của nha đầu Xuân Hòa, ta run rẩy đóng cửa phòng, lôi bình rượu Kim Lăng được cất giấu từ ngăn bí mật dưới gầm giường ra, không nhịn được mà vui sướng nốc một ngụm lớn.

Hủy hôn, đây rõ ràng là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!

Ăn mừng, nhất định phải ăn mừng!

Nếu không, ta sẽ thấy rất có lỗi với mấy sợi tóc đã bị rụng trong những đêm ta cố nghĩ ra cách hoàn hảo để hủy hôn.

Kim Lăng đẩu là đồ rất tốt, cái bình trên tay ta là chơi xấu mới có được nên cũng không thể một hơi uống cạn, còn phải để dành sau này còn có cái mà nhâm nhi.

Ta cẩn thận đóng nắp lại, định cho lại vào ngăn bí mật thì bỗng dưng vấp phải một vật gì đó mà ngã nhào xuống.

Giữa việc bảo vệ khuôn mặt và uống rượu, ta đau đớn mà chọn khuôn mặt của mình, kết quả là... một nửa khuôn mặt thì được bảo vệ, còn cái trán thì đập vào mép giường.

Rượu... rượu đổ hết rồi.

Kim Lăng đẩu của ta, muốn uống một ngụm Kim Lăng đẩu nữa mà!

Đổ hết sạch rồi, không thể nào cứu vãn được nữa rồi!

Khi nhìn thấy thứ đã khiến ta vấp ngã, ta lại càng đau khổ hơn.

Hừ, hóa ra là ngươi…

Thư từ hôn của ta.

Mang theo sự đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần cùng với cảm giác ngà ngà say, ta dựa vào mép giường rồi mê man, còn chảy cả nước mắt ra.

Tuyết tháng mười một, nước mắt của ta.

Cuối cùng ta cũng hiểu ra được một đạo lý.

Trên đời không có thứ gì gọi là món hời miễn phí, và con người ta bất cứ lúc nào cũng không thể quá mức đắc ý quên mình!

2.

Hoắc Yết:

Khi biết tin Trần Kiều và Lâm Mãn Nguyệt đã hủy hôn, ta đang dắt chó đi dạo dưới hiên của Quốc công phủ.

Tin tức này khiến ta phấn khích đến nỗi không nhịn được mà chạy thêm mười vòng trong vườn bất chấp tuyết đang rơi dày đặc, đổi từ ta dắt chó sang chó dắt ta.

Ta dắt Hổ Tử yêu quý của mình đến khi hai mắt nó cứng ngắc, đáng thương mà run run lấy chân trước chống đỡ lấy bậc thềm chết sống không chịu đi.

Ta kéo nó hai lần nhưng nó vẫn nhất quyết không động đậy.

Quên đi, hôm nay gia rất cao hứng nên không thèm so đo với nó đâu.

Ta thản nhiên ném sợi dây cho tên sai vặt rồi phủi tay trở về đình viện.

Đông Minh đang chờ ở cổng sân, trên tay hắn cầm một lò sưởi và một chiếc áo choàng lớn, thấy ta trở về liền vội khoác lên người ta, nhưng ta lại phất phất tay chặn lại.

Mặc dù bây giờ trên người ta đang bị tuyết bao phủ nhưng trong lòng ta thì đang hừng hực như lửa nóng, ta không lạnh, thậm chí ta còn muốn tắm nước lạnh nữa kìa.

Ta chỉ trở về để thay quần áo.

Lụa vân cẩm màu tím thì quá trang nghiêm rồi, trường sam có vân trắng thì lại nhạt nhẽo quá, áo xanh thì quá tùy ý, bộ màu đen thì nặng nề, áo màu xanh lá cây thì quá chói mắt…

Ta cho rằng, mình chẳng còn gì để mặc hết, tủ đồ đầy ắp mà lại không tìm thấy cái nào thích hợp để mặc đi gặp Lâm Mãn Nguyệt.

Cuối cùng, ta lôi ra một chiếc áo mỏng màu đỏ sậm với hoa văn hình đám mây từ đáy rương, màu sắc này không tệ, có vẻ như ta chưa từng mặc nó.

Đông Minh mất một lúc mới bước ra từ đống quần áo, nhớ lại bộ áo trên tay ta là một trong những bộ chuẩn bị cho sinh nhật Thái hậu vào tháng sáu, lúc đó ta thấy màu đỏ quá bắt mắt nên không mặc.

Hầu hết áo mùa xuân đều mỏng, sau khi mặc vào, ta cảm thấy gió lùa qua người.

Nhưng chẳng sao cả, trái tim của ta nhiệt hỏa thiêu đốt, dù là trời đông giá rét lạnh thấu xương, cũng không thể ngăn ta sôi trào nhiệt huyết.

Ta mở chiếc quạt giấy, tưởng tượng mình đang tựa vào bậu cửa sổ trông thật phong độ, sau đó liếc nhìn Đông Minh.

Hắn khen ngợi ta như mong đợi: "Màu đỏ rất phù hợp với khí chất phóng khoáng của người, đối với người khác thì nó lòe loẹt, nhưng đối với thế tử gia ngài thì rất phóng khoáng đó."

Lời khen này khiến ta hơi lâng lâng, nên ta không thèm khoác chiếc áo choàng đen mà Đông Minh chuẩn bị, sau đó ta lập tức đi ra ngoài chiến đấu với gió tuyết.

Nhà Lâm Mãn Nguyệt ở tòa nhà thứ ba trên phố Đồng Hoa, hầu hết các quan viên ngũ phẩm lục phẩm trong triều đều sống trên con phố này, ta tìm thấy bức tường tương ứng với sân nhỏ của nàng và hai ba bước đã trèo vào trong.

Ta gõ cửa hai lần nhưng lại chẳng thấy cửa mở, may là cửa sổ nhà nàng không đóng chặt nên ta đã tự tay mở ra.

Trời cũng muốn giúp ta!

Đi vào khuê phòng của một cô nương là không thích hợp cho lắm, mặc dù bây giờ ta không thể kiềm chế được niềm vui sướng của mình, nhưng mà bước vào sân của nàng là nhượng bộ cuối cùng của ta.

Ta biết bản thân mình đang khẩn trương nhưng tuyệt đối không thể tỏ ra rụt rè mà phải làm theo kế hoạch ta đã sắp xếp mới được.

Đầu tiên là phải dựa vào cửa sổ, tư thế phải thật thoải mái, dáng người phải thẳng tắp.

Tiếp đó là mở quạt ra, động tác phải tùy ý, tư thế phải tao nhã.

Cuối cùng là ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt phải dịu dàng, nét mặt phải quý phái.

"Lâm Mãn Nguyệt, nàng đừng quá đau buồn, tiểu gia ta...".

Ờ thì ta thừa nhận, ta chỉ đang tìm lý do thôi, dù sao thì nàng cũng không thể thật sự khổ sở vì một nam nhân khác được đâu ha.

Không đời nào đâu…

Được rồi, nàng cũng có thể.

Nàng co quắp dựa vào giường, bầu rượu đã đổ hết trên đất, mùi rượu tràn ngập qua khung cửa sổ đang hé mở.

Từ trước tới nay nàng là người luôn tuân thủ lễ nghi, lại rất coi trọng thể diện, nhưng giờ đây khuôn mặt nàng trắng bệch, nước mắt vương đầy mặt, những giọt nước mắt chưa khô vẫn còn đọng lại trên khóe mắt, không hề có chút hình tượng nào mà ngồi dưới đất ngủ mê man.

Chớt tiệt, vậy mà nàng thực sự đau khổ vì kẻ khác…

Ào.

Ngọn lửa trong lòng ta đã bị dập tắt.

Một cơn gió thổi tới, cuốn theo những bông tuyết, lạnh quá.

Tuyết tháng mười một, nước mắt của ta.

Ta cũng không biết mình hồi phủ bằng cách nào, bước chân nặng trĩu, tâm trạng mỏi mệt.

Trên đường đi, ta còn bị một thằng nhãi đang đắp người tuyết trước nhà cười nhạo nữa chứ, ta chắc chắn rằng nó đang cười nhạo ta mà.

Nó nói ta ăn mặc như tân lang vậy.

Đúng là điên tiết mà, ngươi mới giống tân lang, cả nhà ngươi đều giống tân lang!

Ta sẽ không bao giờ mặc đồ màu đỏ nữa đâu!

3.

Mãn Mãn:

Ta tỉnh dậy, nhưng vẫn còn mơ mơ màng màng.

Kim Lăng đẩu quả là thứ tuyệt vời, một ngụm đã khiến ta phải chật vật.

Ta cảm thấy mình cần ngủ thêm một chút.

Nhưng ta nhận ra bầu không khí xung quanh trở nên kì quái, nên lặng lẽ mở mắt, sau đó thành công bị dọa sửng sốt.

Nếu không phải vì ánh nắng ngoài cửa sổ và không gian ấm áp trong phòng, ta đã tưởng mình lạc vào một đám tang.

Trên chiếc giường nhỏ không đầy bảy thước, mẫu thân đang lau nước mắt, phụ thân thở dài, và a huynh đang cầm dao, tất cả đều bao quanh ta.

Ánh mắt của họ phần lớn là đau lòng cùng bi thương, khiến ta gần như tin rằng qua một đêm mình đã mắc bệnh nặng.

Trong khoảnh khắc ta đang ngây người, mẫu thân đang nhỏ giọng nức nở bỗng chuyển qua khóc lớn, nước mắt tràn đầy mặt.

Mẫu thân vươn tay, ta tưởng rằng bà sẽ ôm lấy đầu ta và khóc rống lên. Nhưng bà không làm vậy. Thật đúng một khuê tú dịu dàng hiền thục!

"Mãn Mãn của mẹ, số phận con thật khổ..."

"..."

Phụ thân ta mở miệng, đóng lại, lại mở miệng, lại đóng lại, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Cuối cùng, ông cân nhắc và nói: "Mãn Mãn, là do phụ thân không tốt. Nếu phụ thân có địa vị cao hơn, chắc chắn Trần Kiều sẽ không coi thường chúng ta. Hôn ước là do hai nhà định ra, nếu con thực sự thích hắn, thì cùng lắm nhà ta không chịu hủy hôn. Để xem hắn làm được gì!"

Không cần đâu, không cần! Thực sự không cần!

Ta bị nghẹn, ho sặc sụa, nước mắt tuôn ra. Ta đã ăn mừng xong cả rồi mà giờ mới nói chuyện này sao?

"Con... con nghĩ như vậy không thỏa đáng."

Ta thừa nhận ta hơi vội vàng, nhưng cần phải loại bỏ suy nghĩ đáng sợ này của phụ thân:

"Từ xưa, hôn ước giữa hai nhà không môn đăng hộ đối thì thường không mỹ mãn. Nếu Trần công tử không muốn thành thân, dù con có ép buộc đi nữa cũng không thể hạnh phúc... Hơn nữa, Trần Kiều xứng đáng có được những thứ tốt hơn."

Ta tự nhận những lời này rất hoàn hảo, một phần tự do, hai phần diễn, ba phần hào phóng, bốn phần bi thương, đủ để khiến người khác ngoài đau lòng ra thì không tìm được sơ sót nào khác.

Quả nhiên, nghe lời ta nói, phụ mẫu càng đau lòng hơn, nhưng không còn ý nghĩ kia nữa.

Chỉ trừ a huynh.

Huynh ấy rút dao...

Chạy ra ngoài...

Chúng ta đều không kịp ngăn cản.

Phụ mẫu ta chỉ kịp trấn an ta hai ba câu, rồi vội vàng phân phó người hầu ra ngăn cản.

Gian phòng yên tĩnh trở lại, ta cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Xuân Hòa mang bồn nước vào, ánh mắt lo lắng, nàng ấy luôn không giấu được tâm trạng.

"Tiểu thư, Trần Kiều thực sự không xứng đáng với người."

Có trời mới biết sáng nay nàng vào phòng nhìn thấy tiểu thư của mình nằm trơ trọi trên giường có bao nhiêu kinh hãi.

Tiểu thư từ nhỏ đã yếu đuối và hiểu chuyện, nay lại vì một tên nam nhân lòng lang dạ sói mà mượn rượu giải sầu, tự khiến mình trở nên chật vật, thậm chí, thậm chí… còn có ý định tự tử, vết bầm to trên trán khiến người ta không khỏi xót xa.

Tiểu thư phải khổ sở đến mức nào!

Đại khái là do oán niệm của Xuân Hòa quá lớn, ta cảm thấy có điều gì đó không đúng, họ chắc chắn đã hiểu lầm ta!

Nhưng ta không thể giải thích!

Ta không thể nói rằng ta uống rượu ăn mừng, sau đó vui sướng quá mức mà đập đầu vào tường, bình rượu vỡ, ta đau đớn đến mức phát khóc, phải không...

Ôi trời...

Làm khuê tú thật khó, giả làm khuê tú còn khó hơn.

Ta lo lắng cho a huynh... Lỡ huynh ấy đánh người ta tàn phế, thì nhà sẽ phải chịu trách nhiệm. Về phần Trần Kiều, ta chỉ có thể nói...

Xin lỗi, hảo huynh đệ.

Ngươi hãy hy sinh thêm một chút vậy.

4.

Hoắc Yết:

Ta bệnh rồi.

Do vừa lạnh vừa quá đau lòng.

Ta ăn vạ trên giường thật lâu, suy ngẫm về nhân sinh.

Trần Kiều tốt ở điểm nào?

Ta suy nghĩ mãi không ra, nên gọi Đông Minh, chân chó của mình, cùng suy ngẫm. "Ngươi thấy Tân Trạng nguyên năm nay - người đeo hoa đỏ đi qua phố gần đây, thế nào?"

Ta giả bộ lơ đãng hỏi, không biểu lộ hỉ nộ ái ố, dù sao Đông Minh cũng biết ta muốn nghe gì.

"Ý ngài là Trần công tử ngọc thụ lâm phong, chính trực như tre trúc ấy hả?" Đông Minh hỏi.

"Ngọc thụ lâm phong?"

Ngươi cảm thấy, ta là muốn nghe ngươi khen hắn sao?

Ta đen mặt lại, nhưng Đông Minh bình thường nhạy bén nhìn mặt đoán ý, lại không hiểu ý ta, còn lảm nhảm thêm một câu.

"Trần Kiều thật là tài giỏi!"

"..." Ta không thể giữ được sự thản nhiên, cắn răng cười, hỏi:.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

"So với ta thì sao?"

"Trần Kiều như ánh trăng sáng, còn Hoắc gia như mặt trời rực rỡ, mỗi người một phong thái."

Đông Minh nói xong mới nhận ra không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo.

Hắn bước tới lò sưởi, thêm vài khúc than, rồi quay lại nhìn thấy vẻ mặt không vui của ta.

Đông Minh lúc này đây mới chợt hiểu: "Thế tử gia đẹp hơn hắn!"

Đương nhiên đây là sự thật, e hèm…

Nếu nói về ngoại hình, thế gian hiếm người có thể sánh bằng ta, Thánh thượng cũng từng tán dương: "Thiếu niên anh tuấn, tựa ánh dương cao."

Thông thường, sau khi được Đông Minh khen ngợi, ta sẽ hài lòng chấp nhận, nhưng hôm nay ta lại cảm thấy hơi chói tai.

Hắn dùng hai thành ngữ để khen Trần Kiều, nhưng chỉ nói ta đẹp trai một cách dung tục?

Ta bắt đầu tự ti. Chỉ đẹp thôi thì vô dụng, vô dụng có nghĩa là đồ phế vật…

Hắn dám nói ta là phế vật!?

Càng nghĩ càng tức giận!

"Mau cút đi —"

Khi Lâm Mãn Dương đến tìm ta, ta vẫn chưa hết tức giận.

Nhưng hắn ta trông có vẻ còn nổi điên hơn, lao thẳng đến giường của ta, đâm dao xuống đất, và nói: "Hoắc Yết, giúp huynh đệ một việc đi!"

Ta đang bọc trong chăn u oán nhìn hắn.

Ta thừa nhận, ta có chút giận chó đánh mèo, ai bảo hắn là a huynh của Lâm Mãn Nguyệt.

Mãn Dương không để ý ánh mắt của ta, bắt đầu mắng: "Tên khốn đó, dám làm muội muội ta đau lòng! Mãn Mãn từ nhỏ đến lớn chưa từng khóc, lần này... lần này nó uống rượu tiêu sầu, còn tự làm bản thân tổn thương! Ta phải đánh hắn đến nỗi không nhận ra mặt cha mẹ!"

Hừ, cẩu vật Trần Kiều!

Ta chửi xong có chút vui vẻ.

Nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ, ta lại càng bi thương.

Lâm Mãn Nguyệt buồn bã vì một người đàn ông khác, vậy ta là cái gì?

Không ai quan tâm đến trái tim mong manh của ta sao?

Các ngươi biết ta yêu đơn phương đau đớn thế nào không?

Ta cảm thấy hốc mắt nóng lên, nhưng ta không thể khóc, quá mất mặt, chỉ có thể liều mạng trừng mắt.

Lâm Mãn Dương cuối cùng cũng chú ý đế ta, nắm đôi tay của ta, rất là cảm động: "Hảo huynh đệ, chỉ có ngươi mới cảm nhận được nỗi đau của ta, tức giận vì ta!"

Còn ta, ta chỉ cảm thấy buồn nôn!

Hai người đàn ông, tay trong tay, quả là một cảnh tượng không sạch sẽ...

"Trần Kiều phải không? Được —"

Ta hất tay hắn ra, nhảy xuống giường, gập gập xương tay, "Ta đã không ưa hắn từ lâu.”

Dám tranh giành cô nương với ta, còn làm nàng ấy thương tâm.

Hừ.

Trần cẩu nhà ngươi, để mạng lại đây!

5.

Mãn Mãn:

A huynh ta trở về với khuôn mặt sưng húp, vết bầm tím lớn dưới mắt.

Lần này, người được cả nhà quan tâm là a huynh.

Ta không tin Trần Kiều có khả năng gây ra vết thương như thế, hắn chỉ là thư sinh cầm bút sao có thể so sánh với a huynh từ nhỏ đã luyện võ, bây giờ đang giữ chức Hiệu úy.

Nhưng dù vô luận chúng ta hỏi thế nào, a huynh cũng chỉ ấp a ấp úng, nói là vấp ngã.

Ta cố gắng hình dung xem phải ngã thế nào mới có thể gây ra vết thương như vậy, nhưng không tưởng tượng ra được.

Nhưng ta không hỏi thêm

Nếu thực sự bị Trần Kiều đánh, a huynh chắc chắn sẽ thấy mất mặt lắm.

Chỉ vài ngày sau, tin tức ta và Trần Kiều hủy hôn đã lan truyền khắp kinh thành.

Mấy năm trước tại một cuộc thi thơ, ta đã nổi tiếng một chút, được cái danh tài đức vẹn toàn.

Bây giờ Trần Kiều là người nổi tiếng ở kinh thành, nên chuyện này cũng đáng để mọi người bàn tán.

Ta không muốn ra ngoài lúc này, nhưng mẫu thân ta luôn lo lắng về đường nhân duyên của ta, nên muốn đi chùa cầu nguyện.

Ta cũng cần đi để giải sầu một chút.

Điện cầu duyên ở chùa Tương Quốc không có nhiều người vào ngày bình thường. Mẫu thân ta đi lên đại điện cúng dường, làm theo quy củ, thắp hương, đốt nến, thắp đèn hoa sen, sau đó xin xăm và nghe đọc kinh, mất ít nhất một canh giờ.

Ta thì lấy cớ để Xuân Hòa đi theo mẫu thân, một mình đi dạo xung quanh thật tự do thoải mái.

Đã đến đây, không hỏi về duyên số hay xin xăm có chút uổng phí.

Sau khi giải xăm, ta bất ngờ có ý nghĩ táo bạo, nhờ sư thầy xem bát tự.

Một là của ta, người còn lại khi nói ra miệng, ta cũng hơi do dự.

Nhưng dù sao... cũng không ai biết.

Đại sư nghiêm túc tính toán, một loạt hành động mà ta không hiểu, nhưng biểu hiện của ông làm ta có chút căng thẳng.

Đại sư lắc đầu...

Đại sư vuốt râu...

Đại sư thở dài...

Đại sư gật đầu...

Đại sư lặp lại các hành động trên.

Đại sư...

Cuối cùng, đại sư cũng tính xong.

Lời của vị sư thầy thật uyển chuyển và sâu sắc, ta phải suy nghĩ hai lần mới hiểu được ý nghĩa: Hóa ra... khá hợp nhau.

Điều này khiến ta cảm thấy hơi vui vẻ.

Ta cất kỹ túi chứa xăm và lời giải, nghĩ rằng mẫu thân ta cũng sắp xong, nên đến lúc đi tìm bà.

Chùa Tương Quốc với bức tường đỏ treo hoa tử đinh hương màu tím nhạt, trong thế giới trắng xóa của tháng mười một, chỉ có điểm sắc của nơi này này sáng lên.

Ta bỗng chạm phải một màu sắc còn rực rỡ hơn.

Khi nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Yết, ta chợt sững sờ, nhưng trong khoảnh khắc đã thay đổi hình tượng của mình.

Ta cố gắng giữ vẻ đoan trang, ngẩng cao đầu, bước chậm lại, và toát ra khí chất của một danh môn khuê tú.

Khi hắn tiến lại gần, rực rỡ và tươi sáng, làm bừng sáng mùa đông u ám.

Ta không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, không ngừng cảm thán trong lòng: Hắn thật đẹp trai!

Hoắc Yết dừng lại, có vẻ ngạc nhiên khi gặp ta ở đây, nhưng nhanh chóng nở nụ cười.

Ồ, có vết bầm ở khóe miệng.

Nhưng không làm giảm đi vẻ đẹp trai của hắn.

"Thế tử gia bị thương à?" Ta hỏi.

Hắn đến từ một gia đình quý tộc, có phụ thân từng là tướng quân uy dũng, bây giờ đang là Trấn Quốc công.

Luận võ nghệ, có ai trong kinh thành có thể đả thương hắn?

Hoắc Yết chạm vào vết bầm trên môi, ánh mắt đảo nhẹ: "Ừm, vài ngày trước ta vấp ngã."

Lời này nghe quen quá.

À, đó là cái cớ mà huynh trưởng ta dùng vài ngày trước.

Họ bị ngã cùng nhau à?

Nhưng những thiếu niên thường không muốn thừa nhận mình yếu hơn người khác, ta cũng phải tôn trọng lòng tự trọng của Hoắc Yết.

Vành tai đối phương đỏ lên.

Có vẻ việc bị thương là một sự sỉ nhục lớn đối với hắn.

"Còn nàng... nàng dạo này ổn không?" Hắn hỏi.

Gần đây liên quan tới ta, có lẽ chỉ nghe được chuyện hủy hôn.

...

Hủy hôn không phải là chuyện gì tốt.

Ta nhẹ nhàng bặm môi, dùng lời nói thoái thác: "Ta... ta ổn."

Mọi thứ thực sự rất tốt đẹp.

Hủy hôn là điều ta đã suy nghĩ nhiều năm, nay có thể hoàn mỹ thực hiện, lại hợp tâm ý ta quá.

Nhưng trước mặt Hoắc Yết, ta cảm thấy niềm vui ấy có phần nhạt nhòa.

Ta quá hiểu tâm tư của mình, có lẽ là hơi luyến tiếc...

Hắn xứng đáng với cô nương tốt nhất.

Xuân Hòa tới đón ta, nàng nhận ra Hoắc Thế Tử, không bàn về thân phận, hắn và huynh trưởng của ta cũng là bằng hữu lâu năm.

Hành lễ vấn an xong, chúng ta chuẩn bị rời đi.

Khi ta định bước qua, Hoắc Yết đột nhiên gọi ta lại: "Lâm Mãn Nguyệt..."

Ta quay người nhìn hắn.

Hắn chần chừ, im lặng một hồi, dưới ánh mắt ngày càng hoài nghi của ta, hắn nói một câu rất nghiêm túc:

"Đông chí vui vẻ."

Ta: "?"

Ta bỗng cảm thấy hơi mơ hồ.

Hoắc Yết rời đi, bước vào đền cầu duyên khi ta vẫn chưa hoàn hồn.

Xuân Hòa cũng ngẩn ngơ, cuối cùng mới nén được một câu: "Thế tử gia... quả thực biết cách tận hưởng cuộc sống."

Hắn thậm chí nhớ ngày Đông chí, một ngày lễ nhỏ, dù còn một tháng nữa mới đến.

Trên đường về, ta bỗng nghĩ đến việc hắn vừa vào đền cầu duyên. Chẳng lẽ hắn cũng đến hỏi nhân duyên?

Không biết hắn hỏi về điều gì.

Nhưng hắn cũng đã trưởng thành, nên sớm nghị hôn.

Nếu không phải hai năm nay Quốc Công đưa đại công chúa đi du ngoạn, thì những người cầu thân tới cửa Quốc Công phủ chắc đã làm mòn cả ngưỡng cửa.

Hừ —

Không biết cuối cùng cô nương nhà ai sẽ chiếm được tiện nghi.