Mãn Nguyệt Tương Tư

Chương 7



17.

Mãn Mãn:

Biên cảnh đại thắng, quân Tây Bắc toàn thắng.

Bộ tộc Đại Mạc nguyện ý ký kết hiệp ước hòa bình với quốc gia chúng ta.

Từ đó thông thương, cùng tu bổ quan hệ.

Đây là năm thứ ba Hoắc Yết đi.

Ta nhận được một bức thư.

Lần này cuối cùng thư không còn dày nữa nữa.

Chỉ vỏn vẹn ba chữ.

Nàng đợi ta.

Ta sờ nét chữ mạnh mẽ cứng cáp trên tờ giấy, như thể thấy được Hoắc Yết cũng như ta, đang kìm nén cảm xúc sôi nổi, trong lòng mong chờ, khát khao.

Chờ đợi ngày tái ngộ kia.

Ba năm này cũng không yên ả, đã xảy ra vài chuyện.

Điều thứ nhất là năm thứ hai Hoắc Yết đi, Trần Kiều và công chúa Vân Hòa thành hôn.

Năm đó, mẫu thân ta bắt đầu sốt ruột.

Năm đầu tiên còn tạm được, ta vừa mới đến tuổi, lại vừa hủy hôn, mẫu thân còn nghĩ không sao, có thể chờ thêm chút nữa.

Năm thứ hai, nghe tin Trần Kiều thành hôn, mẫu thân không ngồi yên được nữa.

Bà nghĩ ta nên mở lòng, cần phải xem xét chuyện hôn sự của mình.

Vậy là chuyện Hoắc Yết nói về Trương Kiều, Tống Kiều thành sự thật.

Năm đó, ta tìm đủ lý do từ chối, vượt qua từng đợt người đến cầu hôn.

Cuối cùng ta trở thành cô nương lớn tuổi không ai đến cầu hôn.

Nhưng hai ngày nay, mẫu thân lại nảy sinh ý định.

Mẫu thân nắm tay ta, thậm chí bỏ qua cách cư xử của một quý phụ, nước mắt lưng tròng: "Mãn Mãn à, con hãy đi gặp một lần đi!"

Ta thở dài, chỉ có thể đáp ứng.

Hai năm qua, mẫu thân ta lo lắng cho hôn sự của ta mà bạc trắng đầu.

Gặp thì gặp vậy, dù sao nói một câu không thích là xong.

Cuộc gặp mặt này được an bài ở Tụ Phúc Lâu. Xuân Hòa đi cùng ta, chúng ta chờ đợi khoảng nửa giờ, đối phương mới khoan thai đến châm.

Theo tìm hiểu từ mẫu thân, người này tên là Trịnh Quân, một người dân ở kinh thành, tổ tiên làm quan có chút mặt mũi, nhưng gia đình họ hiện nay kinh doanh vải vóc.

Theo giới thiệu của bà mối, Trịnh Quân công tử này, năm nay mới hai mươi lăm tuổi, lẽ ra đã sớm kết hôn, nhưng vì những năm qua chuyên tâm đọc sách thi cử, nên mới trì hoãn đến nay.

Bây giờ gặp hắn, ta thấy nếu không phải mùi phấn trên người anh ta quá nồng nặc, nhìn cũng giống như một thư sinh.

Vừa ngồi xuống, Trịnh Quân đã đi thẳng vào vấn đề:

"Ngươi là Lâm tiểu thư phải không, chúng ta cũng đã hiểu biết về nhau một chút. Nhà ngươi địa vị không cao, xứng với ta thì hơi kém một chút, nhưng ngươi cũng xem như xinh đẹp, thế thì thôi vậy. Chỉ là nếu ngươi lấy ta, có một số điều kiện phải đáp ứng."

Ta chưa kịp hành động, ta thấy Xuân Hòa đã trợn mắt lên tận chóp đầu.

Uống một ngụm trà, ta có hứng thú muốn nghe xem những điều kiện mà hắn nói.

"Điều thứ nhất, theo lệ cũ ở kinh thành hiện nay, nhà ta sẽ đưa ra ba mươi sáu bộ lễ vật cưới, nhưng ngươi cũng phải trả lại ba mươi sáu bộ hồi môn."

Ừm, đúng là phong tục.

Những cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, lễ vật cưới thường từ ba mươi sáu đến năm mươi bộ, nhưng hồi môn thì tùy ý gia đình nhà gái, hầu hết trả lại một nửa là được. Có nhà thương con gái, cho thêm năm sáu bộ nữa.

"Điều thứ hai, ngày cưới phải sớm. Năm nay ta còn phải tham gia kỳ thi thu, không thể trì hoãn quá lâu."

Bây giờ đã là tháng Tư, kỳ thi thu thường bắt đầu vào tháng Sáu.

Thật là rộng lượng, để lại hai tháng cho ta chuẩn bị tam thư lục lễ, cảm động ghê!

"Điều thứ ba còn quan trọng hơn. Năm nay ta đã hai mươi lăm tuổi, bên cạnh luôn có vài ong bướm. Sau khi thành thân, ta sẽ chỉ cưới thêm hai thiếp là đủ rồi, những người khác vẫn sẽ phục vụ như bình thường. Ngươi không có ý kiến gì chứ?"

Ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng cằm hất lên đã cao ngất trời.

Hắn sợ là cảm thấy mình đã rất hào phóng.

Phải chăng nam tử ngày nay đều tự kiêu đến vậy?

Ta đặt cốc trà xuống, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau khóe môi.

"Ta không có ý kiến."

Trịnh công tử lộ ra nụ cười hài lòng.

"Những điều kiện này nên do phu nhân tương lai của ngươi cân nhắc, ta có thể có ý kiến gì?"

Sắc mặt hắn thay đổi.

Ta cùng Xuân Hòa định rời đi, nhưng lại bị hắn ngăn cản.

"Tiểu thư Lâm đừng không biết điều, tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nếu cứ tự cho mình là cao quý, e là không thể gả đi được."

Lần này ta cũng không nhịn nổi, trợn mắt.

"Trịnh công tử, ngươi nên uống nhiều nước hơn, ăn nhiều muối không tốt cho đầu óc."

Hắn thật là rỗi hơi.

Ta cứ nghĩ chuyện này đã kết thúc.

Dù sao ta và Trịnh công tử trong buổi gặp mặt cũng không mấy vui vẻ.

Nhưng ta không ngờ đến là...

Thì ra trên đời này cũng có đàn ông tâm cơ nhỏ hơn lỗ kim.

Thật là mở mang tầm mắt.

Mẫu thân ta sau đó tìm bà mối cho ta, hết lần này tới lần khác liên tiếp hỏi mấy nhà làm mối, đều không tiếp nhà ta.

Hỏi kỹ mới biết, Trịnh công tử đem thanh danh của ta bôi xấu.

Nói ta thô bỉ tự ngạo, hoa tàn ít bướm, không xứng là vợ.

Nhà hắn làm ăn rộng rãi, thông tin lan truyền càng nhanh, càng truyền càng sai lệch.

Những ngày này ta ăn không ngon ngủ không yên.

Đáng tiếc Hoắc Yết và huynh trưởng còn một tháng nữa mới trở về, ta không thể tìm ai giúp mình đánh người.

Cuối cùng trở thành ta vì đã quan hệ bất chính với người khác mà bị hủy hôn và vẫn không biết xấu hổ, đến nay vẫn không thể gả được, đang tìm người nhặt rác làm chỗ dựa cuối cùng.

Mẹ nhà hắn!

Dù mẫu thân ta không còn nơi nào để tìm mối cho ta khiến ta thoải mái, nhưng bị người khácc chỉ trỏ và bàn tán, cả làng xóm đều lấy chuyện của ta nói sau khi ăn no cũng thật phiền toái.

Ta thở dài.

Trong lòng, ta lần thứ ba nghìn chín trăm sáu mươi mắng thầm tên cẩu vật kia.

Không thể xả hết cơn giận, cảm thấy càng bức bối.

Ta đá một cái vào cây lê trong sân, thậm chí làm đau cả ngón chân, đau đến nỗi nước mắt lưng tròng.

Đang lau nước mắt, mắng mỏ không ngớt, thì Xuân Hòa vội vã chạy đến, tựa vào cây lê và thở hổn hển.

"Tiểu tiểu tiểu... Tiểu... thư..."

Cho nên ta cũng giả bộ mệt mỏi: "Làm làm làm... Làm... sao vậy?"

Nàng hít thở đều đặn, rồi nói với tốc độ nhanh như chớp.

"Có người đến cầu hôn!"

Ồ——

Là chuyện hiếm thấy đấy.

Hửm?

Cầu cầu cầu... Cầu hôn?

Ta suýt nữa thì ngất xỉu.

Thật là hiếm thấy!

Lại còn có người đến cửa nhà ta cầu hôn nữa.

Ta sợ mẫu thân ta nóng vội, trong cơn hứng khởi đã đồng ý gả ta cho ai đó.

Hiện giờ ta thực sự không có nhiều lựa chọn, bất cứ ai đến cầu hôn cũng là một sự may mắn.

Chuyện của Hoắc Yết và ta, ta không thể để mẫu thân biết được.

Điều này…

Dù sao chúng ta cũng chưa chính thức đính ước, nói không hay thì là tự mình ngộ nhận.

Vừa bước đến góc hành lang, ta đã nghe thấy tiếng cười rõ ràng của mẫu thân.

Bà là một quý phụ đích thực, hiếm khi cười to như vậy.

Tiếp theo, lại nghe thấy bà nói: "Thực là làm phiền thân gia chạy đến đây, không bằng ở lại dùng bữa, chúng ta có thể trò chuyện kỹ hơn, có được không?"

Chuyện lớn không ổn!

Làm sao mà cả nhà gả chồng cũng đã gọi đến rồi?

Ta liền vọt thẳng vào phòng.

Đối diện với Đại Trưởng Công chúa Khai Lãn đang nắm tay mẫu thân ta.

Ta...

Có phải bất ngờ không?

Không ngờ tới chứ?

Trước sự xuất hiện của ta, bốn người trong phòng khách đều có chút sững sờ.

Biểu hiện cụ thể là cha ta và Quốc Công gia cầm tách trà chưa kịp đặt xuống, mẫu thân và Đại Trưởng Công chúa cũng chưa kịp buông tay nhau.

Nhưng dù sao cũng là Đại Trưởng Công chúa, đã từng trải qua đủ mọi tình huống, phản ứng cực kỳ nhanh chóng.

Bà ấy cười nói: "Đây là Mãn Mãn phải không? Đến rất đúng lúc. Nhanh chóng chọn ngày thôi, xem thích ngày nào."

Trước khi ta kịp phản ứng, chân đã bước tới trước mặt họ cùng xem ngày tốt trên sổ con.

Có ba ngày.

Ngày gần nhất là giữa tháng Tám, vào mùa thu, khi Kinh thành vừa trải qua cái nóng oi bức, nhiệt độ vừa phải, lại là lúc dân gian thu hoạch mùa thu, luôn có ý nghĩa hạnh phúc viên mãn.

Ngày thứ hai là đầu tháng Mười, tháng tổ chức quốc lễ, là tháng quan trọng nhất của triều đình, cùng quốc gia chung vui, phúc thọ song toàn.

Ngày thứ ba còn muộn hơn, là ngày 15 tháng Giêng năm sau, lễ Nguyên Tiêu, ngày này dù tính toán thế nào cũng là ngày tốt nhất.

Ta ngẩng đầu, thấy bốn người đều nhìn ta chăm chú, chờ ta quyết định chọn ngày.

Áp lực đột nhiên có chút lớn.

"Tốt nhất là phụ mẫu, Quốc Công gia, và Đại Trưởng Công chúa quyết định, con nghe theo mọi người."

Phù...

Chọn sớm hay muộn thì ta cũng không biết.

Nếu quá sớm, e rằng cha mẹ sẽ cười nhạo ta trông mong gả.

Nếu quá muộn... e rằng Thế tử của chúng ta sẽ khó chịu lắm.

Hơn nữa, hiện tại danh tiếng của Hoắc Yết cũng rất cao, trở về từ biên cương với vinh quang, chắc chắn sẽ được nhiều người săn đón.

Cuối cùng, sau một hồi bàn bạc, bốn người họ quyết định chọn ngày là mồng ba tháng mười.

Còn khoảng sáu tháng nữa, dù thời gian còn khá dài, nhưng cũng khiến người ta tràn đầy mong đợi.

Sáu tháng này chỉ riêng việc chuẩn bị cũng không hề nhẹ nhõm.

Trong tháng trước khi Hoắc Yết trở về, ta đã đến chùa Quốc Tự cầu phúc ba lần, ngoài ra còn nhiều chuyện tẻ nhạt khác, thời gian trôi qua chỉ trong một tháng.

Đêm trước khi Hoắc Yết trở về Kinh thành, ta mất ngủ.

Tin tức này do Đại Trưởng Công chúa sai người đưa đến, nói rằng hôm nay sẽ trú quân ngoại ô một đêm, ngày mai sáng sớm từ cổng chính Quang Minh của Kinh thành vào, đi qua đại lộ Tam Thánh, qua đường nội thành thẳng tiến vào Hoàng thành để báo công.

Tính sơ sơ, ta và Hoắc Yết đã hơn hai năm ba tháng không gặp nhau, mặc dù luôn nhận được thư từ chàng, thậm chí những món đồ nhỏ chàng nhét vào phong bì gửi về cũng đã chất đầy một hộp.

Nhưng dù tờ giấy to đến đâu, cũng chỉ là một mảnh đất bốn phương, chàng chọn những điều quan trọng để nói với ta, ta vẫn khó có thể hình dung cuộc sống của chàng ở biên cương.

Chẳng hạn như ta muốn biết sau đó chàng có mời người đưa thư mới đi uống trà hay không, cũng không thể biết được.

Chàng sợ ta lo lắng, luôn nói rằng cảnh sắc bên ngoài biên cương rất đẹp, cảnh quan hoang mạc hùng vĩ.

Nhưng dù cảnh đẹp đến đâu, khi trở thành chiến trường thì cũng chẳng còn đẹp nữa.

Ta hiểu sự máu lửa của nam nhi, cũng tin vào sự kiên cường của chàng, nhưng ta luôn tự hỏi, khi chàng lần đầu tiên đâm dao vào người địch, liệu có sợ hãi hay không?

Chàng từng là thiếu niên nổi bật và rực rỡ nhất, giờ đã trải qua gió cát của hoang mạc, lội qua máu chiến trường, mang theo vinh quang và kỳ tích của biên cương, lại một lần nữa đứng trước mặt ta.

Nếu hỏi ta có hối hận khi để chàng đi không?

Không hối hận.

Nhưng ta sẽ thương xót.

Chúng ta sẽ gặp lại nhau như thế nào.

Có thể là niềm vui, có thể là nước mắt.

Có thể là chút oán giận và đau lòng đã vỡ vụn và tan biến.

Có thể, có thể…

Nửa đêm sau trời bắt đầu mưa, mưa rơi trên mái hiên, thôi thúc giấc ngủ trở lại.

Trong lúc mơ màng, ta vẫn nghĩ—

Ngày mai phải là một ngày nắng đẹp chứ!

Có lẽ để chào đón những chiến sĩ vinh quang trở về, sáng nay trời thực sự đã nắng.

Đất, cây và không khí vẫn còn ẩm ướt, nhưng ánh nắng đã leo lên mái hiên, xua tan mây mù.

Sáng sớm, nhà ta đã bận rộn.

Ta chuẩn bị mọi thứ cẩn thận, từ việc quét dọn đến chuẩn bị yến tiệc.

Ngay cả phụ thân cũng hào hứng viết một đôi câu đối đỏ, treo trước cửa để thêm phần náo nhiệt.

Dù nói sau khi báo công xong sớm nhất cũng phải đến buổi chiều mới trở về nhà, nhưng phụ thân, mẫu thân và ta đã không thể ngồi yên, ngồi chờ trong phòng khách.

Người đi nghe tin đã đi vài lần, từ khi vào đại lộ Tam Thánh đến khi đi vào đường nội thành, nhưng hiện giờ vẫn chưa có tin tức trở lại.

Ta thực sự không thể ngồi yên, nói với cha mẹ một tiếng, định ra ngoài đi dạo chờ đợi.

Có thể giữa đường sẽ gặp được.

Đường Tùng Hoa vẫn vắng vẻ như thường, con đường lớn cũng có thể đi đến đường chính, nhưng ta vẫn quen đi con đường nhỏ trong hẻm.

Đêm hội Nguyên Tiêu hai năm trước, chúng ta ở đây, trong ánh sáng mờ của đèn lồng, ôm chặt lấy nhau.

Thời gian thật sự trôi qua nhanh.

Ta thở dài, quay người đi về phía trước.

Ở cuối ngõ hẻm có một con ngựa đang dừng lại.

Người kia, áo vóc bay bay, khuôn mặt rám nắng tràn ngập sự dịu dàng.

Chàng nhìn ta từ xa, ánh mắt như xuyên qua hai năm thời gian.

Chúng ta,

cuối cùng cũng gặp lại nhau.

Ta mỉm cười, nhưng đôi mắt lại không thức thời mà đỏ lên, dùng mu bàn tay lau nước mắt, ta bước về phía chàng.

Đi quá chậm, ta chạy thôi.

Chàng cũng đang chạy về phía ta.

Cho đến khi ôm ta vào lòng.

Giọng chàng cũng hơi nghẹn ngào, trịnh trọng lại thâm tình.

Chàng nói: "Mãn Mãn, ta đến cưới nàng!"

Chúng ta sẽ gặp nhau với hình dáng nào.

Với vòng tay siết chặt, với trái tim rực rỡ, với lời hứa hẹn không đổi qua năm tháng.

Nàng gả cho ta.

Ta đến cưới nàng.