Mẫn Nhi! Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Chương 1: Nhiệm vụ cuối cùng



Venetian Casino 11h đêm.

Nơi mà các cậu ấm cô chiêu hay những khách “sộp” lâu năm sẽ ghé qua mỗi khi đến. Đây là khu nghỉ mát sòng bạc lớn nhất trên thế giới, nổi bật với trung tâm mua sắm và khách sạn 3.000 phòng cùng những con phố mô phỏng theo Venice của Italy. Bên cạnh đó, nơi đây còn có không gian sòng bạc rộng hơn 50.000m² với 640 bàn chơi bạc cùng 1.760 máy đánh bạc được thiết kế riêng cho thị trường châu Á.

Trong sòng bạc, ở bàn chơi gần sảnh có một cô gái tóc dài đến thắt lưng, trên người mặc bộ sườn xám màu đỏ cách tân đang vừa chia bài vừa quan sát xung quanh. Tai vẫn luôn đeo một thiết bị nhỏ gọn, lợi dụng sự ồn ào của sòng bài mà khẽ nói nhỏ: “Thế nào rồi? Sao vẫn chưa có động tĩnh gì.”

Phía bên kia khu vực giám sát có một cô gái khác đang nhìn các camera vừa thao tác tay vừa nói qua mic nhỏ gắn trên áo: “Một phút nữa! Sau khi ngắt điện nhớ phải nhanh chân đấy.”

Cô gái mặc sườn xám nói nhỏ nhưng mắt vẫn rất cảnh giác mà nhìn xung quanh: “Ờ! Phòng 1402 phải không? Mục tiêu người Châu Á?”

Cô gái kia thao tác trên máy tính đã hoàn thành xong, trên màn hình máy vi tính là hình ảnh một người đàn ông hơi to con mở cửa phòng 1402 đi vào trong.

“Đúng vậy! Lão ta là Trần Úc, ông trùm của bến cảng Tân An.”

Cô gái mặc sườn xám nói qua mic nhỏ: “Được! Sau khi xong nhiệm vụ em sẽ rời khỏi đây.”

“A Mẫn! Nhớ cẩn thận đấy, hắn ta không phải dạng vừa đâu.”

Cô gái mặc sườn xám đang chia bài kia chính là A Mẫn, dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành nhưng mang một nét đẹp khó gần.

“Biết rồi! A Phấn, đây là nhiệm vụ cuối cùng em làm. Về sau bảo lão Bản đừng tìm em nữa, em rút khỏi tổ chức.”

A Phấn là người đang quan sát các camera trên màn hình, nghe A Mẫn nói vậy thì liền chần chừ: “Chuyện này…”

Chưa kịp giải thích thì thời gian đã đến, A Phấn chỉ đành miễn cưỡng nói với A Mẫn: “Xong rồi, nhanh lên đi!”

Sau câu đó thì A Phấn nhanh tay ngắt nguồn điện. A Mẫn nở nụ cười nửa miệng, bỗng chốc tất cả các đèn đều tắt. Nhân lúc hỗn loạn cô chạy lên phòng 1402 sau đó bước vào bên trong và khóa chốt lại.

Cô dùng sợi dây cước mỏng trong chiếc vòng kéo căng ra siết cổ người nằm trên giường, nhưng hắn ta quá mạnh nên vật ngược cô lại.

Hắn gầm gừ đè A Mẫn xuống giường nhìn bằng ánh mắt giận dữ: “Mày là con nào? Lại dám cả gan giết tao hả?”

A Mẫn nở nụ cười hình bán nguyệt, dùng chân đá vào hạ bộ ông ta sau đó nhanh tay siết cổ lão lại bằng sợi dây mỏng. Khi thấy lão sắp ngừng thở cô chỉ nói đúng hai chữ: “A Mẫn!”

Hắn ta chết tức tưởi, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà. Cô bước xuống giường sau đó vội rời đi, chỉ trong năm phút mọi việc dường như diễn ra khá suôn sẻ.

Vì thời gian không nhiều nên A Mẫn không để ý điện thoại của lão ta đang ở chế độ quay video. Tuy nhiên, khi đi đến phòng 989 thì đèn sáng trở lại, tiếng bước chân lại dồn dập nên A Mẫn đành mở cửa vào bên trong.

Thấy cái áo sơ mi trắng trên giường A Mẫn liền cầm lên nhìn. Nếu cứ mặc bộ sườn xám này ra ngoài chắc chắn sẽ bị phát hiện. Ngẫm nghĩ một lúc A Mẫn bèn quyết định mượn tạm cái áo này mặc đỡ vậy.

Cô cởi bộ sườn xám ra và lấy chiếc áo sơ mi đen mặc vào, chiếc đầm sườn xám cô làm thành chân váy mặc đỡ để ngụy trang.

Tiếng cửa phòng tắm mở ra, một chàng trai tóc tai đang ướt, phía dưới chỉ quấn tạm một chiếc khăn màu trắng nhìn cô khẽ cau mày.

“Ai?”

“Tôi… Tôi đi nhầm phòng, tôi đi ngay đây.”

A Mẫn bước vài bước liền bị thân hình to lớn ấy chặn ở cửa. Anh ta nhìn cô với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Nói!”

“Tôi… Tôi đi nhầm phòng thật mà.”

A Mẫn cố thoát khỏi tên đó nhưng không được, hắn ta nhìn xuống đến ngực cô thì khẽ nhíu mày: “Cup B!”

Cô vội che ngực lại mắng một câu: “Tên biến thái, nhìn cái gì vậy hả?”

Chàng trai chỉ vào chiếc áo sơ mi nói: “Của tôi!”

Vì đang gấp nên cô liền muốn mua lại, vậy nên cô hỏi chàng trai: “Giá bao nhiêu?”

“2000$”

A Mẫn há hốc mồm, gì chứ cái áo sơ mi này lại mắc như vậy. Cô mà trả anh ta thì chẳng phải khoe thân cho anh ta rồi.

Đang không biết làm sao thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, chàng trai mặc một bộ đồ thể thao vào sau đó mở cửa nhìn đám người bên ngoài.

Một nhân viên trong sòng bài ngó vào bên trong sau đó nói: “Xin lỗi! Làm phiền ngài giờ này rồi. Vừa có sự cố, chẳng hay có kẻ khả nghi nào chạy vào phòng ngài không?”

Anh hằn giọng, đôi mắt tựa như chim ưng nhìn đám người chỉ nói đúng một chữ: “Không!”

Một trong số đám nhân viên có người tinh mắt nhìn vào thấy bóng dáng A Mẫn, cô gái đó liền mở lời: “Tôi thấy hình như trong phòng ngài có một cô gái… Có thể để chúng tôi kiểm tra không ạ?”

Nghe đến hai từ “kiểm tra” A Mẫn có chút cau mày, nếu để họ kiểm tra chắc chắn cô sẽ bị bắt. Thấy dáng vẻ khiêm nhường và lịch sự với chàng trai kia như vậy A Mẫn đoán chắc chàng trai này có một quyền lực rất cao.

A Mẫn liền bước ra choàng tay qua ôm eo chàng trai rồi nhìn đám người kia hất mặt: “Kiểm tra sao? Thế các người có biết tôi là ai không?”

“Vậy xin hỏi vị tiểu thư đây và cậu Long Ngạo Thiên là…” Cô gái kia nhìn A Mẫn nhếch môi cười đắc ý.

Gì chứ? Là Long Ngạo Thiên sao? Hắn ta chính là tên Long Ngạo Thiên tiếng tăm lừng lẫy, nổi tiếng không gần nữ sắc. Chỉ cần là nữ nhân có ý đồ, dù là xinh đẹp hay con nhà quyền thế đều bị hắn làm cho biến mất mãi mãi.

Nghe đến đây tay A Mẫn đã run run, định rút lại thì Long Ngạo Thiên giữ chặt tay cô và nhìn đám nhân viên nói: “Bạn gái tôi!”

Đám nhân viên nghe xong liền bất ngờ hết cỡ, bọn họ có phải là nghe nhầm rồi không? Ngạo Thiên mà cũng có bạn gái sao? Xem ra cô gái trước mặt này thật không tầm thường rồi.