Mẫn Nhi! Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Chương 135: Thiên An lấy điện thoại gọi cứu trợ đi



Lời của Tiểu Cửu khiến A Tam có chút áy náy, có lẽ là trách nhầm người rồi. A Tam đang im lặng thì Tiểu Cửu lại nói tiếp: “Em có thể giúp anh bởi vì em biết con của A Mẫn đang ở đâu.”

“Địa điểm là ở chỗ nào?” A Tam nghe vậy liền hỏi thì Tiểu Cửu mới bật video call cho A Tam xem sân thượng ở phía đối diện. Sân thượng luôn là nơi Tiểu Cửu nghỉ ngơi nên lúc nào Tiểu Cửu cũng chứng kiến được nhiều chuyện thú vị.

A Tam nhìn sân thượng qua video call thì cảm thấy quen, cậu liền nhớ gì đó thì lên tiếng: “Sân thượng này gần trung tâm thành phố, tôi sẽ chạy qua đó. Tiểu Cửu, cô có thấy ai là người bắt Thiên An không?”

Tiểu Cửu không muốn nói cho A Tam biết bởi vì cô ấy không muốn A Tam phải xen vào chuyện này. Tuy nhiên vì có tình cảm nên cuối cùng Tiểu Cửu cũng nói cho A Tam biết người đó là ai.

“Boss và A Nhất! A Tam, anh đấu không lại hai người họ đâu. Chuyện này để A Mẫn và Long Ngạo Thiên giải quyết đi.”

“Ừ! Tuy cô nói vậy nhưng tôi cảm thấy chuyện này vẫn có chút vấn đề, cô tốt nhất nên rời khỏi đó đi.”

A Tam nói xong thì tắt máy, số lần cậu gọi cho Tiểu Cửu có tăng nhưng chỉ toàn chuyện liên quan đến A Mẫn. Tiểu Cửu cũng là con gái, cũng có chút đau buồn và ganh tị. Nhưng Tiểu Cửu không muốn A Tam cả đời ghét mình, cũng không đành lòng mới không ra tay với A Mẫn. Bằng không thì A Mẫn đâu có an nhàn như hiện tại, chỉ xử lý những kẻ thù chính.

Tiểu Cửu thu dọn một số đồ sau đó tìm chỗ an toàn để ẩn nấp quan sát tình hình, mặc dù A Tam có khuyên Tiểu Cửu rời đi nhưng cô ấy vẫn ở lại. Bởi vì Tiểu Cửu biết A Tam chắc chắn sẽ đến đây, hơn nữa có khả năng sẽ có màn đấu đá ở nơi này.

Vì không muốn A Mẫn đi vào nơi nguy hiểm nên A Tam đã không gọi cho A Mẫn mà đi tìm Cáp Lai Nhĩ và A Nhất trước. Sân thượng ở gần trung tâm thành phố được A Nhất bao trọn cho nên khu vực gần đó rất ít người, lại ở một nơi rất rộng lớn nên A Tam nhìn là biết ngay.

A Mẫn ngoài mặt nói với A Tam là đi tìm Long Ngạo Thiên nhưng thực chất là cô đi tìm Cáp Lai Nhĩ. Nơi ở hiện tại của Cáp Lai Nhĩ chỉ cần A Mẫn muốn điều tra là sẽ biết ngay. A Mẫn chạy đến khu nhà của Cáp Lai Nhĩ thì để xe bên ngoài và đi vào trong bằng đường tắt, tránh hết các camera xung quanh.

Đi được một đoạn A Mẫn đã thấy có một chiếc mô tô khác đã đậu sẵn ở đó, chiếc này A Mẫn nhìn không quen nên cũng không biết là của ai. Cô đi một lúc nữa thì thấy Vương Thiên An đang được ai đó giữ lại.

A Mẫn nhìn quanh, nơi này không cao lắm, tầng thượng cũng không cao như lần trước nên A Mẫn nhìn một hồi lâu để tính toán rồi mới đi. Cô đi lên đến cửa thì nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ba người đàn ông với nhau.

“A Nhị, khi không cậu lại xuất hiện ở nơi này để làm gì?” A Nhất nhìn A Nhị hỏi, A Nhị từ lâu rất ít khi lộ mặt, hôm nay cũng đã xuất hiện ở nơi này chứng tỏ có vấn đề. A Nhị nhìn Vương Thiên An sau đó nhếch môi cười, “Chỉ là đến xem kịch thôi mà! Không ngờ mẹ của con nhóc này ngốc thật, lại đi tin tưởng Long Ngạo Thiên.”

“Dù mẹ cháu có ngốc cũng không giở trò bỉ ổi.” Vương Thiên An không sợ hãi lườm A Nhị một cái khiến cậu ta khó chịu, cái ánh mắt này hệt như lúc A Mẫn nổi giận vậy.

Một câu nói của Vương Thiên An lại khiến cho ba người chột dạ, không chỉ có A Nhị mà ngay cả A Nhất và Cáp Lai Nhĩ cũng thế. Hành động bắt cóc Vương Thiên An để dụ A Mẫn đến đây chính là việc chỉ những kẻ bỉ ổi mới làm, cho nên đây đã là ấn tượng không tốt.

A Mẫn đứng bên kia cánh cửa có thể nghe được cuộc trò chuyện, nhưng cô không vội vàng mà muốn biết lời của A Nhị nói là có ý gì. Cáp Lai Nhĩ lúc này mới nhìn A Nhị nhắc nhở: “Chuyện của chúng tôi không cần cậu quan tâm hay xen vào. Hơn nữa Zero đã giải tán rồi, cậu cũng không cần thiết phải đến đây xem kịch.”

Lời của Cáp Lai Nhĩ vừa thốt ra không nằm ngoài dự đoán của A Mẫn. Cáp Lai Nhĩ chính là boss của Zero, cũng chính là người ở bên cạnh cô suốt bao năm qua mà che giấu thân phận rất giỏi. Còn Vương Thiên An nghe xong liền biết là ai, chỉ là con bé không nói ra thôi.

A Nhị cười cười, nụ cười có chút chán ghét nói: “Không ngờ A Mẫn lại là con gái của sát thủ một thời Mẫn Hàm, bảo sao cô ta lại nằm ở top năm người mạnh nhất. Cô ta lại còn đi yêu kẻ mà khiến gia đình cô ta tan nát. Không biết sau khi biết chuyện cô ta có sốc đến mức đi tìm Long Ngạo Thiên không nhỉ…”

A Mẫn nghe đến đây thì nhíu mày, ẩn ý mà A Nhị nói khiến trong lòng A Mẫn có một chút lo lắng. Khi A Mẫn định mở cửa ra thì bị một người ở phía sau đạp mạnh tới khiến cô vô tình mở luôn cánh cửa và té xuống đất. Ba người kia đang nói chuyện nhìn thấy A Mẫn thì có chút ngạc nhiên, người phía sau lưng A Mẫn càng khiến ba người kia bất ngờ hơn.

“A Mẫn, cô cũng biết học cách nghe lén người khác nói chuyện rồi à?”

Giọng nói này có chút quen thuộc, A Mẫn quay đầu nhìn thì cũng có chút bất ngờ nhưng sau đó liền đứng lên lạnh giọng: “Đỡ hơn kẻ chỉ biết đánh lén sau lưng như cô đấy Tô Tuyết Đồng.”

Tô Tuyết Đồng đi về phía của A Nhị đứng khiến A Mẫn nhíu mày sau đó liền thốt lên: “K, hóa ra cậu là A Nhị. Chính cậu là kẻ lần trước khiến tôi suýt mất mạng ở ranh giới Long Gia.”

Ngữ khí của K khi nhắc về A Mẫn nghe một lần là A Mẫn liền biết K không có thiện cảm với cô, hóa ra vì là người của Tô Tuyết Đồng. K nhìn A Mẫn cười cợt, “Nếu A Tam không cứu thì cô đâu có sống nổi. Chả hiểu cô có điểm nào để thu hút được cậu ta với boss nữa.”

Tình hình này A Mẫn không thể manh động, không nghĩ tới lại gặp Tô Tuyết Đồng ở đây. Nếu như sơ suất Thiên An sẽ gặp nguy hiểm. A Mẫn nhìn cửa sau đó ra hiệu cho Vương Thiên An. A Nhất phải bảo vệ cho Cáp Lai Nhĩ nên không để ý tới A Mẫn, còn Tô Tuyết Đồng thì luôn dè chừng xung quanh.

A Mẫn gật nhẹ đầu một cái thì Thiên An liền hất mạnh tay A Nhất chạy qua khỏi cánh cửa. A Mẫn cũng nhanh chân chạy theo và khóa cửa lại khiến những người bên kia không thể nào mở ra. A Mẫn dắt tay Thiên An chạy xuống lầu sau đó dặn dò con bé: “Thiên An, lấy điện thoại của mẹ gọi cứu trợ đi. Nên nhớ, trốn cho kỹ đợi ba tới mới được chạy ra nghe chưa. Bọn họ đều không phải người tốt, mẹ không đảm bảo an toàn cho con được nên chúng ta tách nhau ra đi.”

“Mẹ cố gắng một chút, con sẽ tìm ba đến đây nhanh nhất có thể.”

“Ngoan, đi mau đi. Cánh cửa đó không chịu nổi đâu.”

A Mẫn hôn trán Vương Thiên An một cái sau đó nhìn con bé chạy đi. Khi con bé chạy ra khỏi nơi nguy hiểm thì A Mẫn đi lối thoát hiểm và câu dây qua tầng thượng khác. Cô đứng bên tầng thượng đó nhìn đám người kia sau đó nối dây của mình vào với thanh chắn của sân thượng đề phòng trường hợp như lần trước.