Mẫn Nhi! Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Chương 65: Mẫn Nhi bắn đúng không?



A Mẫn chọn cách lánh mặt này, là vì cô không muốn Long Ngạo Thiên khó xử. Chứ không phải cô trốn tránh, cô chỉ không muốn anh vừa về đã phải xử lý rắc rối này.

Điểm hẹn của bọn họ chính là quán nước nằm ở trung tâm thành phố. Nơi này có thể quan sát được rất nhiều thứ, cũng là nơi lý tưởng để tránh sự ám sát của bắn tỉa.

Khi A Mẫn vừa đến thì Tuyết Nhi liền kéo tay cô ngồi xuống sau đó hỏi han: “Có chạm mặt với Ngạo Thiên không?”

“Không có!” A Mẫn điềm đạm trả lời, Minh An lại nói: “Mày nên tránh Ngạo Thiên một thời gian đi! Hay là tối nay qua chỗ bọn tao, rồi từ từ nghĩ kế sách.”

A Mẫn nhìn hai người bạn mình: “Nói trọng tâm đi, đừng đi lòng vòng nữa.”

Bọn họ cứ ẩn ý như vậy, tám phần là liên quan đến việc Long Ngạo Thiên biết chuyện mâu thuẫn giữa cô và mẹ anh.

Tuyết Nhi cầm tay A Mẫn lo lắng: “Có người gửi ảnh và video cho Ngạo Thiên, đó là cảnh mày chĩa súng về phía mẹ anh ta. Mày nghĩ xem, phản ứng anh ta thế nào?”

“Tức giận?!” A Mẫn nghiêng đầu nhìn, Tuyết Nhi lại thở dài: “Sao mày thản nhiên vậy? Mày không sợ Ngạo Thiên sẽ hiểu lầm mày sao A Mẫn?”

“Tao nghĩ Thiên sẽ biết thật giả, không cần phải giải thích gì cả. Mày cũng biết, tao là người thế nào mà.” A Mẫn cười nhạt nhìn Tuyết Nhi, dường như cô không để tâm tới việc Long Ngạo Thiên có nghi ngờ cô hay không.

Nhưng A Mẫn càng làm như vậy, chứng tỏ bản thân cô vô cùng đặt hy vọng vào Long Ngạo Thiên. Cũng cho thấy rằng cô đang cố tự trấn an mình, tự an ủi mình.

Minh An nhìn sắc mặt của A Mẫn thì liền nói: “Đừng dối lòng nữa, tao biết mày cũng đang sợ rằng Ngạo Thiên nghi ngờ. Nhưng tao nói này, nếu mày không giải thích rõ thì chắc chắn có hiểu lầm đấy.”

“Được rồi Minh An, đừng nói nữa. Tao trước giờ chuyện gì không làm sẽ không nói nhiều, chẳng lẽ mày không hiểu sao?” A Mẫn nhìn Minh An nhíu mày, cô không muốn bị quản quá nhiều.

Tuyết Nhi thấy cả hai như sắp cãi nhau thì lên tiếng xen vào: “Đừng đừng, hẹn nhau nói chuyện mà sao như cãi nhau vậy. A Mẫn, thế chuyện này mày tính sao?”

“Không tính gì cả, cũng không cần phải làm gì hết. Chuyện hai đứa bây đi cứu người có ai biết không?” A Mẫn dò xét, cô muốn chắc chắn rằng mọi chuyện phải yên ổn mới được.

Tuyết Nhi nhìn A Mẫn nói: “Không biết! Nhưng có chút trục trặc, may mà ba tao giải quyết được.”

“Xem ra đường thủy có người nắm giữ rồi, cũng may mà mọi thứ thuận lợi.” A Mẫn thở phào nhẹ nhõm, Minh An lại nói: “Lát nữa mày về Long Gia hay về tổ chức sát thủ?”

A Mẫn chần chừ một lúc thì trả lời: “Có lẽ là về Long Gia trước, tao còn đồ phải lấy.”

“Long Ngạo Thiên có lẽ đang ở Long Gia, mày về đó liệu có chạm mặt nhau không?” Minh An lo lắng, sợ rằng A Mẫn và Long Ngạo Thiên sẽ chạm mặt nhau.

A Mẫn chỉ cười mà không trả lời, vì nếu thật sự có gặp mặt cô cũng sẽ né đi. Đối với những việc khác có lẽ cô sẽ can đảm mà đối mặt.

Nhưng đối với những chuyện chưa có bằng chứng thế này, lại còn là người cô yêu… Cô thật sự không dám đối mặt, cô sợ cả hai sẽ gây ấn tượng xấu cho nhau.

Tuyết Nhi thấy A Mẫn trầm lặng thì vỗ nhẹ vai an ủi: “A Mẫn, bọn tao tin mày không có làm những chuyện như thế.”

“Nếu tao muốn, tao sẽ không để mục tiêu sống sót.” A Mẫn dùng ánh mắt kiên định nhìn Minh An và Tuyết Nhi. Sau đó cô lại dặn dò: “Giúp tao đặt một vé đi nước S, sáng mai tao sẽ đi sớm.”

“Sao gấp như vậy? Thời điểm này đi liệu có ổn không?” Minh An nhìn A Mẫn nhíu mày, tại sao ngay lúc này lại muốn đi nước khác cơ chứ.

A Mẫn gật đầu kiên quyết: “Tao nghe chú tao, không làm sát thủ nữa. Tao sẽ sang nước S sống, phương thức liên lạc sẽ đưa sau.”

“A Mẫn, mày không định về đây nữa sao? Tại sao vậy?” Tuyết Nhi khó hiểu, cũng có chút luyến tiếc nhìn A Mẫn nhưng cô chỉ cười: “Có lẽ! Dù sao thì chuyện tao biết cũng cần biết rồi, tao muốn tận hưởng thời gian yên bình.”

Tuyết Nhi ôm A Mẫn vào lòng buồn bã, thật sự thì cô ấy không muốn A Mẫn rời đi chút nào. A Mẫn cười buồn, cô cũng không muốn rời xa bọn họ.

Cô đẩy nhẹ Tuyết Nhi ra khỏi người sau đó nói: “Đừng buồn, sắp xếp xong tao sẽ liên lạc với bọn bây ngay.”

A Mẫn nói rồi đứng lên đặt một tờ tiền xuống cười nhìn Minh An và Tuyết Nhi: “Hôm nay tao khao, tạm biệt.”

Lời tạm biệt này thật sự không biết bao giờ mới có thể gặp lại. Cô biết nếu ở cạnh hai người bạn này bọn họ có ngày sẽ bị kéo vào những hiểm nguy của cô. A Phấn và Tiểu Minh đã được an toàn, cho nên cô không quá lo lắng.

Vì chú của mình, cũng như vì Ngạo Thiên, cô đành lựa chọn rời đi. Rời đi để điều tra kẻ đứng sau chuyện này, chứ không phải rời xa người cô yêu mãi mãi. Bởi vì nơi này có bạn bè, có những người luôn tin tưởng và giúp đỡ cô.

[…]

Khi thuyền vừa cập bến thì Long Ngạo Thiên vội vàng chạy về Long Gia. Vừa đến nơi Đại Lan và Tiểu Lan đã tưởng nhầm anh là A Mẫn.

“Mẫn Nhi! Ủa? Thiếu… Thiếu gia?”

“Mẫn Nhi có đến đây sao? Cô ấy đâu?” Long Ngạo Thiên nhìn Đại Lan hỏi thì Đại Lan chỉ lắc đầu: “Lúc nãy Mẫn Nhi đi đâu rồi ạ, đến hiện tại không liên lạc được.”

“Vậy sao?! Tình hình mẹ tôi thế nào rồi?” Long Ngạo Thiên lại hỏi khiến Đại Lan có chút khó xử, Tiểu Lan thấy vậy liền lên tiếng: “Phu nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng vết thương ở gần chỗ hiểm nên phải theo dõi thêm ạ.”

Long Ngạo Thiên nghe xong không nói gì mà đi thẳng đến chỗ phòng mẹ anh đang nằm. Vừa mở cửa đã thấy Long Ngạo Vương đang ngồi ở đó.

Long Ngạo Thiên nhìn vết thương trên vai ông nhíu mày: “Ông bị thương?”

“Không sao! Chỉ là vết thương nhỏ thôi. Con có sao không?” Long Ngạo Vương không muốn con mình lo lắng nên giấu đi mà hỏi sang câu khác.

Long Ngạo Thiên lại gần kéo ghế ngồi sau đó điềm đạm trả lời: “Không! Tại sao bà ấy lại bị thương?”

Mặc dù Long Ngạo Thiên nghi ngờ độ chính xác của những video và hình ảnh đó. Nhưng anh cũng tạm tin một phần, bởi vì mẹ của anh đang hôn mê nằm đây.

Long Ngạo Vương cũng điềm nhiên trả lời: “Đi lấy lô hàng cho con, sau đó xảy ra xung đột nên bị thương.”

“Mẫn Nhi bắn đúng không?” Long Ngạo Thiên hỏi một câu khiến Long Ngạo Vương bất ngờ.

Ông không nghĩ rằng Long Ngạo Thiên lại hỏi ông như vậy. Có nghĩa là con trai ông đang nghi ngờ A Mẫn.

Long Gia cũng từng có quy tắc, không xen vào chuyện riêng của bất kỳ người nào trong gia đình. Cho nên ông cũng không muốn xen vào.

Ông nhìn Long Ngạo Thiên nhắc nhở: “Tùy con suy nghĩ! Đôi khi những gì con thấy chưa chắc là sự thật.”

Trong khi đó thì Lam Bắc Phong và Triệu Tuấn Kỳ về Hắc Long Ưng để giải quyết chuyện nội gián. Lúc này những người bị nghi ngờ đều được áp giải xuống tầng hầm để tra hỏi.

Một trong số những đám nội gián đó đã có ý phản bội từ lâu nhưng lại không đủ thế lực. Cũng không ngờ rằng hai người đi bên cạnh Kỳ Thiên Như lại là nội gián.

Điều này dấy lên sự nghi ngờ lẫn nhau trong Hắc Long Ưng mà bây giờ mới có thể giải quyết. Chứng cứ được một người bí ẩn gửi đến, danh sách tên cũng có cho nên Lam Bắc Phong và Triệu Tuấn Kỳ không quá khó khăn để tra khảo.